Share
Nghe Trịnh Thiên Vỹ nói vậy, tôi lập tức khựng lại.
Anh ta liếc mắt về phía sau, một người vệ sĩ hiểu ý, liền đem điện thoại di động bật đèn Flash. Trịnh Thiên Vỹ chậm rãi tiến lại gần lồng sắt, đi được nửa đường, đột nhiên ngồi sụp xuống.
Anh ta chăm chú quan sát thứ gì đó dưới đất, một lát sau mới lên tiếng:
"Có bom. San San, lùi về phía sau"
Vân San nghe xong liền kéo tay tôi lùi về phía sau một quãng, tiếp tục quan sát Trịnh Thiên Vỹ. Sau khi nghiên cứu xong, Thiên Vỹ chậm rãi lấy một chiếc kìm bấm nhỏ trong túi áo ra, đi ngang theo diện tích căn phòng. Lúc này tôi mới để ý, hóa ra đoạn đường từ chỗ chúng tôi đến lồng sắt được gài bom, sợi dây cực mỏng giăng ngang căn phòng kia chính là kíp kích nổ.
Nhìn đến đó, trái tim tôi suýt vọt lên tận cổ họng. Tình huống này nguy hiểm quá, cũng may có Trịnh Thiên Vỹ đầu óc nhanh nhạy, kịp thời kéo tôi trở lại, nếu không bây giờ tất cả chúng tôi đều tan xương nát thịt rồi.
Trịnh Thiên Vỹ lần theo sợi dây, tìm được quả bom được gài sát chân tường góc phải tầng hầm. Chúng tôi nín thở đúng hai phút để xem anh ta tháo bom. Vân San thấy tôi căng thẳng như vậy đành nắm chặt tay tôi: "Đừng sợ, nếu Vỹ không chắc chắn tháo được bom. Anh ấy nhất định sẽ đuổi em chạy thật xa rồi".
Đúng vậy, nếu anh ta không có lòng tin vào bản thân mình, nhất định đã đuổi Vân San chạy đi thật xa rồi. Trước khi vào biệt thự này, Trịnh Hạo Vũ có dặn Thiên Vỹ bảo vệ cô ấy. Bởi vậy nên, anh ta tuyệt đối sẽ không làm bừa.
Tôi gật gật đầu, tiếp tục nín thở nhìn về phía Trịnh Thiên Vỹ. Nửa phút sau nghe tiếng kìm bấm "Tách" một tiếng, bom đã được tháo.
Để cho chắc chắn, tôi để Trịnh Thiên Vỹ đi trước. Khi đi đến gần lồng sắt, tôi liền cảm thấy trong người rất khó chịu, đầu óc ong ong, lồng ngực như bị một tảng đá mấy nghìn tấn đè lên, bức bối không sao thở nổi.
Nếu tôi đoán không nhầm, trong lồng sắt này có một luồng sóng âm cực kỳ mạnh, khiến cho người ở trong đó phải chịu hành hạ về thần kinh vô cùng lớn, nói không chừng, đây còn là kiểu tra tấn tiên tiến nhất, cũng tàn nhẫn trên thế giới thời điểm hiện tại. Tôi mới bước lại gần hai bước thôi mà tai đã bắt đầu ù đi, đầu váng mắt hoa, hô hấp cũng trở nên khó nhọc tột độ, vậy mà anh ở đây đã gần hai mươi tư tiếng rồi.
Bất giác, tôi vô thức liếc về phía anh, liền thấy người đàn ông đứng trong đó vẫn vẫn nhắm mắt bình thản tựa như không có chuyện gì xảy ra, chỉ hai hàng mày cương nghị khẽ nhíu. Thấy anh như vậy, một niềm xót xa từ tận đáy lòng xông lên cổ họng tôi, chát đắng.
Trịnh Thiên Vỹ đi đến gần lồng sắt, cẩn thận dùng một chiếc kẹp tăm mở khóa ra, sau đó gọi rất to: "Đại ca"
YOULL ALSO LIKE
Mộng Dục - Huyền Namida
11.6M
223K
Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng: đã hoàn Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khă...
[Edit-Hoàn] Tình Yêu Trực Tuyến - Nhu Nhu Nh...
1.7M
30.8K
Editor: Raining☘️☘️☘️ Nam chủ bề ngoài băng lãnh cấm dục thực tế lại là tên lưu manh côn thịt lớn tràn đầy sức sống ham muốn thể xác. vs Nữ chủ: Bề ngoài tinh khiết yếu...
[EDIT - NP] SAU KHI BỊ BẠN TRAI KHUÊ MẬT LÀM
532K
9.4K
🍉Hán Việt: Bị khuê mật nam bằng hữu cáo liễu chi hậu ( np ) 🍉Tác giả: Túy Túy 🍉Editor: Dưa Xanh 🍉Bìa: Vườn Hồng Hạc | Elodie 🍉Nguồn: Vespertine 🍉Thể loại: Nguyên s...
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời...
5.8M
115K
Tên truyện: 《危险游戏:总裁十恶不赦》 | Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời. Tác giả: 殷寻 | Ân Tầm. Nguồn convert: Tangthuvien. Thể loại: Cường thủ hào đoạt, Hào môn thế gia...
Tổng tài ngược đãi phu nhân ( Full )
3.1M
68.5K
TRUYỆN DO BEMY VIẾT. 🚫 TUYỆT ĐỐI : Không chuyển Ver, không Edit. GHI ĐÚNG TÁC GIẢ. ______ Thể loại : Hiện đại, hắc bang, sủng, ngược, sắc, 18+, HE ... ‼️ NHÂN VẬT...
【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh...
1.4M
105K
Tên : Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HE Tác giả: Thanh Hoa Nhiên Thể loại: Xuyên sách, 1 vs 1, Ngọt sủng, Nữ phụ , Huyền Huyễn, Cổ đại, tranh b...
Tôi kinh ngạc, dường như tưởng mình nghe nhầm, tuy nhiên khi Trịnh Thiên Vỹ lại tiếp tục gọi lần nữa: "Đại ca, tỉnh lại đi". Tôi mới biết là hóa ra tai tôi vẫn chưa ù đặc hẳn.
Thiên Vỹ gọi đến lần thứ ba thì Quân tỉnh lại. Mắt anh vẫn chưa quen với ánh sáng cho nên phải nhíu mày một lúc lâu, chừng vài phút sau mới chậm rãi nói một chữ: "Vỹ"
"Là em". Trịnh Thiên Vỹ chạy đến đỡ lấy người anh: "Chúng ta ra ngoài thôi"
Quân gật gật đầu, sau đó anh quét mắt một lượt về phía sau Thiên Vỹ, ánh mắt vừa vặn khựng lại ở người tôi: "An An"
Thấy anh gọi tên mình, tôi đành bỏ mặc sự nguy hiểm từ sóng âm, vội vàng lao đến, ôm chặt lấy anh: "Anh"
"Ừ. Ổn rồi". Khi Quân siết tôi vào trong lòng, tôi lại cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng. Cơ thể anh khẽ run run, gân xanh nổi đầy trên trán, cả người nóng bừng như lửa, có lẽ là sốt rất cao rồi.
Tôi còn chưa kịp hỏi đến vết thương của anh, cũng chưa kịp hỏi anh cảm thấy thế nào thì anh đã cúi xuống nhìn tôi, nói: "Chúng ta ra ngoài". Sau đó kéo tay tôi bước ra khỏi lồng sắt, đi về phía cửa căn hầm.
Khi chúng tôi ra đến bên ngoài, Trịnh Hạo Vũ vẫn đang ngồi ở sofa hút thuốc, vẻ mặt lạnh như cục đá: "Cậu dạo này thân thủ tệ quá".
Quân ngồi xuống đối diện anh ta, dù khuôn mặt đã đỏ bừng vì sốt nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên đến kỳ lạ: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp".
"Đã tìm ra kẻ đó chưa?"
"Tìm ra rồi. Người lạ khó kiếm, người quen dễ tìm"
"Đừng nói với mình, vẫn là bà mẹ kế của cậu đấy"
"Thật ngại quá, lại bị cậu đoán trúng rồi".
Lần đầu tiên Trịnh Hạo Vũ mỉm cười, tuy anh ta cười nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh buốt sống lưng: "Trở về thôi"
Quân gật đầu.
Khi đoàn xe của Trịnh Hạo Vũ vừa đi, tôi nghe thấy ở phía sau truyền đến mấy tiếng nổ cực lớn. Nhìn qua kính sau xe, tôi liền trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy căn biệt thự của Đới Mục Lãm chìm trong biển lửa.
Trịnh Hạo Vũ đúng là Trịnh Hạo Vũ, không hổ danh là trùm thế giới ngầm của Đông Nam Á. Ra tay cũng quá sạch sẽ!!!
***
Trên xe, Quân tựa đầu vào thành ghế yên lặng nhắm mắt, cánh tay vẫn ôm chặt lấy tôi. Trong lòng tôi lúc đó mặc dù vô cùng lo lắng cho sức khỏe của anh nhưng cũng không dám hỏi gì hay nói gì. Bây giờ có lẽ anh rất mệt, để anh nghỉ ngơi thì hơn, mọi chuyện cứ để sau.
Trịnh Hạo Vũ đưa chúng tôi về khách sạn, sau đó nói chuyện gì đó với anh một lúc rồi mới rời đi. Tôi chậm rãi theo anh lên đến phòng, lúc đến hành lang thì vô tình đụng mặt chị Hiền. Chị ấy hình như đang cầm điện thoại gọi điện cho ai đó, nét mặt cực kỳ sốt ruột. Thấy chúng tôi, chị Hiền lập tức lao lại, nắm lấy cánh tay anh: