Kiều Trạch nghe thấy lời nói của Tả Á, thân thể đang nằm đối diện với Tả Á liền bật người ngồi phắt dậy, anh vội vàng bắt lấy cánh tay Tả Á, con mắt đen thâm trầm nhìn cô thật chăm chú, nhấ từng từ hỏi lại: “Đứa bé.....Em nói đứa bé là con của anh sao?”
Bàn tay của anh đang run rẩy nhè nhẹ, anh chưa từng nghĩ Tả Á sẽ sinh con cho anh, thậm chí đã cho rằng đứa bé là con của Chung Dương, Tả Á sẽ không muốn có con với anh, bởi vì, đứa con đầu tiên của anh và cô, cô đã lựa chọn bỏ đi.
Đến bây giờ, khi anh biết được mình đã có một đứa con, thì đứa bé lại đã bị người ta bắt cóc, không rõ tung tích. Anh còn chưa kipj tiếp nhận sự thật khiến bản thân vô cùng vui sướng kích động này, cũng đã bị thực tế tàn khốc bóp chết khoảng khắc vui sướng đang dần dâng lên từ đáy lòng. Vui sướng cùng bi thương đồng thời dâng tràn, đó là một loại cảm giác vô cùng chua xót.
‘Kiều Trạch, con là của anh.’ chỉ mấy chữ đơn giản lại khiến trong lòng Kiều Trạch cuộn lên song to gió lớn, tâm tình như trên dây đu, lên cao rồi hạ xuống, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói được cái gì, chỉ nhìn chằm chằm Tả Á hồi lâu, trầm mặc
Không khí trầm mặc, cả hai người cùng trầm mặc, đều lâm vào trong thống khổ và lo lắng vì mất đi đứa bé.
Kiều Trạch còn đang chậm rãi tiêu hóa sự thật này. Sau vui sướng khi biết được đứa bé là của anh chợt lóe lên là thất vọng cùng đau lòng. Loại cảm giác này giống như đột nhiên phát hiện mình trúng số, lại phát hiện vé số lại đã bị mình ném đi, không những không cảm thấy vui sướng, lại còn chịu đựng sự đau đớn vì mất đi máu mủ của mình. Lời trách cứ, anh không nói được, cũng không nhẫn tâm trách cứ, nhìn Tả Á ở bên cạnh, vậy mà bao lâu nay anh lại quyết tâm không quan tâm đến cô nữa.
Cô hoài thai mười tháng sinh con của anh, anh có tư cách gì trách cứ cô chứ? Vòng tay ôm chặt cô vào trong lồng ngực rắn chắc, mặc cho nước mắt của cô không tiếng động chảy xuống, giờ khắc này lòng của bọn họ sát lại rất gần, nhất định bọn họ phải tìm được đứa bé, cùng đứa bé sống thật hạnh phúc, cho đứa bé một ngôi nhà hoàn chỉnh mà ấm áp.
.....Tả Á tạm thời ở lại khách sạn, những người mà Kiều Trạch mang tới bảo vệ cho cô cũng chăm sóc cô. Kiều Trạch dẫn theo không ít người, nhìn ra được thân phận bọn họ không giống nhau, rất đặc biệt, lúc ấy khi xông vào bệnh viện, khí thế kia rất bức người. Hiện tại chỉ để lại hai người đàn ông, một người tên là A Hổ, một người gọi là A Bưu, tên rất thô, nhưng mà, bộ dạng hai người lại rất lịch sự, hơn nữa còn là bộ dáng rất vô hại.
Nhưng Tả Á nghĩ, người như vậy thoạt nhìn thì vô hại, nhưng kỳ thật rất nguy hiểm, nếu không Kiều Trạch cũng sẽ không để bọn họ ở lại bảo vệ cô, chăm sóc cô, bởi vì, tình hình hiện tại đang có chút phức tạp, Kiều Trạch muốn cô an toàn khỏe mạnh.
Tả Á kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Kiều Trạch biết, bắt đầu nói từ lúc cô chứng kiến cảnh người chị em cùng phòng bị người ta giết hại, rồi nói đến chuyện xảy ra hiện tại. Kiều Trạch cũng bắt đầu bận rộn, đi lại khắp nơi tìm tung tích đứa bé.
Nỗi khổ của Tả Á không thể bị chịu vô ích, Kiều Trạch muốn những người đó phải trả giá đắt cho những hành vi của mình, tìm ra người hại bọn họ, không để bọn chúng tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống sau này của hai người nữa. Kiều Trạch nghiên cứu khắp một lượt những người bên cạnh mình, thương trường như chiến trường, anh đã tạo ra không ít kẻ thù, nhưng mà, trả thù như vậy không phải trên phương diện làm ăn, mà rất giống với ân oán cá nhân.
Nhưng, anh nghĩ không ra được người nào lại có thù oán sâu sắc với anh như vậy, hơn nữa, xem xét tổng thể mọi chuyện, người này hẳn là rất thân với anh, hãm hại anh và Tả Á, hơn nữa còn xuống tay với cả đứa nhỏ. Việc Tả Á bị giam giữ ở bệnh viện tâm thần cùng việc con anh bị bắt cóc có phải đều là một chuyện hay không?
Tả Á chỉ biết là Kiều Trạch đã từng đi lính, nhưng không biết lúc ấy anh là binh gì, chỉ loáng thoáng cảm thấy anh có chuyện gì đó không muốn cho người khác biết, nhưng cô không biết rõ đó là chuyện gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy anh có chút gì đó rất thần bí, thân phận dường như cũng rất đặc biệt.
Kiều Trạch bôn ba tìm kiếm tung tích đứa nhỏ suốt nửa tháng, rốt cuộc cũng tìm được manh mối. Tả Á nghe Kiều Trạch nói lại thành quả suốt nửa tháng qua của anh.
Người cô chọc phải là con trai của Phó Cục Trưởng cục công an, cục trưởng vì muốn bảo vệ con trai mình nên giam cô lại, nói cô là bệnh nhân tâm thần để cô không thể ra tòa làm chứng, hơn nữa những lời khai của cô trước kia cũng trở thành vô nghĩa. Lần đầu tiên giam cô, xác định là bởi vì sợ cô đứng ra làm nhân chứng, cho nên cục trưởng vì bảo vệ con trai mình mà giam cô lại.
Nhưng lần thứ hai thì không đơn giản như vậy, con trai cục trưởng đã nói là có người liên lạc điện thoại với anh ta, nói sự tồn tại của Tả Á đối với anh ta là một sự uy hiếp, mong anh ta tiện tay giúp một chuyện, khi Tả Á trở về thành phố X, tìm cơ hội giam cô lại, hơn nữa không được thả cô ra ngoài.
Tả Á mới vừa trở về thành phố X liền bị người ta giăng bẫy, vụ đánh lén cảnh sát, báo án sai của cô chính là cơ hội để người kia bắt giam Tả Á lại. Anh ta chỉ làm những thứ này, còn chuyện đứa nhỏ, anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Hơn nữa, anh ta không hề gặp mặt người gọi điện kia, chỉ biết đó là một đàn ông, nhưng không biết hình dáng hắn thế nào. Còn Tả Á cũng không biết người đàn ông kia ở nơi nào, điện thoại liên lạc cũng đã bị hắn ném xuống cống thoát nước, dãy số giấy căn cước của tài khoản chuyển tiền ở bên kia của hắn không ngờ lại là giấy căn cước của một người đã mất.
Nhưng mà cũng đã rất rõ ràng, mục tiêu của kẻ chủ mưu phía sau màn chính là Kiều Trạch, chuyện này không đơn thuần chỉ là vụ bắt cóc đơn giản như vậy, trước mắt xem ra là trả thù ân oán cá nhân, mà đối tượng trả thù chủ yếu lại chính là Kiều Trạch. Hắn muốn anh mất đi người mình yêu nhất, cũng nhân đó khiến anh phải ngồi tù, nhưng lại cũng không muốn dồn Tả Á vào chỗ chêt, có lẽ cũng là để giữ lại một đường lui cho bản thân, dù sao giết người nhất định phải đền mạng.
Đối với Tả Á mà nói, muốn tìm hiểu rõ những chuyện này, sợ là còn khó hơn lên trời, mặc dù cô cảm nhận được tất cả những chuyện này đều có gì đó không đúng, nhưng cô không cách nào điều tra được thấu đáo như vậy, hơn nữa, cô chỉ là một cô gái yếu đuối thân cô thế cô, căn bản không có cơ hội đi làm rõ ràng chuyện này.
Nhưng Kiều Trạch vừa đến, tất cả đều được giải quyết nahnh gọn, Tả Á không biết Kiều Trạch dùng phương pháp gì, quan hệ thế nào để tìm hiểu chuyện này, tóm lại người hại cô, kẻ giết người, bao gồm cả cục trưởng lạm dụng chức quyền bao che con trai cũng đều bị luật pháp trừng trị.
Người chị em của cô trên trời có linh cũng có thể an nghỉ rồi, kẻ giết người cuối cùng cũng đã bị đền mạng. Nhưng mà, Tả Á lại không vui mừng nổi, bởi vì, cô còn chưa tìm được tung tích con, sự thật này không thể khiến cô thoát ra khỏi sự thống khổ lo lắng được.
Sau khi Kiều Trạch sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trở về đã thấy bóng dáng cô đơn đau thương của Tả Á đang co ro ngồi ở trước cửa sổ sát mặt đất, bóng dáng gầy yếu khiến cho anh đau lòng, anh biết, Tả Á lại đang nghĩ đến đứa bé mà lặng lẽ chảy nước mắt. Anh đi tới, ngồi xổm người xuống ôm lấy cô, trầm thấp nói bên tai cô: “Anh có một dự cảm.”
“Dự cảm gì?” Tả Á đưa tay lau sạch nước mắt quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch, mấy ngày nay anh cũng tiều tụy đi không ít. Đứa bé đã đưa hai người luôn mẫu thuẫn sít lại gần nhau, an ủi lẫn nhau, cùng cho đối phương hi vọng.
Nếu như lúc này có Kiều Trạch bên cạnh, cô không biết mình phải làm gì, không biết còn có thể chống đỡ được không. Nếu như không phải có anh đang khích lệ cô, có lẽ cô đã lựa chọn cái chết, cô yếu đuối, cô biết, nhưng mà, mỗi khi nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ tươi cười khanh khách của con, nghĩ tới việc chính bản thân đã làm mất con, cô lại không nhịn được mà nghĩ lại tiêu cực, tự trách, bi thương, muốn kết thúc tính mạng của mình. Nhưng Kiều Trạch rất chắc chắn nói: “Dự cảm nhất định sẽ tìm được con. Con đã lựa chọn đến với chúng ta, cho nên nhất định nó sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, con chỉ là tạm thời rời xa chúng ta thôi. Lần khó khăn này chỉ là một cuộc khảo nghiệm thôi.”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch vô cùng kiên định, tràn đầy lòng tin, lời của anh tràn ngập hi vọng và khẳng định, khiến lòng của Tả Á cũng không khỏi tràn ngập hi vọng, giống như lời nói của Kiều Trạch là chân lý, chỉ cần anh nói ra thì nhất định sẽ thực hiện được. Kỳ thật Tả Á biết, lòng của Kiều Trạch cũng đang rất lo âu, sốt ruột, cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nhưng mà, anh nhất định phải mạnh mẽ, không để cho hai người đều mất đi hi vọng, ăn năn hối hận, nỗi đau của người phụ nữ, có thể nhìn thấy rất dễ dàng, cũng rất dễ dàng biểu lộ ra ngoài, mà nỗi đau của người đàn ông, lại luôn còn đó, chôn rất sâu trong lòng.