Tả Á rất giận Kiều Trạch, bởi vì anh đã cướp đi thứ quý giá nhất đời mình. Nhưng khóc cũng đã khóc, làm trận cũng đã làm, cuối cùng vẫn không có cách nào có thể thay đổi kết quả, mất thì cũng đã mất, không tìm lại được nữa.
Đành rằng mình và Chung Dương chia tay, thế nhưng sâu trong lòng vẫn còn có chút hy vọng mong manh. Nhưng bây giờ mình và Kiều Trạch đã phát sinh quan hệ, tất cả hy vọng mong manh ấy của mình bị chặt đứt là không thể nghi ngờ. Có lẽ mình và Chung Dương đã thật sự hết duyên rồi.
Đến với Chung Dương từng ấy năm, vào thời khắc nguy hiểm cô luôn bảo dừng lại. Vì tận sâu trong lòng nghĩ rằng, muốn lưu lại thứ gì đó cho Chung Dương sau này, mà có thể gìn giữ cũng chỉ có tấm thân này mà thôi. Chung Dương vì thương yêu cô, cho nên cũng không miễn cưỡng cô. Cũng có lẽ là vì lo lắng cho tương lai, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy nếu như Chung Dương có được thể xác mình rồi sẽ không còn quý trọng mình nữa. Vì vậy mà cô đã kiên trì tới cùng, không để xảy ra chuyện vượt quá giới hạn.
Đối với quan hệ trai gái, Tả Á luôn cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhận không phải người tùy tiện, nhưng không ngờ chỉ trong một đêm chính mình lại tùy tiện với người không nên tùy tiện. Ba năm gìn giữ từ chối Chung Dương, thế nhưng lại đần độn u mê trao cho Kiều Trạch. Mình không thể hiểu nổi sự kiên trì ban đầu của mình rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ tất cả sự kiên trì ấy đều bị phá hủy trong chốc lát chỉ vì một đêm đần độn u mê này?
Ông trời thật khéo đùa. Nhưng trò đùa này lại chẳng hề vui chút nào cả, nó chua sót đến mức chỉ khiến người ta muốn khóc, trái tim đau đớn như ai cào ai xé. Tả Á trở lại trường học với tâm trạng sa sút phiền muộn vô biên, kể cả việc Kiều Trạch đưa cô về trường học cô cũng không từ chối. Lúc xuống xe cũng chẳng thèm quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Trạch lấy một cái, đi thẳng một mạch về đến ký túc xá rồi thẫn thờ đi ngủ.
Khi ngủ nằm mơ thấy Chung Dương, mơ thấy mình lưu lạc nghèo túng khi còn ở thành phố T, mơ thấy Kiều Trạch đột nhiên xuất hiện như ông Bụt cứu cô ra bóng tối vực sâu, mơ thấy cơ thể đau đớn như bị chẻ ra, mơ thấy nụ hôn nóng như lửa của anh ta....Cuối cùng chỉ còn lại một chữ ‘loạn’.
Ngày hôm sau, Tả Á đã ngã bệnh, cả người mềm oặt, muốn xuống giường cuối cùng lại cắm đầu ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đang ở bệnh viện, trông chừng cô là Mạch Tử, người chị em tốt nhất trong ký túc xá.
Sức khỏe Tả Á xưa nay rất tốt, ít khi ngã bệnh, lần này lại dễ dàng ngã bệnh như thế. Nhưng Tả Á đã hoàn toàn quên mất chuyện mình bị ngâm trong nước biển, cho rằng có lẽ là do sự việc đột ngột phát sinh kia đả kích, mới khiến mình trong lúc nhất thời không chống đỡ nổi, thân thể cũng vì vậy mà tác oai tác quái. Bất thình lình chia tay với Chung Dương khiến cô không biết phải làm sao, khó nén đau buồn, không thể nào nhanh chóng trở lại như bình thường được, hơn nữa còn cùng Kiều Trạch.....Cô cảm thấy mình sắp điên lên. Vết thương và nỗi đau lòng này cần phải có thời gian để hồi phục. Hóa ra trái tim và cơ thể mình lại yếu đuối đến vậy.
Mạch Tử đưa tay sờ sờ trán Tả Á thử xem nhiệt độ, hỏi: “Tỉnh rồi à, không sao là tốt rồi. Về đến cứ như người mất hồn mất vía, còn lăn ra ngã bệnh, thiệt là hù chết bọn mình đó, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tả Á cười cười nói: “Mạch Tử, cám ơn cậu còn phải đến đây chăm sóc cho mình. Mình đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu!”
“Còn bảo không sau đâu à, sốt đến ngất xỉu thế kia, thật là bị cậu hù chết mà.”
Cả hai đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, một người đàn ông tướng tá cao to bước vào, trong tay còn xách theo hộp giữ nhiệt. Tả Á sững sờ nhìn người tới, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng khó hiểu thầm hỏi tại sao anh ta lại tới đây, ngay lập tức vùi đầu muốn ngủ, coi như không nhìn thấy anh.
Mạch Tử cúi đầu nói: “Tả Á, lúc mình nhận điện thoại của cậu, vừa đúng lúc anh Kiều gọi tới, cho nên mình đã nói cho anh ta biết là cậu đã ngã bệnh, cho nên anh ta có lòng đến thăm cậu đấy. Chiều nay còn có lớp, mình về trước nha, mình sẽ xin nghỉ bệnh giúp cậu, cậu hãy dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Mạch Tử nói xong cũng lên tiếng chào Kiều Trạch, ngay sau đó rời đi. Kiều Trạch ngồi xuống bên mép giường Tả Á, đưa tay giật ra tấm chăn Tả Á đang trùm kín đầu, “Định không gặp tôi luôn sao?”
Tả Á trở người nằm nghiêng lại, mắt nhìn tới cửa sổ tức giận nói: “Biết là tốt rồi!”
Kiều Trạch mở hộp giữ nhiệt, múc ra một bát cháo, “Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”
Tả Á xoay người lại căm tức nhìn bộ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch nói, “Kiều Trạch, từ nay về sau, đừng quấy rầy tôi nữa, có được không hả?”
Đôi tròng mắt vốn đã giá lạnh của Kiều Trạch từ từ càng thêm lạnh lẽo như đóng băng, “Định vạch rõ ranh giới, kế đó là tuyệt giao với tôi?”
Tả Á hơi khựng lại nhưng ngay lập tức mạnh miệng nói: “Đúng, từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cho nên, mời anh đi mau cho.”
“Em khỏe lại tôi sẽ đi.” Kiều Trạch lạnh lùng nhìn cô, giọng nói cũng chẳng có chút nhiệt độ, mặt lạnh không cảm xúc làm cho người ở đối diện thấy sờ sợ.
“Anh không đi, vậy tôi đi!” Tả Á ngồi dậy bước xuống giường, mặc dù cơ thể mềm oặt không có sức, cũng rất khó chịu, nhưng Tả Á không thể nào tha thứ cho việc Kiều Trạch đã làm với mình, càng không thể coi như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, mình căm ghét anh ta, không muốn thấy anh ta.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, Kiều Trạch đã đưa tay ôm lấy hông cô, cả giận nói: “Đừng bướng bĩnh nữa, quay lại nằm nghỉ!”
“Không cần anh lo, buông tay!”
Kiều Trạch nổi cáu bế ngang Tả Á lên, đang muốn đặt cô lên giường thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài đẩy vào. Kiều Trạch cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn vẫn tiếp tục đặt Tả Á lên giường.
Tả Á sững người nhìn người đàn ông đang bước vào mà đáy lòng chua chát, hốc mắt nóng lên. Vẻ mặt người đàn ông đẹp trai vừa bước vào đó vốn đang nóng nảy lo lắng từ từ cũng chuyển lạnh, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua nét khổ sở. Trong lúc nhất thời Tả Á không biết nên nói gì, trong lòng cũng khó chịu không thôi, muốn mở miệng gọi anh nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không nói ra lời.
Chung Dương đi tới mấy bước, đem chiếc túi xách ngày hôm qua cô bỏ quên trên xe mình đặt lên bàn, cay đắng cười cười nói: “Anh gọi điện đến ký túc xá, nghe nói em bị bệnh.....Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, hình như anh tới không đúng lúc rồi.”
Chung Dương nói xong xoay người bỏ đi, lúc mở cửa phòng anh bỗng dừng lại, hơi nghiêng đầu nghẹn giọng nói: “Tả Á, nếu em đã yêu người khác, cứ nói thẳng là được.” Lần này nói xong xoay người dứt khoát đi thẳng ra ngoài.
Tả Á nằm trên giường bệnh mà ánh mắt nhìn chăm chăm tới hướng cửa, nước mắt cũng không kiềm được nữa rơi xuống, lặng lẽ bật khóc.