Yêu Trọn Một Đời – Nguyệt Tầm Tinh

Chương 7




Người đàn ông buông tay ra trong nháy mắt, Mộ Sương cảm giác không khí tràn vào từ bốn phương tám hướng.

Cô cúi đầu ho khụ khụ, cổ áo trở nên lỏng lẻo, lộ ra một phần lớn da thịt ở chỗ cổ.Mộ Sương ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng liếc nhìn anh.

Từ góc độ của Tạ Dịch Thần nhìn thấy rất rõ, anh hạ tay xuống, lòng bàn tay dường như vẫn còn sót lại sự mềm mại thuộc về cô.Chiều nay Mộ Sương đã gọi điện cho tài xế là chú Chu, bảo rằng cô sắp đi ra ngoài nên bảo ông chuẩn bị xe.

Mộ Sương ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp hung hăng trừng liếc nhìn anh.Hai người họ mặc giống nhau, tựa như là đồ đôi, xứng đôi vừa lứa.

“Tôi xin lỗi.” Tạ Dịch Thần mở miệng trước.Cô trang điểm tinh tế, khuôn mặt thanh tú, lông mày mảnh, đôi mắt nhướng lên, một lớp phấn mắt nhẹ bao quanh đôi mắt xinh đẹp ấy, chiếc mũi cao thẳng, và một lớp son môi tươi tắn đậm đà.

Anh thế mà nhận lỗi rất nhanh, làm Mộ Sương định mắng anh cũng phải dừng lại.Nhưng mà Tạ Dịch Thần đã lưu loát ngồi lại trên ghế lái.Một bàn tay thon dài vươn ra, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước.Mới nói xong, một người đàn ông với vẻ bề ngoài anh tú đi ra.

Thật ra anh cũng không sai, chỉ là thấy cô sắp té nên anh muốn kéo cô lại.Đỗ xe trong bãi xe bên cạnh xong Tạ Dịch Thần xuống xe, khoá kỹ xe lại.

Nhưng anh kéo như thế à, làm cô cảm giác như anh muốn bóp cổ chết cô luôn.“Ừ.”

Trong lòng Mộ Sương vốn bực tức, nhưng thấy gương mặt anh là lại cố nhịn xuống.Xe đã được chú Chu lái ra khỏi gara, đậu bên mặt cỏ ven đường, là một chiếc Bently màu trắng, sạch sẽ sang trọng.

Thôi vậy, không so đo với anh.Là người đẹp số một ở Nam Thành trong lời đồn, công chúa hàng thật giá thật.Bây giờ cô chỉ cần nhìn phái sau anh thôi cũng cảm thấy bực, hung dữ nói: “Tôi muốn cho anh cuốn gói đi.”Chú Chu: “Tóm lại thì an toàn là trên hết.”

Lương Tú Như biết tính cách của con mình, đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi được.Bà chuyển chủ đề, “Công việc thế nào, dạo này ở đồn cảnh sát có nhiều chuyện không con?”“Ừ” và “Ồ” trước đây cô đều dùng để ứng phó với những người cô không muốn nói chuyện nữa, bây giờ đã đổi lại thành cô.

Hôm sau là thứ bảy, Mộ Sương ăn cơm chiều xong thì lên lầu trang điểm chải chuốt.“Con trai.” Lương Tú Như gọi tên anh, ngập ngừng: “Mẹ không muốn nằm viện, tiền này con cứ giữ…”

5 giờ, cô thay một bộ đồ mới rồi đi xuống lầu.Mộ Sương: “…”Mộ Sương: “Sao? Có vấn đề gì à?”

Vẻ bề ngoài của Mộ Sương vốn thuộc kiểu lạnh lùng, nhưng khi cô ăn mặc hở hang một chút sẽ có cảm giác quyến rũ hơn.Tốt nghiệp xong anh liền tham gia kỳ thi tuyển sinh công an và vào Cục Công an Nam Thành, anh làm việc trong Lực lượng Cảnh sát Hình sự.

Cô trang điểm tinh tế, khuôn mặt thanh tú, lông mày mảnh, đôi mắt nhướng lên, một lớp phấn mắt nhẹ bao quanh đôi mắt xinh đẹp ấy, chiếc mũi cao thẳng, và một lớp son môi tươi tắn đậm đà.Thật ra anh cũng không sai, chỉ là thấy cô sắp té nên anh muốn kéo cô lại.

Cô mặc một chiếc váy dài có đai đeo màu đỏ rượu, bóp eo, một bên váy có thiết kế xẻ tà làm lộ ra phần đùi trắng nõn mảnh khảnh, mượt mà thẳng tắp.Mà con gái duy nhất của bọn họ là Mộ Sương, từ lúc cô mới là phôi thai đã hoàn mỹ rồi.

Một sợi dây chuyền kim cương mỏng được đeo quanh cổ mảnh mai như thiên nga, ở giữa có một mặt dây nhỏ là hình bông tuyết tinh xảo.Khác hẳn với thế giới của Tạ Dịch Thần.Hơn một tiếng sau, xe lên đường cao tốc rồi lại xuống.

Khi cô bước xuống cầu thang, chiếc váy đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước uyển chuyển và duyên dáng.Hai nhà Mộ An liên hôn, tạo nên một liên minh mạnh mẽ.

Chiếc vòng cổ lấp lánh những mảnh nhỏ, chói lọi hệt như cô.Tiếp tân gõ cửa xe khiến Tạ Dịch Thần tập trung lại.

“Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”Mộ Sương: “…”Anh đi theo bóng dáng Mộ Sương ra ngoài.

Chiều nay Mộ Sương đã gọi điện cho tài xế là chú Chu, bảo rằng cô sắp đi ra ngoài nên bảo ông chuẩn bị xe.Ông nghĩ rồi nói tiếp: “Cũng không thích chậm lắm.”Trên mặt cô còn tươi cười, hàm răng trắng đều lộ ra nhẹ nhàng, cô hỏi với giọng điệu rất lịch sự: “Anh Tạ Dịch Thần, anh có biết chữ “Quý ông lịch sự” viết như thế nào không?”“Con trai, con ăn cơm chưa?”

Chú Chu đã chờ sẵn nhưng Mộ Sương lại nhìn về phía Tạ Dịch Thần, “Để anh ấy đưa cháu đi, hôm nay chú Chu cứ nghỉ ngơi đi.”Tiếp tân đang làm việc, thấy có xe đến thì nhanh nhẹn đi qua đón tiếp.

Chú Chu chần chừ, “Chuyện này…”Khói thuốc phun ra khỏi miệng nhanh chóng bị gió thổi bay đi, anh mặc quần áo màu đen, cô độc nhưng tựa như hoà vào đêm tối, không có ai chú ý đến.Đây là lần đầu tiên cô bị người ta “ấn” đầu như thế đấy!Một sợi dây chuyền kim cương mỏng được đeo quanh cổ mảnh mai như thiên nga, ở giữa có một mặt dây nhỏ là hình bông tuyết tinh xảo.

Ông là tài xế già của nhà họ Mộ, ông là người thường lái xe đến những bữa tiệc như thế này, bởi vì Mộ Sương không quen để người lạ lái xe cho mình.Tạ Minh Lãng ôm eo cô đi vào bên trong, “Chúng ta đi vào trước đi.”Mộ Sương: “Anh có biết hai chữ “dịu dàng” là như thế nào không thế?”

Mộ Sương: “Sao? Có vấn đề gì à?”Mộ Sương đang nói chuyện cùng mọi người thì để ý đến chiếc Bently màu trắng đang dần đi xa.

“Không có.” Chú Chu nghe theo đưa chìa khoá trong tay cho Tạ Dịch Thần, ông không yên tâm nên dặn dò thêm: “Cô chủ không thích lái xe quá nhanh…”Nhưng hiện thực cho anh một cú tát, khi anh cho rằng ánh sáng đang le lói thì bầu trời đột nhiên tối sầm.

Ông nghĩ rồi nói tiếp: “Cũng không thích chậm lắm.”

Tạ Dịch Thần: “…”Một số phóng viên ở cửa tinh tường nhận ra danh tính của người tới không đơn giản, bọn họ điên cuồng chụp ảnh Mộ Sương.Có ba là Mộ Bá Sơn, là người cầm quyền hiện tại tập đoàn Mộ thị, một gã khổng lồ trong ngành công nghiệp Nam Thành.

Chú Chu: “Tóm lại thì an toàn là trên hết.”Dưới lòng bàn tay là mái tóc đẹp mềm mại, bồng bềnh xoã tung của cô gái, con ngươi hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Tạ Dịch Thần: “Vâng.”Không chỉ có xuất thân, mà vốn bản thân cũng rất ưu tú, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn đều đứng nhất, cầm kì thi hoạ, thông thạo nhiều loại ngôn ngữ.Tạ Dịch Thần: “…”

Anh đi theo bóng dáng Mộ Sương ra ngoài.

Xe đã được chú Chu lái ra khỏi gara, đậu bên mặt cỏ ven đường, là một chiếc Bently màu trắng, sạch sẽ sang trọng.Anh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, nhìn cô gái đang nhắm mắt lại phía sau, nhắc nhở: “Tới rồi.”

Mộ Sương đứng một bên ở ghế sau, cô chờ người mở cửa cho mình như thường lệ.Tạ Dịch Thần: “Vâng.”Mộ Sương rất hài lòng với biểu hiện “nghe lời” này của anh, cô cúi người định ngồi vào, nhất thời không chú ý độ cao bên trong xe nên lúc đầu cô sắp đụng trên đỉnh xe thì có người nhanh nhẹn vươn tay ra ngăn lại.

Kết quả là người đàn ông không hề nhìn lại bên này mà lập tức ngồi xuống ghế lái.Kết quả là người đàn ông không hề nhìn lại bên này mà lập tức ngồi xuống ghế lái.

Mộ Sương quan sát cả quá trình: “…”Với khuôn mặt thanh tú và sáng sủa, cần cổ thanh mảnh, phong thái tao nhã và khí chất tuyệt vời, cô trông giống như một con thiên nga cao quý.

Trên mặt cô khó giấu nổi sự kinh ngạc, sau khi hoàn hồn cũng không lên xe ngay mà vỗ vỗ trước cửa xe.Mộ Sương bị tiếng đóng cửa này làm cho cả kinh, cả vai run run.

Cửa xe được hạ xuống, lộ ra một nửa sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông.Lương Tú Như ngậm đắng nuốt cay để nuôi nấng anh, anh còn chưa báo đáp bà.

Mộ Sương hơi cúi người xuống, gương mặt xinh xắn đột nhiên ghé sát vào anh, cách khoảng cách cửa sổ, cô ở bên ngoài còn anh ở bên trong.Sau này ông chủ phòng tập đấm bốc nói với anh: “Cậu nhóc, làm vệ sĩ cho nhà họ Mộ là công việc nổi tiếng lắm đấy, có biết bao nhiêu người muốn theo. Đấm bốc là nghề nguy hiểm đến tính mạng, cậu muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ thì cũng phải giữ cái mạng của mình chứ?”Cửa xe được hạ xuống, lộ ra một nửa sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Trên mặt cô còn tươi cười, hàm răng trắng đều lộ ra nhẹ nhàng, cô hỏi với giọng điệu rất lịch sự: “Anh Tạ Dịch Thần, anh có biết chữ “Quý ông lịch sự” viết như thế nào không?”

Tạ Dịch Thần phản ứng sau vài giây, thấy cô còn chưa lên xe mới nhận ra ý của cô là gì.Anh vốn không để tâm nên nhanh chóng từ chối.

Anh quay mặt đi, dùng tay ý bảo cô tránh ra để anh xuống xe.

Mộ Sương lùi về sau hai ba bước, nhìn người đàn ông cao lớn bước ra xe, một tay đặt lên tay lái của ghế sau, dùng sức kéo mạnh.Vì trước đây bà che giấu căn bệnh của mình nên đã làm anh áy náy suốt.Chính là như vậy nên Tạ Dịch Thần thay đổi ý định.

Mộ Sương rất hài lòng với biểu hiện “nghe lời” này của anh, cô cúi người định ngồi vào, nhất thời không chú ý độ cao bên trong xe nên lúc đầu cô sắp đụng trên đỉnh xe thì có người nhanh nhẹn vươn tay ra ngăn lại.Khi cô bước xuống cầu thang, chiếc váy đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước uyển chuyển và duyên dáng.

Mộ Sương có cảm giác ấm áp trên đầu mình, cô ngước mắt lên liền thấy cánh tay dài mảnh khảnh của người đàn ông.Cô hối hận thật, tại sao lúc trước lại chọn anh cơ chứ, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai ra thì chính là một tên đầu gỗ không hiểu chuyện, vừa cứng như cây cơ lại lạnh lùng.Cậu cười nhạt, chân dài bước đến phía trước vài bước, đi xuống vài bậc thang, đến trước mặt Mộ Sương.“Ồ.”

Dưới lòng bàn tay là mái tóc đẹp mềm mại, bồng bềnh xoã tung của cô gái, con ngươi hiện lên một vẻ kinh ngạc.Mộ Sương tỉnh táo đang định khen anh thì kết quả là bị anh ấn đầu xuống.Có một người mẫu trẻ đến đây với ông bầu, chua ngoa hỏi: “Tổng giám đốc Thường, đây là ai thế? Là người nổi tiếng nào hay sao mà lại làm lố vậy.”Tạ Dịch Thần phản ứng sau vài giây, thấy cô còn chưa lên xe mới nhận ra ý của cô là gì.

Mộ Sương tỉnh táo đang định khen anh thì kết quả là bị anh ấn đầu xuống.Tạ Dịch Thần: “Vậy thì tốt rồi.”

Thật ra thì anh cũng không dùng lực mạnh, nhưng Mộ Sương chưa kịp chuẩn bị nên cơ thể mất lực, tức khắc trở nên lảo đảo, ngã ngồi ra ghế sau.“Sao?” Anh nhìn cô với vẻ mặt vô tội.

Cô sửng sốt một hồi, đôi mắt trừng lớn, có chút buồn bực, “Tạ Dịch Thần!”Cô sửng sốt một hồi, đôi mắt trừng lớn, có chút buồn bực, “Tạ Dịch Thần!”

“Sao?” Anh nhìn cô với vẻ mặt vô tội.Điện thoại đột nhiên rung lên, là mẹ anh Lương Tú Như gọi đến.

Mộ Sương: “Anh có biết hai chữ “dịu dàng” là như thế nào không thế?”Nhập viện tốn kém tiền bạc, kéo theo đó là hàng loạt các cuộc điều trị và phẫu thuật tốn tiền khác.

Đây là lần đầu tiên cô bị người ta “ấn” đầu như thế đấy!Anh nhìn qua cửa xe, trông thấy người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đỏ rượu đỡ Mộ Sương đi trên bậc thang, sau đó động tác tự nhiên đặt tay trên vòng eo mảnh khảnh của cô.“Cô chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa lạnh lùng.

Mộ Sương bị tiếng đóng cửa này làm cho cả kinh, cả vai run run.Đột nhiên cô hối hận vì để anh lái xe.

Đột nhiên cô hối hận vì để anh lái xe.“Thấy mẹ ngủ ngon quá.” Tạ Dịch Thần rít một hơi, hà khói ra, làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh.

Nhưng mà Tạ Dịch Thần đã lưu loát ngồi lại trên ghế lái.

Bây giờ cô chỉ cần nhìn phái sau anh thôi cũng cảm thấy bực, hung dữ nói: “Tôi muốn cho anh cuốn gói đi.”Mọi người xung quanh đã bắt đầu to nhỏ về thân phận của Mộ Sương.

“Ồ.”

Mộ Sương: “…”Thật ra thì anh cũng không dùng lực mạnh, nhưng Mộ Sương chưa kịp chuẩn bị nên cơ thể mất lực, tức khắc trở nên lảo đảo, ngã ngồi ra ghế sau.

Ồ? Anh ta còn dám ồ.Người đàn ông buông tay ra trong nháy mắt, Mộ Sương cảm giác không khí tràn vào từ bốn phương tám hướng.

Cô hối hận thật, tại sao lúc trước lại chọn anh cơ chứ, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai ra thì chính là một tên đầu gỗ không hiểu chuyện, vừa cứng như cây cơ lại lạnh lùng.Những người khác tiến lên chào hỏi Tạ Minh Lãng và Mộ Sương, cả cuộc trò chuyện tươi cười đều có ý đồ là muốn làm quen với hai người.

Tạ Dịch Thần có thói quen lái xe nhanh, nhưng trong đầu lại nhớ đến câu nói của chú Chu “Cô chủ không thích lái xe quá nhanh”, thế nên anh lái chậm rãi, ổn định.Ngón tay Mộ Sương đáp trên lòng bàn tay ấm áp của cậu, được cậu đỡ đi.Đáp lại cô là tiếng đóng cửa lạnh lùng.

Hơn một tiếng sau, xe lên đường cao tốc rồi lại xuống.Vẻ bề ngoài của Mộ Sương vốn thuộc kiểu lạnh lùng, nhưng khi cô ăn mặc hở hang một chút sẽ có cảm giác quyến rũ hơn.Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô sang Anh du học, rồi cố gắng học lên thiết kế trang phục chuyên nghiệp. Năm nhất thực tập dưới tay nhà thiết kế nổi tiếng lừng danh Martin, tham gia nhiều cuộc thi thiết kế quốc tế, thành danh trong giới thiết kế từ lâu.

Trước đây Tạ Dịch Thần chưa từng tới Bắc Thành, anh nghe hướng dẫn trong tai nghe, tiếng nhắc nhở vẫn luôn mở, liên tục qua các đèn xanh đèn đỏ, lúc này mới an toàn đến được cửa lớn của khách sạn.Thời đại học, Tạ Dịch Thần học tại học viện cảnh sát, học phí và phí sinh hoạt đều là từ mẹ anh ăn mặc tiết kiệm tích cóp, còn là tiền làm công mỗi ngày, chỉ đủ cho chi tiêu ngày thường mà thôi.Nhưng họ cũng chỉ có thể bất lực, sau hai nhà họ Mộ, An thì có một nhà khác cố ý kết quan hệ thông gia.

Anh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, nhìn cô gái đang nhắm mắt lại phía sau, nhắc nhở: “Tới rồi.”

Tiếp tân đang làm việc, thấy có xe đến thì nhanh nhẹn đi qua đón tiếp.Ồ? Anh ta còn dám ồ.

Mộ Sương thoáng sửa sang lại váy của mình, không vội xuống xe, “Anh đỗ xe trong bãi xe bên cạnh đi, sau đó thì đi dạo quanh đâu đó, trước khi tôi ra thì tôi sẽ tìm anh.”

“Ừ.”

Mộ Sương: “…”Xung quanh im ắng, gió rít gào thổi từ phía sau, góc áo anh khẽ tung bay.

Cô có cảm giác như thời thế thay đổi.

“Ừ” và “Ồ” trước đây cô đều dùng để ứng phó với những người cô không muốn nói chuyện nữa, bây giờ đã đổi lại thành cô.“Nhìn gì thế?” Tạ Minh Lãng bên cạnh hỏi.

Nhân viên tiếp tân lễ phép mở cửa sau ra, trên mặt Mộ Sương nhanh chóng tươi cười khéo léo, quản lý biểu cảm rất đúng chỗ, cô gật đầu.

Tiện đà bước một chân ra noài, mu bàn chân trắng nõn thẳng gầy, giày cao gót vững vàng đáp xuống đất.Mọi người xung quanh và cả Tạ Dịch Thần trong xe đều lẳng lặng nhìn cảnh này.

Cô vừa xuất hiện đã nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.Mộ Sương thoáng sửa sang lại váy của mình, không vội xuống xe, “Anh đỗ xe trong bãi xe bên cạnh đi, sau đó thì đi dạo quanh đâu đó, trước khi tôi ra thì tôi sẽ tìm anh.”

Với khuôn mặt thanh tú và sáng sủa, cần cổ thanh mảnh, phong thái tao nhã và khí chất tuyệt vời, cô trông giống như một con thiên nga cao quý.Bên tai Tạ Dịch Thần là tiếng nói chuyện dong dài của Lương Tú Như, anh đá một cục đá nhỏ dưới chân, nói một lời nói dối không chuẩn bị trước.Giống như cảnh hoàng tử đến đón công chúa trong truyện cổ tích.

Chiếc váy dài xẻ cao màu đỏ rượu làm lộ trọn vẹn vóc dáng thanh tú của cô, làn da trắng ngần dịu dàng, khuôn ngực rộng, eo lớn và đôi chân dài, tỷ lệ hoàn hảo.Nhưng cho dù trời tối thì anh cũng phải tiếp tục đi.

Một số phóng viên ở cửa tinh tường nhận ra danh tính của người tới không đơn giản, bọn họ điên cuồng chụp ảnh Mộ Sương.

Ngay lập tức, tiếng đèn flash vang lên tách tách.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu to nhỏ về thân phận của Mộ Sương.Bác sĩ cho biết đó là bệnh suy thận và cần nhập viện ngay lập tức.

Có một người mẫu trẻ đến đây với ông bầu, chua ngoa hỏi: “Tổng giám đốc Thường, đây là ai thế? Là người nổi tiếng nào hay sao mà lại làm lố vậy.”Mộ Sương lùi về sau hai ba bước, nhìn người đàn ông cao lớn bước ra xe, một tay đặt lên tay lái của ghế sau, dùng sức kéo mạnh.

Tổng giám đốc Thường là người đã lăn lộn trong giới đã lâu, ông ta đã nhanh chóng nhận ra người này là ai, “Đây là người mà cô không thể so bì được, cô chủ cả nhà họ Mộ.”

Cô chủ cả nhà họ Mộ, Mộ Sương.Ngay lập tức, tiếng đèn flash vang lên tách tách.

Là người đẹp số một ở Nam Thành trong lời đồn, công chúa hàng thật giá thật.

Có ba là Mộ Bá Sơn, là người cầm quyền hiện tại tập đoàn Mộ thị, một gã khổng lồ trong ngành công nghiệp Nam Thành.

Mẹ là An Nhã Trúc, trước kia là luật sư, đáng tiếc là qua đời sớm. Nhưng sau lưng bà ấy là nhà họ An cũng chiếm một vị trí ở Nam Thành, mỗi người đều là người có tiếng trong giới của mình.Mẹ là An Nhã Trúc, trước kia là luật sư, đáng tiếc là qua đời sớm. Nhưng sau lưng bà ấy là nhà họ An cũng chiếm một vị trí ở Nam Thành, mỗi người đều là người có tiếng trong giới của mình.Nhân viên tiếp tân lễ phép mở cửa sau ra, trên mặt Mộ Sương nhanh chóng tươi cười khéo léo, quản lý biểu cảm rất đúng chỗ, cô gật đầu.

Hai nhà Mộ An liên hôn, tạo nên một liên minh mạnh mẽ.Lương Tú Như: “Mẹ thấy hoa mà con đem đến rồi, y tá nói hôm qua con đến lúc mẹ ngủ, sao không gọi mẹ dậy?”Chú Chu chần chừ, “Chuyện này…”

Mà con gái duy nhất của bọn họ là Mộ Sương, từ lúc cô mới là phôi thai đã hoàn mỹ rồi.

Không chỉ có xuất thân, mà vốn bản thân cũng rất ưu tú, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn đều đứng nhất, cầm kì thi hoạ, thông thạo nhiều loại ngôn ngữ.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô sang Anh du học, rồi cố gắng học lên thiết kế trang phục chuyên nghiệp. Năm nhất thực tập dưới tay nhà thiết kế nổi tiếng lừng danh Martin, tham gia nhiều cuộc thi thiết kế quốc tế, thành danh trong giới thiết kế từ lâu.

Giàu có, xinh đẹp, giỏi giang và tài năng, một người phụ nữ như vậy cũng là người tình trong mộng của nhiều thanh niên tuấn kiệt ở Nam Thành.Mộ Sương đứng một bên ở ghế sau, cô chờ người mở cửa cho mình như thường lệ.

Nhưng họ cũng chỉ có thể bất lực, sau hai nhà họ Mộ, An thì có một nhà khác cố ý kết quan hệ thông gia.“Tôi xin lỗi.” Tạ Dịch Thần mở miệng trước.Trợ lí Trần vừa thấy anh là đã đưa cho Tạ Dịch Thần một tờ danh thiếp.

Tổng giám đốc Thường nhớ đến người tổ chức bữa tiệc tối nay, ông ta bổ sung: “Cũng là vợ sắp cưới của cậu cả nhà họ Tạ ở Bắc Thành.”

Mấy năm trước Mộ Sương hoạt động ở bên nước ngoài, năm nay tốt nghiệp rồi về nước, cô tin rằng chắc chắn cô sẽ được dán thêm nhãn “Mợ cả nhà họ Tạ”.

Mới nói xong, một người đàn ông với vẻ bề ngoài anh tú đi ra.

Hôm nay Tạ Minh Lãng vuốt tóc lên, mái tóc đen dày làm cho gương mặt cậu bừng sáng.“Không có.” Chú Chu nghe theo đưa chìa khoá trong tay cho Tạ Dịch Thần, ông không yên tâm nên dặn dò thêm: “Cô chủ không thích lái xe quá nhanh…”

Bộ vest đỏ được may bằng tay, ủi đúng cách, với áo sơ mi trắng bên trong và cà vạt buộc gọn gàng treo trước ngực.

Cậu cười nhạt, chân dài bước đến phía trước vài bước, đi xuống vài bậc thang, đến trước mặt Mộ Sương.

Một bàn tay thon dài vươn ra, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước.Chiếc váy dài xẻ cao màu đỏ rượu làm lộ trọn vẹn vóc dáng thanh tú của cô, làn da trắng ngần dịu dàng, khuôn ngực rộng, eo lớn và đôi chân dài, tỷ lệ hoàn hảo.Cô cúi đầu ho khụ khụ, cổ áo trở nên lỏng lẻo, lộ ra một phần lớn da thịt ở chỗ cổ.

Giống như cảnh hoàng tử đến đón công chúa trong truyện cổ tích.

Ngón tay Mộ Sương đáp trên lòng bàn tay ấm áp của cậu, được cậu đỡ đi.Mộ Sương nhanh chóng tập trung lại, “Không có gì.”

Bộ vest và chiếc váy hoàn toàn hoà hợp, hoàng tử và công chúa nắm tay nhau.Cũng là thế giới của Mộ Sương.

Mọi người xung quanh và cả Tạ Dịch Thần trong xe đều lẳng lặng nhìn cảnh này.Tạ Dịch Thần lấy bao thuốc từ túi quần ra theo bản năng, vừa đi vừa hút thuốc dọc theo đèn đường.Tạ Dịch Thần cắt ngang, “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện tiền nong, đây là tiền lương con ứng trước.”

Anh nhìn qua cửa xe, trông thấy người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đỏ rượu đỡ Mộ Sương đi trên bậc thang, sau đó động tác tự nhiên đặt tay trên vòng eo mảnh khảnh của cô.

Hai người họ mặc giống nhau, tựa như là đồ đôi, xứng đôi vừa lứa.Mộ Sương có cảm giác ấm áp trên đầu mình, cô ngước mắt lên liền thấy cánh tay dài mảnh khảnh của người đàn ông.

Nam thanh nữ tú, môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi.Trên mặt cô khó giấu nổi sự kinh ngạc, sau khi hoàn hồn cũng không lên xe ngay mà vỗ vỗ trước cửa xe.

Những người khác tiến lên chào hỏi Tạ Minh Lãng và Mộ Sương, cả cuộc trò chuyện tươi cười đều có ý đồ là muốn làm quen với hai người.

Trên mặt bọn họ tràn ngập tiếng cười, tất cả đều là vì lợi ích của mình, đây chính là thế giới của bọn họ.

Cũng là thế giới của Mộ Sương.Mấy năm trước Mộ Sương hoạt động ở bên nước ngoài, năm nay tốt nghiệp rồi về nước, cô tin rằng chắc chắn cô sẽ được dán thêm nhãn “Mợ cả nhà họ Tạ”.

Khác hẳn với thế giới của Tạ Dịch Thần.

Tiếp tân gõ cửa xe khiến Tạ Dịch Thần tập trung lại.

“Thưa anh, phía sau có xe muốn đi tới, làm phiền anh cho xe di chuyển.”Mộ Sương: “Ừ.”

Mộ Sương đang nói chuyện cùng mọi người thì để ý đến chiếc Bently màu trắng đang dần đi xa.

“Nhìn gì thế?” Tạ Minh Lãng bên cạnh hỏi.

Mộ Sương nhanh chóng tập trung lại, “Không có gì.”Lương Tú Như bên kia vui cười nói: “Mấy ngày nay mẹ ăn ngon, ngủ ngon lắm, nhiều năng lượng nữa.”

Tạ Minh Lãng ôm eo cô đi vào bên trong, “Chúng ta đi vào trước đi.”Tiện đà bước một chân ra noài, mu bàn chân trắng nõn thẳng gầy, giày cao gót vững vàng đáp xuống đất.

Mộ Sương: “Ừ.”



Đỗ xe trong bãi xe bên cạnh xong Tạ Dịch Thần xuống xe, khoá kỹ xe lại.

Xung quanh im ắng, gió rít gào thổi từ phía sau, góc áo anh khẽ tung bay.“Mẹ cứ yên tâm chữa bệnh, ở thêm với con mấy năm nữa.” Nói đến câu sau, giọng điệu anh trở nên chậm hơn.

Tạ Dịch Thần lấy bao thuốc từ túi quần ra theo bản năng, vừa đi vừa hút thuốc dọc theo đèn đường.

Khói thuốc phun ra khỏi miệng nhanh chóng bị gió thổi bay đi, anh mặc quần áo màu đen, cô độc nhưng tựa như hoà vào đêm tối, không có ai chú ý đến.Tổng giám đốc Thường nhớ đến người tổ chức bữa tiệc tối nay, ông ta bổ sung: “Cũng là vợ sắp cưới của cậu cả nhà họ Tạ ở Bắc Thành.”Trước đây Tạ Dịch Thần chưa từng tới Bắc Thành, anh nghe hướng dẫn trong tai nghe, tiếng nhắc nhở vẫn luôn mở, liên tục qua các đèn xanh đèn đỏ, lúc này mới an toàn đến được cửa lớn của khách sạn.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là mẹ anh Lương Tú Như gọi đến.Mẹ anh vẫn nghĩ rằng anh còn đang làm ở đồn cảnh sát, nhưng thực tế thì sau khi biết bệnh tình của Lương Tú Như, Tạ Dịch Thần đã xin từ chức với lãnh đạo.

“Con trai, con ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi mẹ.” Tạ Dịch Thần đáp trong tiềm thức.Chiếc vòng cổ lấp lánh những mảnh nhỏ, chói lọi hệt như cô.

Lương Tú Như: “Mẹ thấy hoa mà con đem đến rồi, y tá nói hôm qua con đến lúc mẹ ngủ, sao không gọi mẹ dậy?”

“Thấy mẹ ngủ ngon quá.” Tạ Dịch Thần rít một hơi, hà khói ra, làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh.

Lương Tú Như bên kia vui cười nói: “Mấy ngày nay mẹ ăn ngon, ngủ ngon lắm, nhiều năng lượng nữa.”“Cũng tạm ạ.”

Tạ Dịch Thần: “Vậy thì tốt rồi.”

“Con trai.” Lương Tú Như gọi tên anh, ngập ngừng: “Mẹ không muốn nằm viện, tiền này con cứ giữ…”Cô mặc một chiếc váy dài có đai đeo màu đỏ rượu, bóp eo, một bên váy có thiết kế xẻ tà làm lộ ra phần đùi trắng nõn mảnh khảnh, mượt mà thẳng tắp.Giàu có, xinh đẹp, giỏi giang và tài năng, một người phụ nữ như vậy cũng là người tình trong mộng của nhiều thanh niên tuấn kiệt ở Nam Thành.

Tạ Dịch Thần cắt ngang, “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện tiền nong, đây là tiền lương con ứng trước.”Bộ vest đỏ được may bằng tay, ủi đúng cách, với áo sơ mi trắng bên trong và cà vạt buộc gọn gàng treo trước ngực.

“Mẹ cứ yên tâm chữa bệnh, ở thêm với con mấy năm nữa.” Nói đến câu sau, giọng điệu anh trở nên chậm hơn.Mộ Sương quan sát cả quá trình: “…”

Lương Tú Như biết tính cách của con mình, đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi được.Nhưng anh kéo như thế à, làm cô cảm giác như anh muốn bóp cổ chết cô luôn.

Vì trước đây bà che giấu căn bệnh của mình nên đã làm anh áy náy suốt.

Bà chuyển chủ đề, “Công việc thế nào, dạo này ở đồn cảnh sát có nhiều chuyện không con?”

“Cũng tạm ạ.”Hôm sau là thứ bảy, Mộ Sương ăn cơm chiều xong thì lên lầu trang điểm chải chuốt.

Bên tai Tạ Dịch Thần là tiếng nói chuyện dong dài của Lương Tú Như, anh đá một cục đá nhỏ dưới chân, nói một lời nói dối không chuẩn bị trước.Bộ vest và chiếc váy hoàn toàn hoà hợp, hoàng tử và công chúa nắm tay nhau.

Mẹ anh vẫn nghĩ rằng anh còn đang làm ở đồn cảnh sát, nhưng thực tế thì sau khi biết bệnh tình của Lương Tú Như, Tạ Dịch Thần đã xin từ chức với lãnh đạo.Bởi vì tính chất công việc nên anh đi sớm về trễ, rất ít khi tâm sự cùng Lương Tú Như, cho nên anh không hề biết mẹ mình mắc bệnh.

Bác sĩ cho biết đó là bệnh suy thận và cần nhập viện ngay lập tức.

Nhập viện tốn kém tiền bạc, kéo theo đó là hàng loạt các cuộc điều trị và phẫu thuật tốn tiền khác.Chú Chu đã chờ sẵn nhưng Mộ Sương lại nhìn về phía Tạ Dịch Thần, “Để anh ấy đưa cháu đi, hôm nay chú Chu cứ nghỉ ngơi đi.”

Thời đại học, Tạ Dịch Thần học tại học viện cảnh sát, học phí và phí sinh hoạt đều là từ mẹ anh ăn mặc tiết kiệm tích cóp, còn là tiền làm công mỗi ngày, chỉ đủ cho chi tiêu ngày thường mà thôi.

Tốt nghiệp xong anh liền tham gia kỳ thi tuyển sinh công an và vào Cục Công an Nam Thành, anh làm việc trong Lực lượng Cảnh sát Hình sự.

Bởi vì tính chất công việc nên anh đi sớm về trễ, rất ít khi tâm sự cùng Lương Tú Như, cho nên anh không hề biết mẹ mình mắc bệnh.

Tạ Dịch Thần đã từng cho rằng, chờ đến khi anh học xong rồi tìm một công việc, sinh hoạt nhanh chóng ổn định thì cuộc sống cũng sẽ khá hơn.Trên mặt bọn họ tràn ngập tiếng cười, tất cả đều là vì lợi ích của mình, đây chính là thế giới của bọn họ.Thôi vậy, không so đo với anh.Từ góc độ của Tạ Dịch Thần nhìn thấy rất rõ, anh hạ tay xuống, lòng bàn tay dường như vẫn còn sót lại sự mềm mại thuộc về cô.

Nhưng hiện thực cho anh một cú tát, khi anh cho rằng ánh sáng đang le lói thì bầu trời đột nhiên tối sầm.

Nhưng cho dù trời tối thì anh cũng phải tiếp tục đi.“Thưa anh, phía sau có xe muốn đi tới, làm phiền anh cho xe di chuyển.”

Tạ Dịch Thần nghe một người bạn kể rằng đấm bốc kiếm tiền nhanh nên muốn thử sức và tình cờ gặp người của nhà họ Mộ đang tuyển vệ sĩ.

Trợ lí Trần vừa thấy anh là đã đưa cho Tạ Dịch Thần một tờ danh thiếp.

Anh vốn không để tâm nên nhanh chóng từ chối.

Sau này ông chủ phòng tập đấm bốc nói với anh: “Cậu nhóc, làm vệ sĩ cho nhà họ Mộ là công việc nổi tiếng lắm đấy, có biết bao nhiêu người muốn theo. Đấm bốc là nghề nguy hiểm đến tính mạng, cậu muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ thì cũng phải giữ cái mạng của mình chứ?”

Chính là như vậy nên Tạ Dịch Thần thay đổi ý định.

Lương Tú Như ngậm đắng nuốt cay để nuôi nấng anh, anh còn chưa báo đáp bà.

Anh muốn giữ cái mạng mình lại.