Yêu Trọn Một Đời – Nguyệt Tầm Tinh

Chương 38




Mùa hè ở Nam Thành luôn kéo dài. Đến tháng 10, nhiệt độ vẫn duy trì ở khoảng 30 độ, cái nóng vẫn chưa tan đi.

Sinh nhật của Mộ Lâm rơi vào đúng ngày Quốc Khánh. Cậu nghĩ rằng kỳ nghỉ này không phải đi làm, nên muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.

Trước đây, Mộ Lâm đã thi đỗ kỳ thi liên ngành cảnh sát và hiện tại đã trở thành một cảnh sát hình sự chính thức. Cậu làm việc cùng đồng nghiệp ở đồn cảnh sát được vài tháng, mối quan hệ cũng rất tốt.

Thời gian gần đây, họ phá được một vụ án giết người nghiêm tọng, phải làm thêm giờ liên tục hơn hai tuần. Mộ Lâm nghĩ nhân dịp này mời các đồng nghiệp đến nhà chơi để thư giãn một chút.

Địa điểm tổ chức tiệc đương nhiên là ở nhà họ Mộ. Khi Mộ Lâm nói với Mộ Sương về chuyện này, cô không có ý kiến gì. Sinh nhật của cậu, đương nhiên để cậu quyết định.

Nhưng Mộ Sương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Khoan đã.”

Mộ Lâm đã nhanh tay gửi lời mời tiệc sinh nhật vào nhóm làm việc, nghe chị nói vậy liền quay lại nhìn cô, “Sao vậy chị?”

Mộ Sương nói, “Em nên hỏi Tạ Dịch Thần trước.”

Mộ Lâm đã nghĩ đến chuyện này, “Em định mời anh Thần rồi mà.”

“Không phải.” Mộ Sương không có ý đó.

Nhìn vẻ mặt vẫn đầy thắc mắc của em trai, Mộ Sương vỗ nhẹ vào đầu cậu, nói thẳng ra: “Hai người không phải tốt nghiệp cùng trường sao? Cũng từng làm việc cùng một nơi, những người quen biết không phải đều quen cả hai à.”

Lần này Mộ Lâm hiểu rồi, ý chị là sợ rằng những đồng nghiệp kia biết Tạ Dịch Thần đã từ chức ở đồn cảnh sát để làm vệ sĩ cho nhà họ Mộ sẽ bàn tán gì đó.

“Không sao đâu, đồng nghiệp của em đều là người tốt mà.”

“Em cứ hỏi trước đi.”

“Được rồi.”

Mộ Lâm lập tức đứng dậy đi tìm Tạ Dịch Thần.

Chỉ mất một hai phút, cậu quay lại và ngồi vào chỗ cũ.

“Em hỏi rồi, anh Thần nói không sao.”

Vì Tạ Dịch Thần không ngại, nên Mộ Sương cũng không có gì phải bận tâm nữa, đồng ý để Mộ Lâm tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà.



Tối nay, sau khi ăn cơm xong, Tạ Dịch Thần đi bệnh viện thăm Lương Tú Như, trò chuyện với bà một lúc nên về hơi muộn, đã hơn mười một giờ.

Khi trở về nhà họ Mộ, anh thấy có người trong phòng khách, Mộ Sương đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Tháng trước, phòng làm việc của Mộ Sương vừa khai trương, thương hiệu cá nhân “Mu” cũng chính thức thành lập. Tháng sau, cô phải sang London tham gia một cuộc thi thiết kế, nên thời gian này thường xuyên ở trong phòng làm việc cả ngày để vẽ thiết kế, về nhà là đi tắm rồi ngủ.

Nên khi thấy cô vẫn chưa ngủ vào giờ này, Tạ Dịch Thần ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra, “Tìm tôi có việc à?”

Mộ Sương không vòng vo, hỏi thẳng: “Mộ Lâm nói với anh chuyện nó mời bạn đến đây dự tiệc sinh nhật vào thứ Bảy này rồi chứ?”

“Ừ.”

Mộ Sương không biết Mộ Lâm đã nói với anh thế nào, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.

“Hôm đó có thể sẽ có nhiều người quen biết anh đến, họ sẽ biết anh đang làm việc ở nhà tôi.”

Tạ Dịch Thần nói, “Tôi biết.”

Mộ Sương: “Anh không ngại chứ?”

Tạ Dịch Thần đột nhiên hiểu ra tại sao sáng hôm đó Mộ Lâm lại cố ý đến phòng mình hỏi, và tại sao Mộ Sương lại xác nhận điều này lần nữa.

Họ đang quan tâm đến cảm xúc của anh.

“Tôi không ngại.”

Mộ Sương gật đầu, “Tốt, vậy tôi đi ngủ đây.”

Nói xong cô tắt tivi, đi về phía cầu thang, dường như chờ đến giờ này chỉ để nói chuyện này với anh.

Tạ Dịch Thần nhìn theo bóng lưng cô, gọi một tiếng, “Mộ Sương.”

Cô quay đầu lại nhìn anh.

Gió thổi vào từ cửa, làm tà áo của anh bay lên, người đàn ông đứng ngược gió.

Tạ Dịch Thần nhìn vào mắt cô, nói rõ ràng từng chữ: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng làm vệ sĩ cho cô là một việc đáng xấu hổ.”

*

Thứ Bảy đó trời nắng đẹp, sáng sớm Mộ Lâm đã ra ngoài.

Khi quay về, sau lưng cậu là một nhóm người, có nam có nữ, trông đều khoảng tầm tuổi cậu.

Người mở cửa là Tạ Dịch Thần, hôm nay những người đến đều là đồng nghiệp trong đội cảnh sát hình sự nên hầu hết đều nhận ra anh, thấy anh xuất hiện ở đây, khuôn mặt ai cũng đầy vẻ ngạc nhiên giống nhau.

Tạ Dịch Thần vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, nhường đường cho họ vào.

“Anh Thần? Lâu rồi không gặp!”

“Mộ Lâm, sao cậu không nói với chúng tôi là anh Thần cũng ở đây.”

“Mộ Lâm, cậu giỏi thật, còn mời được cả anh Thần.”

Vài người con trai thi nhau hỏi, khoác vai Mộ Lâm.

Mộ Lâm chưa kể chuyện về Tạ Dịch Thần, nên họ chỉ nghĩ rằng anh là khách mời.

Triển Hạo Nhiên là người duy nhất ngoài Mộ Lâm biết sự thật, hôm đó sau khi gặp Tạ Dịch Thần ở cổng đồn cảnh sát, hai người có trò chuyện vài câu, nên cậu biết Tạ Dịch Thần đang làm việc tại nhà họ Mộ.

Hôm qua khi nhận được lời mời của Mộ Lâm, Triển Hạo Nhiên còn gọi điện hỏi Tạ Dịch Thần.

Tạ Dịch Thần nói: “Cậu muốn đến thì cứ đến, không cần hỏi tôi.”

Triển Hạo Nhiên e ngại: “Em sợ họ sẽ nghĩ…”

Tạ Dịch Thần biết cậu muốn nói gì, “Họ sẽ không như vậy.”

Mấy người đàn ông đang bao quanh Mộ Lâm chất vấn cậu, cậu nói ú ớ, không biết trả lời thế nào.

Tạ Dịch Thần thì không có ý giấu diếm gì, thẳng thắn nói: “Bây giờ tôi là vệ sĩ của nhà họ Mộ, đang làm việc ở đây.”

Mọi người ngừng trò đùa, tiếng cười đùa ồn ào như bị tắt hẳn.

Vài giây sau, âm thanh lại trở lại, mọi ánh mắt bắt đầu nhìn quanh ngôi nhà.

“Trời ơi! Em cũng muốn làm việc ở đây, đây đúng là ngôi nhà trong mơ của em.”

“Nhìn kìa, bên kia còn có núi giả với hồ sen nữa.”

“Các cậu thử nhìn kỹ mấy con cá trong hồ đi.”

“Cá có gì sao? Tôi thấy con nào cũng to đùng, đem nấu chả ngon tuyệt.”

“Cậu đem nấu thì tôi đem cậu nấu được đấy. Đó là cá rồng đỏ! Là báu vật đấy!”

“Một con cá có giá này.” Người cuối cùng giơ ngón tay ra ám chỉ một con số với người bên cạnh.

Mọi người mở to mắt, không ngờ một con cá lại có giá đắt như vậy.

“Tôi biết nhà Mộ Lâm có tiền, nhưng không ngờ là có nhiều tiền đến thế này.”

“Tôi còn sống không bằng một con cá.”

“Tôi có thể lén mang một con về không?”

“Cậu có thể, nhưng cậu nói ra rồi thì không thể lén nữa.”

“…”

Mọi người bật cười lớn.

Phản ứng của đám người này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Triển Hạo Nhiên, họ không ai truy hỏi lý do tại sao Tạ Dịch Thần làm việc ở đây, mà đề tài thảo luận của họ còn hoàn toàn lạc hướng, từ nhà chuyển sang hồ, rồi sang cá…

Cậu giơ ngón tay cái lên với Tạ Dịch Thần, như muốn nói “Anh nói đúng.”

Tạ Dịch Thần vỗ vai cậu, rồi mời mọi người vào trong nhà ngồi.

Mộ Sương ban đầu đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, cửa lớn mở, từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ và tiếng bước chân đến gần.

Cô nhận ra là bạn của Mộ Lâm đã đến, đặt cuốn tạp chí xuống, nhẹ nhàng đứng dậy.

Có người đầu tiên phát hiện ra Mộ Sương đứng ở đó, dùng tay huých người bên cạnh. Người kia lại huých người nọ, sau nó đám người như hiệu ứng domino mà nhìn lại.

Mộ Lâm chủ động giới thiệu: “Đây là chị họ của tôi, Mộ Sương.”

Hôm nay Mộ Sương mặc một chiếc sườn xám cách tân màu tím, trên cổ áo là màu trắng ren điểm xuyết làm tôn lên cần cổ thon dài của cô. Hai bên tay áo phồng, bên đùi xẻ tà lộ lộ phần da trắng nõn bóng loáng mịn màng, dáng người vô cùng quyến rũ.

Cô chỉ đứng đó mà toát lên vẻ đoan trang cổ điển, ưu nhã khí chất.

Không chỉ con trai mà những cô gái cũng ngây người, chị của Mộ Lâm xinh quá.

“Chào mọi người.” Mộ Sương chào hỏi bọn họ, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời chói chang, xoay người lại, “Bên ngoài nắng lắm, mọi người mau vào đi.”

Giọng cô kéo mọi người về thực tại, cả đám người đi vào bên trong.

Khi vừa bước vào nhà, họ liền cảm nhận ngay luồng không khí mát lạnh ập đến, cơ thể và tinh thần đều thoải mái hơn nhiều, áo quần dính sát vào người cũng trở nên lỏng ra đôi chút.

Dì Chu trong nhà biết hôm nay có khách đến, nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn từ trước.

Trên chiếc bàn hình chữ nhật phủ khăn trải bàn màu sáng, đủ loại đồ uống, trái cây, đồ ăn vặt và kẹo được bày biện, màu sắc phong phú, tinh tế và nhỏ gọn.

Mộ Sương ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, một tay đặt lên tay vịn, cơ thể hơi nghiêng, chỉnh lại tà váy xẻ bên cạnh, hai đầu gối khép chặt.

Tạ Dịch Thần không biết lấy từ đâu ra một chiếc chăn mỏng, ném cho cô.

Mộ Sương phủ chiếc chăn lên chân, che đi vẻ quyến rũ thoáng lộ, tư thế ngồi của cô cũng thoải mái hơn chút.

Có lẽ do khí chất tiểu thư danh giá của Mộ Sương quá thu hút, cộng thêm bọn họ mới tới lần đầu, nên ai nấy đều có chút ngượng ngùng, không ai mở miệng nói gì.

Cho đến khi Tạ Dịch Thần đưa tay lấy trái cây trên bàn, ánh mắt của mọi người cũng theo dõi anh.

Mộ Lâm cũng đưa tay lấy một gói đồ ăn vặt, nhét vào tay người bên cạnh, cười nói vui vẻ: “Cứ tự nhiên đi, đừng khách sáo.”

Cậu vừa lên tiếng, cuối cùng cũng có người bắt đầu hành động, hướng về đống đồ ăn vặt mà họ đã thèm thuồng từ lâu.

Những người khác cũng mạnh dạn lấy đồ ăn.

Có hai cậu bạn thường chơi thân với Mộ Lâm chủ động mở lời:

“Nhìn anh Thần với chị của Mộ Lâm đi, có thấy nhan sắc của mình cũng được nâng lên chút nào không?”

“Không phải sao, tôi còn muốn hỏi Mộ Lâm, cậu có phải là người xấu nhất trong nhà không?”

Mộ Lâm lập tức đánh họ, “Ăn đồ ăn vặt tôi mua mà còn công kích cá nhân, các cậu có lương tâm không đấy!”

Mọi người nhìn ba người họ đùa giỡn, ai nấy đều bật cười, không khí cũng sôi nổi hơn chút.

Mộ Sương nhìn họ chơi đùa, nghe những câu chuyện thú vị họ kể, trên gương mặt cũng nở nụ cười.

Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộ Lâm thà làm căng với gia đình cũng không muốn từ bỏ công việc ở sở cảnh sát, bởi vì cậu thực sự rất hạnh phúc ở đó.

Những người này ai cũng vui tính, chân thành, không giả tạo, không xấu xa, chỉ có những nụ cười chân thật, chính trực và tốt bụng.

Tạ Dịch Thần trước đây từng làm việc ở đó, có lẽ anh cũng đã sống rất vui vẻ như vậy.

Mộ Sương không tự chủ được mà liếc nhìn Tạ Dịch Thần bên cạnh, anh đang trò chuyện với Triển Hạo Nhiên, trên mặt còn chưa kịp thu lại nụ cười.

Thấy cô tay không, không ăn gì nhiều, anh thuận tay chia cho cô một miếng bưởi đã bóc sẵn.

Mộ Sương đón lấy, bình thường cô ít ăn loại này, không quen bóc vỏ, nên cả múi bưởi cùng với vỏ bị lấy ra.

Cô vừa ăn một miếng nhỏ, thì Tạ Dịch Thần lại lấy miếng bưởi trong tay cô về—

Anh nhét vào lòng bàn tay cô một miếng bưởi mới đã bóc sạch vỏ, màu sắc hồng nhạt, từng múi căng mọng.

Mộ Sương mỉm cười, bỏ một miếng bưởi vào miệng, vị chua ngọt vừa phải.

Tạ Dịch Thần cúi đầu tinh tế bóc nốt miếng bưởi mà cô bóc dở, sau khi bóc sạch, anh tự mình ăn hết.

Triển Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, nếu cậu không nhớ nhầm, thì Tạ Dịch Thần hình như có chút ưa sạch sẽ, đồ người khác ăn rồi sẽ không đụng đến nữa.

Không chỉ Triển Hạo Nhiên nhận ra sự thân mật giữa hai người, mà mấy cô gái tóc ngắn ngồi gần đó cũng tinh ý nhận thấy.

Họ thì thầm bàn luận với nhau.

“Hình như tôi vừa phát hiện ra điều gì đó không tầm thường.”

“Không chỉ phát hiện ra, mà tôi còn bị đốn tim, nhan sắc của hai người này làm tôi phát cuồng mất!”

“Mọi người nói xem Mộ Lâm có biết chuyện này không?”

“Chắc chắn là không biết, cậu ấy là người cuồng chị, nếu biết rồi thì làm sao còn có thể tranh đồ ăn vặt với mấy cậu trai kia được chứ.”

Họ nhìn Mộ Lâm trên sofa bị mấy cậu bạn thay phiên công kích mà vẫn ôm khư khư bịch khoai tây chiên, lắc đầu bất lực.



Mộ Sương vừa ăn xong một miếng bưởi thì điện thoại để trên sofa rung lên.

Tạ Dịch Thần ở gần đó, nhìn thấy ba chữ “Tạ Minh Lãng”.

Dạo này, Tạ Minh Lãng thường xuyên gọi điện rủ cô ra ngoài chơi, dù cô đã từ chối mấy lần.

Mộ Sương đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng Tạ Minh Lãng: “Cô đang ở nhà à?”

“Ừ.”

“Được, năm phút nữa tôi sẽ đến.”

Mộ Sương: “Anh đến nhà tôi làm gì?”

Tạ Minh Lãng: “Hôm nay không phải sinh nhật em trai cô sao, tôi đến tặng quà sinh nhật cho cậu ta.”

Mộ Sương: “Anh nghĩ nó sẽ nhận quà của anh sao?”

Tạ Minh Lãng: “Cô nói câu này làm tôi đau lòng đấy.”

Dựa vào những gì từng thấy, sự không ưa của Mộ Lâm đối với Tạ Minh Lãng là điều quá rõ ràng.

Mộ Sương đi đâu cậu ấy cũng theo, nhất quyết làm chiếc đèn pha sáng nhất giữa cô và Tạ Minh Lãng.

Giờ đây, mọi người trong giới đều biết chuyện Mộ Lâm không thích Tạ Minh Lãng, dĩ nhiên bản thân Tạ Minh Lãng cũng biết.

Có người hỏi Mộ Lâm tại sao không thích Tạ Minh Lãng, Mộ Lâm trả lời: “Anh ta không đủ đẹp trai.”

Họ cười bảo nếu Tạ Minh Lãng không đẹp trai thì Mộ Lâm ơi, cậu kén rể cho chị cũng quá khó tính rồi đấy.

Mộ Lâm: “Tôi đã thấy người đẹp trai hơn anh ta rồi!”

Tạ Minh Lãng nhớ lại đánh giá của Mộ Lâm về mình, “Mặt này của tôi lần đầu tiên bị người ta chê không đủ đẹp trai đấy.”

“Không đúng, không phải lần đầu, đã cũng từng nói rồi.”

Hôm đó ở trường đua xe, Tạ Minh Lãng đã hỏi Mộ Sương, cô nói vệ sĩ của cô đẹp trai hơn cậu ta.

Thực ra, Mộ Sương biết lý do thật sự mà Mộ Lâm nói vậy.

Bởi vì cậu ấy luôn rỉ tai cô những câu như “Tạ Minh Lãng chỉ là một tay chơi đào hoa”, “Chị đừng để anh ta lừa bằng những lời đường mật”, “Chị đẹp như vậy, còn nhiều sự lựa chọn khác mà”.

Mộ Sương: “Vì trong lòng cậu ấy, tôi xứng đáng có được điều tốt nhất.”

Mộ Lâm mong muốn chị mình sẽ cưới một người chung thủy, mà Tạ Minh Lãng lại có quá nhiều lịch sử tình trường, không phải là lựa chọn tốt.

Mộ Sương nhìn vào phòng khách, nơi mọi người đang chơi bài, ai thua sẽ bị dán một miếng giấy lên mặt. Tiếng cười nói rôm rả vang lên khắp nơi.

Mộ Lâm dường như thua khá nhiều, khuôn mặt của cậu gần như đã bị dán đầy giấy, cậu đang ném bài lên bàn và hô to: “Quân bài mạnh nhất!”

Cảnh tượng ấy khiến cậu trông như một đứa con nhà giàu ngốc nghếch.

Tạ Dịch Thần vẫn ngồi ở chỗ cũ, lặng lẽ quan sát họ chơi đùa. Khi cảm nhận được ánh nhìn từ phía Mộ Sương, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tạ Minh Lãng vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, cậu ta gọi vài lần: “Alo, alo,” mới khiến Mộ Sương hoàn hồn lại. “Vừa nãy anh nói gì?”

Tạ Minh Lãng: “Tôi hỏi cô, hôm nay em trai cô có kế hoạch gì khác không? Nếu không thì tôi đưa hai người ra ngoài chơi.”

“Tôi nghĩ hôm nay Mộ Lâm sẽ không ra ngoài đâu, tối nay nó tổ chức tiệc ở nhà và mời một vài người bạn đến.”

“Vậy còn cô?”

Mộ Sương ngước lên nhìn mặt trời rực rỡ trên cao, định từ chối thì cảm thấy hơi ngứa ở chân. Cô cúi xuống nhìn và phát hiện một vết đỏ, trông giống như bị muỗi đốt.

Cô định giơ tay gãi thì bị một bàn tay dài và mạnh mẽ ngăn lại, đó là Tạ Dịch Thần.

Anh chậm rãi cúi xuống, quỳ một chân trên đất, tay cầm một lọ thuốc không biết lấy từ đâu ra. Những ngón tay thon dài, sạch sẽ của anh mang theo cảm giác mát lạnh, chạm vào chân cô, nhẹ nhàng thoa lên vết đỏ đó.

Tạ Dịch Thần giả vờ như tiện miệng nhắc nhở: “Bên ngoài nắng quá, đừng ra ngoài.”

“Ừ?” Mộ Sương vẫn đang nghe điện thoại, nhưng sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn vào bàn tay của anh.

Cô đồng ý lời anh: “Tôi không đi.”