Yêu Trọn Một Đời – Nguyệt Tầm Tinh

Chương 25




[Mộ]: Tại sao mình lại chọn người đàn ông này làm vệ sĩ cho mình chỉ để về nhà cãi nhau với mình chứ?

[Kiều Âm]: Mà cãi nhau cậu còn không thắng nổi anh ta nữa, ha ha ha.

[Kiều Âm]: Hôm nào có dịp mình phải xin anh ta dạy mình nghệ thuật ngôn từ mới được.

Mộ Sương gửi cho Kiều Âm một biểu cảm “người đẹp đã offline”.

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là tìm điện thoại của mình. Trên WeChat có rất nhiều tin nhắn từ mọi người gửi đến.

Mộ Sương lướt qua tin nhắn của Tạ Minh Lãng, trả lời tin nhắn của Kiều Âm trước.

Cô than phiền một tràng dài, kể lể về chuyện mình bị trật chân.

Kết quả là cô bạn thân không hề an ủi cô, mà toàn tập trung vào chuyện của Tạ Dịch Thần.

Mộ Sương nói chân cô bị trật nên phải vào bệnh viện, Kiều Âm hỏi ai đã đi cùng cô.

Khi nghe nói Tạ Dịch Thần đã bế cô đi, Kiều Âm phấn khích: “Bế kiểu công chúa hả? Ôi, lãng mạn quá!”

Rồi Kiều Âm hỏi thêm sao đi bệnh viện mà lâu thế, Mộ Sương nói đợi Tạ Dịch Thần một lúc vì mẹ anh cũng đang bệnh, anh tiện thể thăm bà luôn.

Nghe xong Kiều Âm lại cảm thán: “Mẹ anh ta cũng bệnh à? Anh ta không những phải làm việc cho cậu mà còn phải chăm sóc mẹ ốm nữa, vệ sĩ của cậu đúng là nhân vật chính trong kịch bản, đẹp trai mà thảm, thương ghê!”

Mộ Sương tiếp tục phàn nàn về việc mình không muốn ăn chân giò, Kiều Âm lại đứng về phía Tạ Dịch Thần: “Mình thấy anh ấy nói đúng mà, cậu trật chân thì cần bồi bổ đúng chỗ.”

Mộ Sương: “…”

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là bạn thân kiểu “chị em plastic”, hôm nay không nói chuyện nổi nữa rồi.

[Kiều Âm]: “À đúng rồi, vừa rồi cậu nói Tống Thanh Nhu cũng ở bệnh viện đó?”

Cuối cùng câu chuyện trở lại bình thường, Mộ Sương chỉ trả lời “Ừ” mà không gửi tin nhắn thoại nữa.

[Kiều Âm]: “Sao cô ta lại làm việc ở bệnh viện tư nhân nhà cậu? Ba cậu mở cửa sau à?”

[Mộ]: (cười nhẹ)

Những tin nhắn tiếp theo của Kiều Âm đều mang giọng điệu mỉa mai: “Mẹ cô ta ngày xưa làm việc ở bệnh viện này và cặp kè với ba cậu, giờ cô ta còn mặt mũi nào mà ở đây.”

Kiều Âm luôn nói thẳng, cô biết rõ chuyện xảy ra trong gia đình Mộ Sương trước đây.

Mộ Sương cũng không né tránh khi nói về những chuyện này.

Nhưng người đáng ghét vẫn luôn đáng ghét, nên nếu có thể không gặp thì cô không gặp.

Đó là lý do cô không muốn đến bệnh viện đó.

Chỉ cần nghĩ đến việc Mộ Bá Sơn và Tống Thục Vân từng gặp gỡ ở đó là cô lại thấy ghê tởm.

Mộ Sương nhớ lại sáng nay khi cô đang một mình trong phòng truyền dịch, đằng sau là một ngăn nhỏ, có hai y tá đang chuẩn bị thuốc.

“Cậu xui quá, nói xấu người ta lại bị bắt gặp.”

“Tôi nói xấu hồi nào, tôi nói toàn là sự thật. Cô ta cái gì cũng bắt cô thực tập sinh mới làm, từ mua cơm, nhận đồ giao, cho đến pha trà chiều…”

“Có hôm người ta về nhà rồi, tôi còn nghe cô ta gọi điện bắt quay lại in một tài liệu quan trọng. Cô ta không có tay à, hay tay quý giá đến nỗi không biết dùng máy in.”

“Ai bảo người ta có chỗ dựa lớn mà.”

“Không biết cô ta làm thế nào mà trèo được lên cái chỗ dựa lớn đó. Một người họ Mộ, một người họ Tống, có phải một nhà đâu.”

Đúng lúc đó có một phụ nữ cầm tờ giấy hỏi: “Con tôi chỉ bị sốt thôi, sao lại phải lấy máu?”

Y tá: “Chị có thể hỏi bác sĩ kê đơn cho con chị.”

“Chị thấy chữ ký của bác sĩ trên đơn này không, đi tìm bác sĩ Tống Thanh Nhu đó đi.”

Khi nghe tên “Tống Thanh Nhu”, Mộ Sương đã đoán ra mọi chuyện.

Cô thậm chí không cần phải cố ý kiểm tra ba chữ đó là ai, đã có thể khẳng định đó chính là người phụ nữ mà cô nghĩ đến.

Lát sau, có một bé gái đi đến nói: “Chị ơi, chị đâm vào tường rồi đấy.” Mộ Sương mới bừng tỉnh, phát hiện ra con “rắn” trên màn hình điện thoại đã đâm vào tường “chết” vì không ai điều khiển.



Kiều Âm không gửi tin nhắn nữa, chắc là đi làm việc rồi.

Câu chuyện giữa hai người thường dừng lại đột ngột như thế, ngay cả khi vẫn chưa kết thúc chủ đề.

Nhưng Mộ Sương không bận tâm về sự biến mất bất ngờ của Kiều Âm, cô biết có thể bạn mình bận làm việc khác và quên nhắn lại.

Mộ Sương lướt qua tin nhắn, khung chat của Tạ Minh Lãng hiện lên, cậu ta gửi cho cô mấy cái biểu cảm khóc lóc.

Thực ra Tạ Minh Lãng cũng nói đi nói lại một chuyện, hỏi khi nào cô sẽ đến nhà họ Tạ dùng bữa.

Mộ Sương cứ thoái thác mãi vì không muốn đi.

Vì cô luôn cảm thấy nếu đến nhà họ Tạ rồi, gặp hết những người thân và trưởng bối ở đó, hôn sự của cô và cậu ta có lẽ sẽ được định đoạt.

Kết quả là Tạ Minh Lãng không hề có chút tinh ý, cứ cố hỏi mãi.

Mộ Sương gửi lại một biểu cảm “Tôn Ngộ Không phiền muốn chết” cho cậu ta.

[Tạ Minh Lãng]: “Lệnh của hoàng đế khó cãi, nhiệm vụ ba tôi giao, tôi chỉ làm theo thôi.”

[Mộ]: “Chân tôi bị trật, không đi lại được trong một khoảng thời gian.”

Lời này trong mắt Tạ Minh Lãng như là tìm cớ.

[Tạ Minh Lãng]: “Vì một bữa ăn mà cô còn tự nguyền rủa bản thân được luôn ư?”

[Mộ]: “Tôi nguyền rủa bản thân cũng không bằng nguyền rủa anh đâu, chân tôi thật sự bị trật, chuyện sáng nay đấy.”

Sợ cái tên này cứ lằng nhằng mãi, Mộ Sương lấy bằng chứng, chụp tấm đơn viện hôm nay cho c ta xem.

[Tạ Minh Lãng]: “Thật sự trật chân rồi? Vậy tôi sắp xếp thời gian đến thăm cô nhé.”

[Mộ]: “Không cần đâu, tôi sợ ba anh cũng đi theo luôn.”

[Tạ Minh Lãng]: “Vậy tôi biết báo cáo với ba tôi thế nào đây?”

[Mộ]: “Đó là chuyện của anh.”

[Mộ]: “Dùng khả năng dỗ phụ nữ của anh để đối phó ba anh đi.”

[Tạ Minh Lãng]: “…”

Mộ Sương ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cúi đầu trả lời tin nhắn mà không để ý đến con mèo Ragdoll đang đi dạo trong phòng khách, đuôi dài đung đưa, leo nhanh về phía cô.

Ngay khi móng vuốt đáng yêu của nó sắp chạm vào chân phải bị thương của Mộ Sương, một bàn tay dài và mạnh mẽ đã tóm lấy cổ nó, nhẹ nhàng khống chế lực, nhấc cả con mèo lên.

Mộ Sương nghe thấy tiếng mèo kêu mới nhận ra động tĩnh bên đó.

Đã lâu rồi một người một mèo chưa gặp lại. Ký ức của cô vẫn còn ở cái lúc Tạ Dịch Thần bị con mèo này cào vào ngày đầu tiên anh đến nhà họ Mộ.

Mèo Ragdoll cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát, nhưng không thể.

Khi nó há to miệng định tung tuyệt chiêu cuối cùng, nghe thấy tiếng cảnh cáo nhẹ nhàng từ chủ nhân: “Hoành thánh.”

Cái đuôi dài phía sau nó khẽ lắc lắc rồi rủ xuống, ngoan ngoãn ngậm miệng, thu móng vuốt lại, hoàn toàn bỏ cuộc.

Nhìn con mèo bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, Mộ Sương bật cười.

Cô ra hiệu cho người đàn ông: “Bế nó lại đây.”

Con mèo Ragdoll với tư thế kỳ lạ, vừa vẫy vẫy móng vuốt giữa không trung, vừa đáp xuống, hạ cánh nhẹ nhàng vào lòng chủ nhân.

Tạ Dịch Thần đặt con mèo xuống và định quay đi, nhưng khi anh quay lưng lại, Mộ Sương đột nhiên nghĩ ra một ý.

Cô nhớ lại ngày đầu tiên anh đến nhà họ Mộ, con mèo này đã rất bám lấy anh.

Người ta nói “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Cô vẫn ghi thù câu nói của người đàn ông này về việc “ăn chân giò để bồi bổ đúng chỗ”.

Mộ Sương đặt con mèo Ragdoll xuống sàn, nó ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân, đôi mắt lấp lánh có chút hoang mang.

Cô đẩy nó nhẹ về phía trước, đẩy đến chân Tạ Dịch Thần.

“Hoành thánh, hôm nay cho mi một cơ hội tiếp cận đàn ông.”

Tạ Dịch Thần nghe thấy câu đó, cảm thấy hơi quen tai.

Chỉ trong tích tắc, anh cảm giác có gì đó mềm mại đang quấn quanh chân mình.

Anh cúi xuống nhìn, thấy con mèo Ragdoll trắng muốt, hai chân trước ôm lấy một chân anh, còn cố gắng leo lên theo ống quần.

Tạ Dịch Thần muốn rút chân ra nhưng không dám dùng lực quá mạnh, sợ làm đau nó. Nhưng con mèo vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích.

Anh thử cách khác, bước lên một bước, con mèo liền bám lấy chân anh, bị kéo theo một bước, còn cất tiếng “meo” nũng nịu.

Mộ Sương nhìn cảnh tượng người và mèo quấn quít với nhau, lén quay một đoạn video nhỏ gửi cho Kiều Âm.

[Mộ]: “Không có chàng trai nào có thể chống lại được sự dính chặt của Hoành thánh nhà mình.”

Cô vốn nghĩ rằng Kiều Âm sẽ không trả lời nhanh như vậy, nhưng có vẻ như cô bạn này vừa mới rảnh tay nghịch điện thoại, gần như trả lời ngay lập tức.

[Kiều Âm]: “Chân của anh chàng đẹp trai kia không phải là chân, mà là dòng nước xuân bên bờ sông Seine ~”

Trọng tâm của cô ấy luôn xoay quanh một chàng trai nào đó.

Mộ Sương nhìn dòng tin nhắn đó, không hiểu sao ánh mắt lại chuyển sang chân của Tạ Dịch Thần.

Anh vẫn mặc bộ đồ chạy bộ sáng nay, áo phông đen đơn giản, vai rộng và lưng thẳng.

Phía dưới là chiếc quần dài thể thao màu đen với sọc trắng, dù có dáng rộng nhưng không thể che được đôi chân dài, thẳng và mạnh mẽ của anh.

Cô nhận ra cơ thể của anh thực sự không có chỗ chê, hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ vàng của cơ thể nam giới, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, cổ tay dài quá đùi…

Cánh tay trần hiện ra rắn chắc, đường nét mượt mà, có cơ bắp nhưng lại rất vừa mắt.

Cô cảm thấy thích hơn nhiều so với những người mẫu nam mà cô từng gặp ở nước ngoài với cơ bắp dày cộm.

Chỉ nhìn vào cánh tay, Mộ Sương có thể hình dung được dáng vóc của anh khi cởi áo.

… Có lẽ sẽ rất, rất tuyệt vời.

“Cô đang nhìn gì thế?”

Tạ Dịch Thần cuối cùng cũng thoát khỏi con mèo, khống chế hai chân của nó.

Anh định đặt nó xuống để nó tự tìm chủ, nhưng thấy Mộ Sương đang ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn về phía mình, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng.

Hình như không đúng, còn phải thấp hơn một chút…

Anh chớp mắt nhanh hai lần, trên mặt thoáng qua vẻ không thoải mái, rồi xoay người lại.

Con mèo bị xoay theo, như đang ngồi trên một chiếc ghế bay trong công viên giải trí, mắt xanh mở to.

Mộ Sương không ngờ lại bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm, cô chậm chạp “a” lên một tiếng, lông mi hơi rung rinh, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó.

Cô cầm cốc nước trên bàn trà lên định uống, khôn khéo tung ra một câu hỏi: “Quần này đẹp thế, anh mua ở đâu vậy?”

Tạ Dịch Thần: “…”

Vậy ra cô chỉ nhìn quần của anh nãy giờ?

Anh thật thà đáp: “Quần đồng phục học sinh, hàng hiếm.”

“…”

Cô chủ Mộ, người luôn chú trọng vẻ ngoài thanh lịch, hiếm khi mất đi khả năng kiểm soát biểu cảm, cô chưa kịp uống nước đã phun ra một ngụm.