Yêu Trọn Một Đời – Nguyệt Tầm Tinh

Chương 12




Sau khi Mộ Sương kết thúc cuộc gọi với Kiều Âm thì lại nhận được cuộc gọi mới.

Cô lập tức bấm nhận, ngoan ngoãn gọi: “Bà nội.”Bà nội Mộ: “Vậy khi nào con hết bệnh thì về nhà cũ thăm bà và ông nội con đi.”Cô biết, biết từ lâu rồi, rằng Mộ Bá Sơn có phụ nữ ở ngoài.

Bà nội Mộ đầu dây bên kia đưa điện thoại ra nhìn số máy đã lưu tên và tự hỏi: “Mình đâu có gọi nhầm đâu nhỉ, sao giọng nói này nghe khác…”Mộ Sương nhìn lịch trên bàn, “Vậy cuối tuần con sẽ về thăm bà và ông.”

Lại là giọng nói này, Mộ Sương hắng giọng, giải thích: “Bà ơi, là con, con bị cảm nên giọng nói có hơi khàn.”“Tạ Dịch Thần ạ.”

Giọng điệu của bà cụ tức khắc trở nên căng thẳng: “Mới về nước chưa được bao lâu mà con đã bị ốm? Có gọi bác sĩ Từ qua khám chưa?”Mộ Sương đã quen với sở thích đến si mê của ông nội, không nói gì thêm.

Mộ Sương: “Dạ rồi, con khỏe hơn nhiều rồi ạ, bà đừng lo lắng quá.”Cũng mang họ Tạ, trùng hợp thật.Mộ Sương: “Anh nhìn tôi làm gì, bà tôi bảo ngồi thì anh ngồi đi.”Hơn nữa, thời gian khám bệnh của ông ấy không ổn định, ông ấy thường thích đưa vợ đi ra ngoài du ngoạn, tận hưởng cuộc sống.

Bà nội Mộ vẫn chưa yên tâm nổi, dặn dò: “Bà vừa nghe thấy tiếng ho của con đúng không? Nhớ bảo mẹ Chu hấp đường phèn tuyết lê cho con, biết chưa?”Mộ Sương: “Dạ rồi, con khỏe hơn nhiều rồi ạ, bà đừng lo lắng quá.”Tạ Dịch Thần theo bản năng nhìn về phía Mộ Sương.Bà cụ hiểu ý cô đang gián tiếp hỏi tình hình sức khỏe của bà, “Không có, bà nội ăn được ngủ được, còn béo lên đây.”

Mộ Sương đồng ý: “Vâng ạ.”Mộ Sương lớn tiếng ngắt lời: “Bà ơi, bà đang tra hộ khẩu nhà người ta đấy à?”Mộ Bá Sơn: “Ba có việc…”

Bà nội Mộ: “Vậy khi nào con hết bệnh thì về nhà cũ thăm bà và ông nội con đi.”Giọng Mộ Sương trở nên lạnh lẽo, “Công việc còn quan trọng hơn về nhà thăm ba mẹ à?”Bà cụ: “Thế mà con còn ở nước ngoài lâu vậy đấy?”

Mộ Sương hỏi: “Mọi người đã về Nam Thành rồi ạ? Con tưởng mọi người bảo tuần sau cơ mà?”Mộ Sương nhìn thời lượng cuộc gọi, bốn mươi mấy phút.Mộ Sương đồng ý: “Vâng ạ.”Ý hỏi ông có về nhà không.

Bà nội của Mộ Sương là người Cảng Thành, hàng năm, ông hai sẽ về đó ở một thời gian.Bà cụ cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ ghế sofa đằng kia, “Tiểu Tạ, đừng đứng, nào, ngồi xuống đây đi.”

Đúng lúc một người bạn cũ của bà cụ mừng đại thọ 80 tuổi vào tháng trước. Nhân dịp đi dự tiệc, bà tiện về đó luôn, theo kế hoạch là ở lại 1-2 tuần.

Kết quả là ngày hôm sau, bà nhận được cuộc gọi Mộ Sương sẽ về nước. Bà nghĩ không ở lâu được, dứt khoát thay đổi hành trình và trở về sớm.Mộ Sương nhanh chóng đoán được lý do bà hỏi, “Dì Chu kể với bà đúng không ạ?”

“Lâu lắm rồi bà nội chưa được gặp cháu gái, nhớ cục cưng của bà lắm.”Cái sau thì dành thời gian cả ngày chơi, luôn không tìm thấy bóng người.Trong nhà, chị dâu Mộ đứng cạnh cửa nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng khi nãy, “Là cô chủ, cô ấy còn dẫn theo một người đàn ông về nữa.”

Mộ Sương nhìn lịch trên bàn, “Vậy cuối tuần con sẽ về thăm bà và ông.”Lại là giọng nói này, Mộ Sương hắng giọng, giải thích: “Bà ơi, là con, con bị cảm nên giọng nói có hơi khàn.”Đúng lúc một người bạn cũ của bà cụ mừng đại thọ 80 tuổi vào tháng trước. Nhân dịp đi dự tiệc, bà tiện về đó luôn, theo kế hoạch là ở lại 1-2 tuần.

“Được, đến lúc đó bà sẽ bảo chị Mộ nấu thêm mấy món con thích.”Người đàn ông vâng lời ngồi xuống ghế đối diện hai bà cháu.Nhưng dì không nói rõ, chỉ nói rằng “Hình như giấc ngủ của cô chủ không được tốt lắm”.

Bà cụ vẫn cầm máy lải nhải rằng về nước là tốt rồi, có thể gặp cháu gái thường xuyên, không cần ngồi máy bay đi đi về về.Hàng mi dài của Mộ Sương cụp xuống, run run, “… Chưa ạ.”Mộ Sương cúi đầu lục mấy cái túi khác, mở ra, “Bà nội, con còn thiết kế cho bà mấy bộ quần áo.”

Mà đồ ăn cũng hợp khẩu vị, theo bà thì đồ ăn phương Tây không ngon chút nào… Câu nào của bà cũng biểu đạt một ý là bà không thích cuộc sống sinh hoạt ở nước ngoài.Nhưng có gì đó lạ lắm. Cậu trai tuấn tú trước mặt bà đây, sao bà càng nhìn càng thích mắt thế nhỉ.Xe tiến vào nhà họ Mộ, Mộ Sương cho Tạ Dịch Thần đỗ xe ở gara.

Mộ Sương yên lặng lắng nghe, chờ đến khi bà nói xong, cô mới phụ họa: “Vâng ạ, bà nói rất đúng.”Sau khi Mộ Sương kết thúc cuộc gọi với Kiều Âm thì lại nhận được cuộc gọi mới.Bà cụ hưởng thụ lời khen của cháu gái, “Con nhóc này ngọt mồm quá cơ.”

Bà cụ: “Thế mà con còn ở nước ngoài lâu vậy đấy?”Bà nội của Mộ Sương là người Cảng Thành, hàng năm, ông hai sẽ về đó ở một thời gian.Chị quay người rót một chén khác cho Tạ Dịch Thần, anh đưa tay nhận lấy, gật đầu nói cảm ơn.

Mộ Sương: “Thì bây giờ con về rồi này.”Nhà họ Mộ tọa lạc ở khu phố cổ Nam Thành, được bao quanh bởi non xanh nước biếc và nằm tách biệt với khu kinh tế xung quanh, là vị trí đắc địa.Những lời này nghe vào tai cứ có cảm giác như dẫn bạn trai về ra mắt phụ huynh.

Bà cụ Mộ nhất thời không thốt ra lời phản bác nào, bà khẽ thở dài một hơi: “Ông bà đều già cả rồi, chưa thể yên lòng với hai chị em con và Mộ Lâm. Nguyện vọng lớn nhất của ông bà bây giờ là có thể thường xuyên thấy mặt các con, nhìn các con lập giaddinhf.”Mộ Sương cầm điện thoại ngồi trên giường, bất đắc dĩ đỡ trán.

“Nếu có thể được ôm chắt trai thì càng tốt, bốn thế hệ cùng chung sống…”Cô ướm thử lên người của bà cụ, “Bà gầy đi rồi, con làm dựa trên số đo của bà hồi trước.”

Chủ đề càng ngày càng đi xa.Mộ Sương cãi: “Là do mặt đất có vấn đề.”

Mộ Sương cầm điện thoại ngồi trên giường, bất đắc dĩ đỡ trán.Kết quả là ngày hôm sau, bà nhận được cuộc gọi Mộ Sương sẽ về nước. Bà nghĩ không ở lâu được, dứt khoát thay đổi hành trình và trở về sớm.

Bà cụ Mộ bên kia cuối cùng cũng kết thúc “ảo tưởng” về tương lai của cháu gái, “Thôi, con còn chưa khỏi bệnh hẳn, nghỉ ngơi sớm đi. Bà cúp máy đây.”

Mộ Sương nhìn thời lượng cuộc gọi, bốn mươi mấy phút.Chỗ này, hơi khác so với tưởng tượng của anh.

Có vẻ bà nội chưa phát huy hết khả năng bình thường, trước kia toàn là một tiếng trở lên.Bà nội Mộ: “Bà đã gọi điện cho ông Thẩm rồi, đến lúc đó con ghé qua chỗ ông ấy khám xem. Nhưng gần đây ông ấy đang đi ra ngoài du lịch với bà cô, chắc một thời gian nữa mới về.”Bà Mộ vỗ trán, ý thức mình vừa nói cái gì.

Mộ Sương nhớ lại chuyện mình vừa đồng ý, cô mở danh bạ và bấm gọi cho Mộ Bá Sơn.Bà cụ kịp thời dừng lại, định quay lại đề tài của Mộ Sương nhưng những gì bà nói đều theo kiểu: “Sương Sương nhà bà mai này phải nhờ cậy con rồi, tính con nhóc này nhõng nhẽo hay làm nũng, nhưng con đừng luôn chiều theo con bé…”

Cô nói thẳng: “Cuối tuần này tôi sẽ về nhà cũ.”Mộ Sương vẫy tay với Tạ Dịch Thần, bảo anh mang đồ vật trong tay qua đó, “Con có mua chút quà ở nước ngoài tặng bà nè.”Ông Thẩm trong lời của bà cụ tên Thẩm Trường Chân, là chồng của chị em tốt Liên Tú của bà.

Ý hỏi ông có về nhà không.Bắt đầu từ ngày mẹ cô qua đời, cái nhà này đã sớm không phải nhà nữa.

Mộ Bá Sơn: “Ba có việc…”Tầm mắt cô không nhìn đến hành động của người đàn ông. Anh duỗi cánh tay dài, cách cô một khoảng, che chở sau lưng cho cô bước về phía trước.

Giọng Mộ Sương trở nên lạnh lẽo, “Công việc còn quan trọng hơn về nhà thăm ba mẹ à?”Cô nhìn mặt đất ẩm ướt, nâng chân lên, động tác cẩn thận, mỗi bước rất ngắn.Bà cụ vẫn cầm máy lải nhải rằng về nước là tốt rồi, có thể gặp cháu gái thường xuyên, không cần ngồi máy bay đi đi về về.

“Bá Sơn, cà vạt của anh…” Bên kia bỗng truyền đến một giọng nữ xa lạ.Vài hôm trước, sau khi bà Mộ phát hiện ra bệnh tình của Mộ Sương, bà đã gọi điện cho dì Chu và yêu cầu dì chú ý hơn đến việc nấu nướng gần đây, chủ yếu ăn mấy món thanh đạm.

“Ba có việc bận rồi.” Chưa dứt lời, Mộ Bá Sơn đã cúp máy trước. Nhưng Mộ Sương đã nghe thấy rồi.Vốn tưởng với gia đình như nhà họ Mộ, thân phận vệ sĩ của anh hẳn là không bị chú ý đến.

Cô tức giận ném điện thoại qua một bên, điện thoại nảy lên rồi lại rơi xuống ga giường.

Cô biết, biết từ lâu rồi, rằng Mộ Bá Sơn có phụ nữ ở ngoài.

Bắt đầu từ ngày mẹ cô qua đời, cái nhà này đã sớm không phải nhà nữa.Đến trước cổng sắt, Mộ Sương hạ cửa sổ xe ghế sau xuống, đưa tay ra hiệu cho bảo vệ trong phòng trực ban.

*Những ngày cô đau ốm, bác sĩ Từ có đến khám và biết chuyện cô vẫn dùng thuốc.Bà nội Mộ thính tai nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, “Hình như Sương Sương về.”

Mộ Sương uống thuốc trị cảm liên tục hai ba hôm, các triệu chứng ho đã khỏi rồi.Lần này anh đỡ thật, một tay ôm lấy bờ vai mỏng manh của cô, nửa người anh vô tình áp sát. Khi cô đã đứng vững, anh lập tức buông ra.

Ngày về nhà cũ là Tạ Dịch Thần lái xe chở cô.“Nếu có thể được ôm chắt trai thì càng tốt, bốn thế hệ cùng chung sống…”

Nhà họ Mộ tọa lạc ở khu phố cổ Nam Thành, được bao quanh bởi non xanh nước biếc và nằm tách biệt với khu kinh tế xung quanh, là vị trí đắc địa.Thẩm Trường Chân mở một phòng thuốc Đông y đã lâu, ông rất nổi tiếng, số lượng người đến thăm khám rất đông nên rất khó xếp hàng.

Tòa nhà đã được sửa sang lại cách đây vài năm, từ trong ra ngoài thay đổi khá nhiều, được trang trí thiên về phong cách Trung Hoa giống với căn biệt thự ở ngoại ô.Dẫn theo một người đàn ông về nhà? Sao con bé không nói với bà chuyện này trong điện thoại nhỉ.

Đến trước cổng sắt, Mộ Sương hạ cửa sổ xe ghế sau xuống, đưa tay ra hiệu cho bảo vệ trong phòng trực ban.Nhưng trưởng bối nhà cô cứ thế đối đãi với anh như khách, hỏi tên của anh. Hơn nữa, ngôn ngữ và hành động không hề có chút khinh thường nào, rất thân thiện.Sau khi xuống xe, Tạ Dịch Thần xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau cô.

Bác bảo vệ là một công nhân viên chức cũ, biết hôm nay cô về nên nhận ra, hô “Chào cô chủ” rồi sau đó lập tức cho xe thông qua.Dì Chu nhớ lại lời bác sĩ Từ nói, dì cũng biết dì không thể khuyên được Mộ Sương nên nói ngay cho bà cụ – người có thể quản lý được cô.Bà cụ lại nghĩ đến một việc, “Từ lúc về, con đã ra nghĩa trang thăm mẹ lần nào chưa?”

Xe tiến vào nhà họ Mộ, Mộ Sương cho Tạ Dịch Thần đỗ xe ở gara.

Sau khi xuống xe, Tạ Dịch Thần xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau cô.Mộ Sương nhớ lại chuyện mình vừa đồng ý, cô mở danh bạ và bấm gọi cho Mộ Bá Sơn.“Ngược lại là con đấy, dạo này giấc ngủ thế nào rồi?”

Thân hình người đàn ông cao ráo đẹp trai, mặc cả cây đen. Anh đi bên cạnh Mộ Sương mặc váy trắng cứ như đồ đôi của người yêu nhau, nam thanh nữ tú.Khoảng thời gian trước khi trở về Trung Quốc, ngoài việc hoàn thành đồ án tốt nghiệp, cô còn dành thời gian thiết kế vài bộ cho các trưởng bối trong nhà.

Mộ Sương nện bước trên đôi giày cao gót. Sáng sớm nay trời đổ cơn mưa, trên mặt đất còn ướt nước nên cô bước đi không được vững. Người đàn ông nhanh chóng đưa tay đỡ cô.

Lần này anh đỡ thật, một tay ôm lấy bờ vai mỏng manh của cô, nửa người anh vô tình áp sát. Khi cô đã đứng vững, anh lập tức buông ra.

“Cẩn thận.”

Mộ Sương cãi: “Là do mặt đất có vấn đề.”Tòa nhà đã được sửa sang lại cách đây vài năm, từ trong ra ngoài thay đổi khá nhiều, được trang trí thiên về phong cách Trung Hoa giống với căn biệt thự ở ngoại ô.

Cô nhìn mặt đất ẩm ướt, nâng chân lên, động tác cẩn thận, mỗi bước rất ngắn.“Bá Sơn, cà vạt của anh…” Bên kia bỗng truyền đến một giọng nữ xa lạ.

Tầm mắt cô không nhìn đến hành động của người đàn ông. Anh duỗi cánh tay dài, cách cô một khoảng, che chở sau lưng cho cô bước về phía trước.“Lâu lắm rồi bà nội chưa được gặp cháu gái, nhớ cục cưng của bà lắm.”

Bà nội Mộ thính tai nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, “Hình như Sương Sương về.”Chị dâu Mộ đã pha trà xong, rót một chén đặt trước Mộ Sương.

Trong nhà, chị dâu Mộ đứng cạnh cửa nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng khi nãy, “Là cô chủ, cô ấy còn dẫn theo một người đàn ông về nữa.”Liên Thị là danh môn vọng tộc, gả cho Thẩm Trường Chân sinh ra trong một gia đình có truyền thống ngành y. Khi hai người họ còn trẻ, họ là vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng ở Nam Thành, đến giờ vẫn yêu nhau như thuở ban đầu.

Những lời này nghe vào tai cứ có cảm giác như dẫn bạn trai về ra mắt phụ huynh.Cô nói thẳng: “Cuối tuần này tôi sẽ về nhà cũ.”

Dẫn theo một người đàn ông về nhà? Sao con bé không nói với bà chuyện này trong điện thoại nhỉ.Bà nở một nụ cười hiền hòa với Tạ Dịch Thần, “Cậu đẹp trai, con tên là gì?”

Bà nội Mộ đứng dậy khỏi ghế sofa, mới cất được vài bước thì đụng phải Mộ Sương vừa lúc vào tới cửa. Cô cười, ngọt ngào cất tiếng gọi: “Bà nội.”

“Ôi.” Bà cụ tức khắc cười tươi rói.Sau đó, các câu hỏi của bà cụ bắt đầu chệch hướng, liên tiếp hỏi những câu kiểu: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”, “Gia đình có mấy người?”, và “Con quen Sương Sương nhà bà bao lâu rồi?”.“Con ăn ngay nói thật mà, bà nội đúng là một đại mỹ nhân.”

Mộ Sương đi qua đỡ bà ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, “Sao chỉ có mình bà thế này ạ, ông đâu rồi bà?”

“Ông ấy vẫn đang chơi cờ với ông Dư hàng xóm. Buổi sáng đi ra cửa cái là mất tăm không thấy bóng dáng đâu, khéo ông ấy chơi đến quên cả giờ giấc rồi.” Lời nào của bà cụ cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Ông nội của Mộ Sương có hai sở thích, sưu tầm quốc họa và chơi cờ.

Cái sau thì dành thời gian cả ngày chơi, luôn không tìm thấy bóng người.Bà còn bảo dì Chu thu thuốc của cô.

Mộ Sương đã quen với sở thích đến si mê của ông nội, không nói gì thêm.

Vừa nói, bà Mộ vừa đưa mắt nhìn người đàn ông đứng một bên.

Mộ Sương vẫy tay với Tạ Dịch Thần, bảo anh mang đồ vật trong tay qua đó, “Con có mua chút quà ở nước ngoài tặng bà nè.”

Bà cụ Mộ: “Chàng trai này là…”“Vâng ạ.”

Mộ Sương giới thiệu ngắn gọn: “Vệ sĩ ba thuê cho con ạ.”Tạ Dịch Thần: “Con người Nam Thành ạ.”

Trọng tâm của bà cụ lại không ở hai chữ “vệ sĩ”, bà nhìn chàng trai tuấn tú, “Ba con tìm người đẹp trai như vậy à?”

Mộ Sương: “Con tự chọn ạ.”

“Đúng thật.” Bà Mộ thừa biết bản tính của cháu gái mình, “Không đẹp trai thì cháu bà không chọn đâu.”

Bà nở một nụ cười hiền hòa với Tạ Dịch Thần, “Cậu đẹp trai, con tên là gì?”Có vẻ bà nội chưa phát huy hết khả năng bình thường, trước kia toàn là một tiếng trở lên.

“Tạ Dịch Thần ạ.”

Cũng mang họ Tạ, trùng hợp thật.Bà nội Mộ đầu dây bên kia đưa điện thoại ra nhìn số máy đã lưu tên và tự hỏi: “Mình đâu có gọi nhầm đâu nhỉ, sao giọng nói này nghe khác…”

Bà cụ cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ ghế sofa đằng kia, “Tiểu Tạ, đừng đứng, nào, ngồi xuống đây đi.”Giọng điệu của bà cụ tức khắc trở nên căng thẳng: “Mới về nước chưa được bao lâu mà con đã bị ốm? Có gọi bác sĩ Từ qua khám chưa?”

Tạ Dịch Thần theo bản năng nhìn về phía Mộ Sương.

Mộ Sương: “Anh nhìn tôi làm gì, bà tôi bảo ngồi thì anh ngồi đi.”

Người đàn ông vâng lời ngồi xuống ghế đối diện hai bà cháu.Cô tức giận ném điện thoại qua một bên, điện thoại nảy lên rồi lại rơi xuống ga giường.

Chị dâu Mộ đã pha trà xong, rót một chén đặt trước Mộ Sương.“Cẩn thận.”

Chị quay người rót một chén khác cho Tạ Dịch Thần, anh đưa tay nhận lấy, gật đầu nói cảm ơn.

Chỗ này, hơi khác so với tưởng tượng của anh.

Vốn tưởng với gia đình như nhà họ Mộ, thân phận vệ sĩ của anh hẳn là không bị chú ý đến.Anh đâu phải bạn trai của cô, bà nói mấy cái này làm gì?

Nhưng trưởng bối nhà cô cứ thế đối đãi với anh như khách, hỏi tên của anh. Hơn nữa, ngôn ngữ và hành động không hề có chút khinh thường nào, rất thân thiện.

Anh nhìn một già một trẻ đối diện, Mộ Sương đang cho bà cụ xem chiếc khăn lụa mua từ nước ngoài và giúp bà quàng vào cổ, “Quá chuẩn, chỉ có nhan sắc của bà nội mới cân được chiếc khăn này, quàng rất đẹp.”“Ba có việc bận rồi.” Chưa dứt lời, Mộ Bá Sơn đã cúp máy trước. Nhưng Mộ Sương đã nghe thấy rồi.

Bà cụ hưởng thụ lời khen của cháu gái, “Con nhóc này ngọt mồm quá cơ.”

“Con ăn ngay nói thật mà, bà nội đúng là một đại mỹ nhân.”Bà nội Mộ đứng dậy khỏi ghế sofa, mới cất được vài bước thì đụng phải Mộ Sương vừa lúc vào tới cửa. Cô cười, ngọt ngào cất tiếng gọi: “Bà nội.”

Mộ Sương cúi đầu lục mấy cái túi khác, mở ra, “Bà nội, con còn thiết kế cho bà mấy bộ quần áo.”

Mộ Sương bắt đầu tự thiết kế quần áo khi còn học đại học, những bộ váy cô mặc, kể cả những bộ cô thường mặc trước đây, hầu như đều do cô tự thiết kế.Ông nội của Mộ Sương có hai sở thích, sưu tầm quốc họa và chơi cờ.Mộ Sương: “Thì bây giờ con về rồi này.”

Khoảng thời gian trước khi trở về Trung Quốc, ngoài việc hoàn thành đồ án tốt nghiệp, cô còn dành thời gian thiết kế vài bộ cho các trưởng bối trong nhà.Bác bảo vệ là một công nhân viên chức cũ, biết hôm nay cô về nên nhận ra, hô “Chào cô chủ” rồi sau đó lập tức cho xe thông qua.

Cô ướm thử lên người của bà cụ, “Bà gầy đi rồi, con làm dựa trên số đo của bà hồi trước.”

Bà cụ hiểu ý cô đang gián tiếp hỏi tình hình sức khỏe của bà, “Không có, bà nội ăn được ngủ được, còn béo lên đây.”“Đúng thật.” Bà Mộ thừa biết bản tính của cháu gái mình, “Không đẹp trai thì cháu bà không chọn đâu.”

“Ngược lại là con đấy, dạo này giấc ngủ thế nào rồi?”

Mộ Sương nhanh chóng đoán được lý do bà hỏi, “Dì Chu kể với bà đúng không ạ?”Bà cụ biết cô không muốn nói thêm nên chuyển chủ đề sang Tạ Dịch Thần, người đang ngồi trên sô pha đối diện. Bằng vẻ mặt hiền từ, bà hỏi những câu cổ hủ mà người lớn tuổi thường hỏi: “Tiểu Tạ, con là người ở đâu?”

Những ngày cô đau ốm, bác sĩ Từ có đến khám và biết chuyện cô vẫn dùng thuốc.

Bà còn bảo dì Chu thu thuốc của cô.Cô lập tức bấm nhận, ngoan ngoãn gọi: “Bà nội.”

Vài hôm trước, sau khi bà Mộ phát hiện ra bệnh tình của Mộ Sương, bà đã gọi điện cho dì Chu và yêu cầu dì chú ý hơn đến việc nấu nướng gần đây, chủ yếu ăn mấy món thanh đạm.“Ông ấy vẫn đang chơi cờ với ông Dư hàng xóm. Buổi sáng đi ra cửa cái là mất tăm không thấy bóng dáng đâu, khéo ông ấy chơi đến quên cả giờ giấc rồi.” Lời nào của bà cụ cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Dì Chu nhớ lại lời bác sĩ Từ nói, dì cũng biết dì không thể khuyên được Mộ Sương nên nói ngay cho bà cụ – người có thể quản lý được cô.

Nhưng dì không nói rõ, chỉ nói rằng “Hình như giấc ngủ của cô chủ không được tốt lắm”.Mộ Sương: “Bà nội?”

Bà nội Mộ: “Bà đã gọi điện cho ông Thẩm rồi, đến lúc đó con ghé qua chỗ ông ấy khám xem. Nhưng gần đây ông ấy đang đi ra ngoài du lịch với bà cô, chắc một thời gian nữa mới về.”Mà đồ ăn cũng hợp khẩu vị, theo bà thì đồ ăn phương Tây không ngon chút nào… Câu nào của bà cũng biểu đạt một ý là bà không thích cuộc sống sinh hoạt ở nước ngoài.

Ông Thẩm trong lời của bà cụ tên Thẩm Trường Chân, là chồng của chị em tốt Liên Tú của bà.

Liên Thị là danh môn vọng tộc, gả cho Thẩm Trường Chân sinh ra trong một gia đình có truyền thống ngành y. Khi hai người họ còn trẻ, họ là vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng ở Nam Thành, đến giờ vẫn yêu nhau như thuở ban đầu.Chủ đề càng ngày càng đi xa.

Thẩm Trường Chân mở một phòng thuốc Đông y đã lâu, ông rất nổi tiếng, số lượng người đến thăm khám rất đông nên rất khó xếp hàng.

Hơn nữa, thời gian khám bệnh của ông ấy không ổn định, ông ấy thường thích đưa vợ đi ra ngoài du ngoạn, tận hưởng cuộc sống.

Mộ Sương nghe không phải đi ngay bây giờ, cô đồng ý trước, đáp “Vâng”.

Bà cụ lại nghĩ đến một việc, “Từ lúc về, con đã ra nghĩa trang thăm mẹ lần nào chưa?”Mộ Sương giới thiệu ngắn gọn: “Vệ sĩ ba thuê cho con ạ.”

Hàng mi dài của Mộ Sương cụp xuống, run run, “… Chưa ạ.”Mộ Sương: “Con tự chọn ạ.”

Bà cụ vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Dành thời gian đi thăm mẹ đi con.”

“Vâng ạ.”

Bà cụ biết cô không muốn nói thêm nên chuyển chủ đề sang Tạ Dịch Thần, người đang ngồi trên sô pha đối diện. Bằng vẻ mặt hiền từ, bà hỏi những câu cổ hủ mà người lớn tuổi thường hỏi: “Tiểu Tạ, con là người ở đâu?”

Tạ Dịch Thần: “Con người Nam Thành ạ.”Mộ Sương bắt đầu tự thiết kế quần áo khi còn học đại học, những bộ váy cô mặc, kể cả những bộ cô thường mặc trước đây, hầu như đều do cô tự thiết kế.

Sau đó, các câu hỏi của bà cụ bắt đầu chệch hướng, liên tiếp hỏi những câu kiểu: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”, “Gia đình có mấy người?”, và “Con quen Sương Sương nhà bà bao lâu rồi?”.

Mộ Sương lớn tiếng ngắt lời: “Bà ơi, bà đang tra hộ khẩu nhà người ta đấy à?”*

Bà cụ kịp thời dừng lại, định quay lại đề tài của Mộ Sương nhưng những gì bà nói đều theo kiểu: “Sương Sương nhà bà mai này phải nhờ cậy con rồi, tính con nhóc này nhõng nhẽo hay làm nũng, nhưng con đừng luôn chiều theo con bé…”

Mộ Sương: “Bà nội?”“Ôi.” Bà cụ tức khắc cười tươi rói.

Anh đâu phải bạn trai của cô, bà nói mấy cái này làm gì?

Bà Mộ vỗ trán, ý thức mình vừa nói cái gì.Thân hình người đàn ông cao ráo đẹp trai, mặc cả cây đen. Anh đi bên cạnh Mộ Sương mặc váy trắng cứ như đồ đôi của người yêu nhau, nam thanh nữ tú.

Nhưng có gì đó lạ lắm. Cậu trai tuấn tú trước mặt bà đây, sao bà càng nhìn càng thích mắt thế nhỉ.