Yêu Tôi Ư? Anh Chết Chắc Rồi

Chương 5: Oan gia




Sáng hôm sau nó dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc rồi chào ba mẹ đi tới biệt thự Green Island. Trước khi đi hốc mắt mẹ nó đỏ hoe, sụt sịt nói: '' Ngọc Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy''. Nó thở dài: '' Mẹ à con đi thì hàng tuần vẫn về thăm nhà mà''. '' Đúng rồi đấy mình, con cần phải sống tự lập, nó lớn rồi mà''- ba nó an ủi mẹ nó

'' Đó mẹ thấy chưa. Thôi con đi đây, bye ba mẹ''- Nó thơm chụt một cái vào má mẹ nó rồi chạy như bay ra khỏi nhà. Đến nơi nó ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự được nằm riêng biệt, cách xa với những ngôi biệt thự khác. Nó nhấn chuông. Một lúc sau một người đàn ông khoảng 50 tuổi, khuôn mặt phúc hậu ra mở cửa và hỏi: '' Chào cháu, cháu cần gì?''

'' Dạ con chào bác. Hôm qua có một người phụ nữ đưa cái này và bảo con tới đây''- Nó lễ phép trả lời, một tay cầm tấm danh thiếp hôm qua

'' À, con vào nhà đi''- Người đàn ông cất bước quay vào

Bước vào sau cánh cổng, nó mở to đôi mắt vì sự xa hoa lộng lẫy của ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự được thiết kế theo kiến trúc Pháp cổ pha lẫn Đông Âu hiện đại. Xung quanh được bao phủ bởi những khóm bách hợp trắng tinh khiết, lâu lâu lại điểm thêm một vài màu sắc của những bông uất kim hương xinh đẹp. Bước tới cửa chính là hai hàng người hầu xếp hàng dài chào đón. Một người phụ nữ đi tới, nó nhận ngay ra là người hôm qua bởi vì sự cao quý, tao nhã trên người bà. Bà mừng rỡ nói: '' cháu tới rồi à? Cô là Mạc Thư, chủ nhân ngôi nhà''

'' Dạ, cháu là Hạ Ngọc Anh''- Nó cúi đầu cung kính nói

'' Ờ, mà cháu bao nhiêu tuổi rồi?''

'' Dạ cháu năm nay 15t ạ''

'' Vậy à, con trai cô hơn con một tuổi''. '' Phải rồi ba mẹ con tên gì?''

'' Dạ ba con tên Hạ Thế Hoàng, mẹ con tên là Hoài Vân ạ''- Nó thật thà trả lời

'' Cái gì? con là con gái Hoài vân sao?- Bà mạc ngạc nhiên hỏi

'' Dạ nhưng cô biết mẹ cháu sao?''

'' Cô và mẹ con là bạn thân của nhau nhưng từ lúc cô lấy chồng và sag Pháp sinh sống thì hai người mất liên lạc đến tận bây giờ''- Bà Mạc giọng buồn buồn

'' Cô à, cô phải vui lên chứ, bây giờ cô có thể gặp ẹ cháu rồi mà''- Nó an ủi bà

Đúng lúc hai cô cháu trò chuyện rôm rả thì tất cả người hầu đều cúi đầu cung kính " Thiếu gia, người đã đi học về'' ( #_# ). Nó ngẩng đầu lên thì thấy Vũ Phong bước ra từ chiếc zenvo màu xám sang trọng. Nó tức giận hỏi: '' Sao anh lại ở đây''

Vũ Phong không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng rồi định bỏ lên lầu thì.........................

'' Vũ Phong, con đứng lại cho mẹ'' - Bà Mạc cất giọng nghiêm nghị

'' Cái cái gì? Đây là con trai cô sao?'' - Nó xanh mặt

'' Đúng vậy. Vũ Phong đây là Hạ Ngọc Anh sẽ là người giúp việc cho con, đồng thời cũng là con gái của cô Hoài. Con được bắt nạt em đâu, nó chỉ giúp con làm một số việc thôi đấy''- Bà mạc nói tiếp:'' Còn đây là Vũ Phong con trai cô''

Vũ Phong đag đi lên nghe mẹ nói thế thì bỗng nhiên dừng lại một lúc, khuôn mặt thoáng thấy nét cười rồi lại lên phòng mình

'' Con lên đi, quản gia Trung sẽ dẫn còn lên phòng và giao công việc cho con. Mà con còn cần gì không''- Bà Mạc trìu mến nói

'' Dạ không ạ''- Nó nói rồi theo quản gia Trung lên lầu

'' Hạ tiểu thư đây là phòng của cô, phòng của thiếu gia ngay bên cạnh. Hàng ngày cô chỉ cần gọi thiếu gia dậy, giúp cậu ấy chuẩn bị bữa sáng xog rồi đi học là được. Buổi trưa cầm đồ ăn cho thiếu gia vì cậu ấy không thích ăn đồ ăn ngoài.''- Quản gia Trung dẫn nó lên lầu, nói:

'' À cô vào xem có thích không''

'' Bác đừng gọi cháu là tiểu thư này, tiểu thư nọ làm gì, bác gọi cháu là Tiểu Anh được rồi ạ.''- nó lễ phép

'' Ukm vậy Tiểu Anh cháu có thích căn phòng này không?''- Quản gia Trung mở cửa

Nó bước vào trong phòng. Căn phòng được sơn màu hồng nhạt, bàn học, giường chăn đều là màu hồng. Ở góc cửa sổ còn đặt một chậu hoa hướng dương đag vươn mình ra đón ánh mặt trời. Nó không nhịn được reo to: '' oa đẹp quá, còn đúng là màu hồng con thích nữa chứ.''

Quản gia Trung liền cười một cái rồi nói với nó;'' Thôi con nghỉ ngơi đi, chút còn xuống ăn trưa'' rồi bỏ đi để lại ai đó còn đag lăn lộn trên chiếc giường màu hồng xinh đẹp cùng với đám gấu bông.