Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?

Chương 72




Trên đường đi Diệu Anh luôn miệng hối thúc bác tài xế, nếu đến trễ không khéo Hải Đăng lại không có ở nhà, bây giờ đã là bốn giờ ba mươi rồi. Diệu Anh ngã người ra ghế, tay phải đặt lên nơi trái tim đang đập từng nhịp, mặc dù cô đã biết tình cảm của mình hướng về ai nhưng Diệu Anh vẫn muốn cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Hải Đăng, giờ thì cô đã biết vì sao mới vừa gặp thái độ của Hải Đăng đối với Diệu Anh lại gay gắt đến thế. Chính là cô sai vì đã không nhận ra cậu.

Đứng trước căn hộ của Hải Đăng hai tay Diệu Anh càng run rẩy hơn lúc nói chuyện ở quán cà phê. Diệu Anh gõ vài cái lên cửa, không có ai trả lời, động tác gõ cửa của cô mỗi lúc một dồn dập hơn, cuối cùng đỏ cả tay vẫn không thấy Hải Đăng ra mở cửa. Không lẽ Hải Đăng đã đi rồi sao? Bây giờ còn sớm mà. Diệu Anh thất vọng tựa người lên cửa, lúc này từng hình ảnh ở đâu bỗng xuất hiện trong đầu, mờ nhạt nhưng có dấu ấn. Diệu Anh thấy được một cô bé, cũng có một cậu bé, vừa nhìn thôi đã biết hai đứa trẻ rất thân.

“ Chơi bong bóng cậu không được nắm bong bóng quá chặt đâu. Nếu một lúc nào đó cậu mỏi tay bong bóng sẽ bay mất. “

“ Sau này nếu cậu không còn ở bên cạnh tớ nữa nhất định tớ sẽ đợi cậu về. “

“ Ôi sao trời cứ mưa hoài ấy nhỉ? Tính tớ hay quên nên chả bao giờ nhớ việc mang ô cả. Sau này nhất định lúc nào cậu cũng phải đem cô che mưa cho tớ đấy. Tớ nhất định sẽ đợi cậu đến che ô cho hai chúng ta dù ngày mưa có tầm tã cỡ nào. “

“ Tớ mà quên Hải Đăng sau này cậu cứ việc bỏ rơi tớ. Hứa đấy! “

“... “

Rất nhiều thứ Diệu Anh đã từng hứa với Hải Đăng, nhưng chính cô cũng là kẻ thất hứa. Kí ức hiện ra mỗi lúc một nhiều, ngày một rõ hơn, nhưng cũng chính vì điều đó khiến đầu Diệu Anh càng ngày càng đau hơn. Thân thể Diệu Anh vô lực trượt xuống theo cánh cửa, mí mắt nặng trĩu, đã tự nhủ cô nhất định phải mở mắt thật lớn, đợi Hải Đăng trở về. Nhưng không được, cô không thể gắng gượng được nữa.

- Hải Đăng, Hải Đăng...

Trước lúc ngất lịm hoàn toàn Diệu Anh có thấy được bóng dáng áo trắng mờ ảo nhưng cô không biết đó có phải là thật hay không, nếu là thật thì đó là ai Diệu Anh cũng không thể xác định rõ được.

Bệnh viện, sáu giờ tối.

Khi Diệu Anh tỉnh dậy đã thấy Quỳnh Giao có mặt ở bên cạnh rồi, cô nhìn xung quanh mấy vòng sau đó mới thở phào, may quá, không có ai báo cho ba mẹ biết chuyện này. Nhưng ngay sau đó Diệu Anh ngồi bật dậy rồi rên lên đau đớn vì ống dịch ở tay, cô chỉ là hôn mê thôi mà, cần gì truyền dịch chứ. Không quan tâm đến có bị chảy máu hay không Diệu Anh rút luôn ống kim ra, hỏi ngay.

- Người đưa tao vào bệnh viện là ai? Có phải là...

Quỳnh Giao gật đầu, cô biết Diệu Anh muốn hỏi gì. Một lần nữa Diệu Anh nhìn khắp phòng bệnh, chỉ có Diệu Anh và Quỳnh Giao ở đây, không hề có người đó. Tại sao lại bỏ đi? Tại sao lại không đợi Diệu Anh tỉnh dậy?

You'll also like

Please be mine (đồ lạnh lùng, tui thích cậu) by phamlacgia

Please be mine (đồ lạnh lùng, tui thích cậu)

By phamlacgia

64K 972

Tình yêu Cấp 2 by PoBnGD

Tình yêu Cấp 2

By PoBnGD

885K 52.6K

Gửi Cho Anh: U're My Destiny [Full] by Miyamoto_Reii

Gửi Cho Anh: U're My Destiny [Full]

By Miyamoto_Reii

110K 4.9K

Anh Sẽ Thật Cưng Chiều Em! by NguynHunhNguyn

Anh Sẽ Thật Cưng Chiều Em!

By NguynHunhNguyn

7.5K 387

Là Do Cái Định Mệnh by S2_Iris_S2

Là Do Cái Định Mệnh

By S2_Iris_S2

3.7K 89

Ê, nhóc! Em thích anh! by moon_ndht

Ê, nhóc! Em thích anh!

By moon_ndht

77.8K 5.4K

Cậu là của tôi!!!Bây giờ và mãi mãi! by Salary1109

Cậu là của tôi!!!Bây giờ và mãi mãi!

By Salary1109

107K 4.6K

- Cậu ấy đi đâu rồi?

Mặc dù biết rõ mọi chuyện nhưng Quỳnh Giao không trả lời, cô đến phía bàn uống nước, lấy một lá thư và một ngôi sao đưa cho Diệu Anh, sau cùng từ trong túi áo Quỳnh Giao trả lại chiếc lắc tay vốn là của Diệu Anh.

- Của mày, xin lỗi vì đã lấy nó. Nghỉ ngơi cho tốt, tao ra ngoài có chút việc.

Sau khi Quỳnh Giao rời đi Diệu Anh mới mở lá thư ra, cô có cảm giác nội dung trong lá thư này sẽ giải đáp toàn bộ khúc mắc còn sót lại của Diệu Anh. Là nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ rất quen thuộc, là câu văn đậm chất của Hải Đăng.

“ Thế nào rồi? Tỉnh lại rồi vậy đã đỡ đau đầu chưa? Bác sĩ nói cậu chỉ bị choáng do nhớ lại chuyện cũ đột ngột thôi, nghỉ ngơi tốt sẽ khỏe lại. Tôi đã nghe mẹ tôi kể lại việc mẹ đã đến gặp cậu, tôi không biết cậu nghe được những gì từ mẹ tôi và lí do tại sao cậu lại đến nhà tôi, nhưng, tôi tin chắc những gì mẹ tôi nói là sự thật. Và điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, việc cậu nhớ lại hay không tôi không bận tâm. Khi cậu đọc được bức thư này có thể lúc đó tôi đã lên máy bay rồi. Tôi đã từng nói rồi, do cậu không muốn nhớ đến quá khứ lúc trước nên sau này vĩnh viễn đừng nhớ đến, quên luôn tôi cũng được. À, cố gắng trở thành bác sĩ thật giỏi nhé! - Your light “

Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của Diệu Anh, tại sao lại trớ trêu đến vậy? Lúc Diệu Anh không nhớ gì hết Hải Đăng luôn là người ở bên cạnh cô, tại sao ngay khi cô nhớ ra tất cả mọi chuyện cũng chính Hải Đăng là người rời bỏ Diệu Anh? Tay phải Diệu Anh cầm lá thư, tay trái là một ngôi sao. Nước mắt Diệu Anh nhỏ vào ngôi sao đó, ướt một mảng nhỏ, cô mở ngôi sao ra, không dài dòng lê thê, chỉ vỏn vẹn một câu:“ Yêu tôi, sao cậu không làm được? “

Không phải Diệu Anh không làm được mà là cô không có can đảm để thổ lộ, chính vì Diệu Anh quá hèn nhát mà để lỡ tình cảm của mình. Tình cảm của hai người, không ai trong đối phương có thể nhận ra. Trong tình yêu hai người đều là kẻ ngốc cả, chẳng ai đủ thông minh để tiến lên phía trước. Lần này Hải Đăng bỏ đi, Diệu Anh sẽ sắm vai là kẻ đuổi theo, Diệu Anh nhất định không thể để thứ tình cảm thuần khiết vừa mới chớm nở đó bị hủy hoại dưới tay cô được.

Diệu Anh lao vụt ra cổng bệnh viện, vẫy tay bắt taxi, vừa ngồi lên xe cô đã thúc giục bác tài xế chạy thật nhanh đến sân bay. Làm ơn, một chút nữa thôi, làm ơn đừng lên máy bay quá sớm! Tuy đã nhìn thấy thái độ khẩn trương của Diệu Anh nhưng Quỳnh Giao vẫn đứng yên ở cổng bệnh viện, cô không đi theo Diệu Anh vì cô nghĩ Diệu Anh biết bản thân mình nên làm gì mặc dù bây giờ tâm tình Diệu Anh không ổn lắm, ngay thời điểm này Quỳnh Giao chỉ có thể thầm cầu nguyện Diệu Anh sẽ đến kịp. Trong túi áo của Quỳnh Giao cũng có một chiếc lắc tay nữa, đó là kiểu khác hoàn toàn với Diệu Anh, nhưng đều do một người tặng.

Ngay khi được Hải Đăng thông báo Diệu Anh đang ở bệnh viện Quỳnh Giao đã gấp rút đến ngay, cô không biết lí do vì sao Diệu Anh phải vào bệnh viện. Trong phòng bệnh chỉ có Hải Đăng và Diệu Anh, yên ắng đến mức Quỳnh Giao cảm thấy ngột ngạt. Hải Đăng đứng bất động nhìn Diệu Anh trên giường bệnh, tuy cậu không nói gì hết nhưng Quỳnh Giao biết Hải Đăng đang có tâm sự. Một lát sau Hải Đăng mới quay sang đưa cho Quỳnh Giao một hộp quà, cười nhẹ.

- Đây là lắc tay tôi tặng cậu. Tuy nó không giống với cái lắc tay của Diệu Anh nhưng hi vọng cậu thích.

Quỳnh Giao kinh ngạc nhìn Hải Đăng, cậu đã biết gì rồi? Cứ cho là Hải Đăng đã biết toàn bộ những gì Quỳnh Giao làm nhưng sao thái độ của cậu có thể điềm nhiên đến như vậy. Hải Đăng không cần phải giải thích cho Quỳnh Giao lí do cậu biết tất cả, cậu nghĩ nói như thế Quỳnh Giao sẽ tự khắc hiểu ra bản thân nên làm gì mới đúng. Hải Đăng xoay người về phía Diệu Anh, cúi thấp đầu nói bên tai cô điều gì đó Quỳnh Giao không thể nghe được. Sau đó Hải Đăng rời đi ngay, tuy cậu không hề biết nhưng Quỳnh Giao đã nhìn thấy nước mắt của Diệu Anh, đó hẳn là một câu nói tàn nhẫn lắm.

Từ lúc biết Diệu Anh bị mất lắc tay Hải Đăng đã bí mật liên lạc với khách sạn Diệu Anh ở. Cậu đã nhờ họ kiểm tra camera và nghiễm nhiên Hải Đăng biết được người lấy lắc tay là ai, nhưng cậu không muốn chuyện bé xé ra to. Hải Đăng đã đến tiệm trang sức khi trước cậu mua lắc tay cho Diệu Anh và chọn một lắc tay khác cậu cho là đẹp, đến bây giờ Hải Đăng mới có dịp tặng cho Quỳnh Giao. Lắc tay đó có thể xem như quà xin lỗi, cũng có thể là món quà chia tay.

Sân bay rộng lớn đông người, có rất nhiều người vội vã kéo va li lướt qua trước mặt Diệu Anh nhưng tuyệt nhiên không hề có người đó. Mỗi bước đi của Diệu Anh đều chứa đựng sự khẩn trương gấp gáp, rốt cuộc Hải Đăng đang ở đâu? Diệu Anh ngẩng mặt lên nhìn bảng thông báo chuyến bay, đi New York, chuyến bay cất cánh năm phút trước!

Không thể nào... Diệu Anh tuyệt vọng ngồi bệch xuống nền lạnh cóng, bây giờ là mùa đông khí hậu rét buốt nhưng lòng Diệu Anh lúc này còn lạnh hơn gấp vạn lần. Hải Đăng đã đi rồi, cậu sẽ đi bao lâu? Không quay về nữa ư? Khi nãy trong lúc Diệu Anh đang hôn mê cô đã nghe một giọng nói rất quen ở bên tai:“ Quá khứ cậu có thể nhớ bất cứ chuyện gì nhưng, tuyệt đối đừng nhớ đến cậu bé tên Hải Đăng năm đó. Cậu không xứng đáng để nhớ đến! “ Hẳn là Hải Đăng rất hận Diệu Anh, vì cô là kẻ thất hứa mà, cậu không muốn thấy mặt Diệu Anh nữa nên không hề đợi cô đến đã đi mất rồi.

Trên máy bay Hải Đăng thất vọng tắt nguồn điện thoại, không biết từ lúc rời bệnh viện đến giờ cậu đã bật lên tắt xuống điện thoại bao nhiêu lần rồi, thậm chí ngay lúc sắp bước vào cửa soát vé cậu cũng ngoái đầu lại nhìn xem Diệu Anh có đến không. Thật đúng là ngu ngốc, cho đến cuối cùng dù cậu có nói mấy lời tàn nhẫn trong bức thư đến đâu thì vẫn không thể không quan tâm đến Diệu Anh. Nếu hai người không có sợi dây liên kết với nhau từ lúc năm tuổi thì bây giờ Hải Đăng đã không phải khổ sở cố gắng gạt bỏ hình ảnh của Diệu Anh rồi. Nếu năm đó cậu không trở về Việt Nam, cậu không nhập học vào lớp cô thì bây giờ hai người cũng chỉ là những người dưng lướt qua mặt nhau thôi. Tấm ảnh trên tay được Hải Đăng nâng niu rất kĩ, mọi thứ về Diệu Anh cậu đều để lại trong chiếc hộp ở căn hộ, chỉ có duy nhất tấm ảnh này cậu đem theo. Cho dù thời gian có quay lại Hải Đăng vẫn không hối hận vì đã gặp Diệu Anh. Được gặp Diệu Anh là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời cậu, có sự xuất hiện của cô kí ức của Hải Đăng càng trở nên đẹp đẽ, mỗi lần nhớ lại nhất định cậu sẽ mỉm cười mãn nguyện vì từng có khoảng thời gian vui vẻ bên cạnh cô.

“ Tạm biệt, sống tốt nhé Anh! Cậu hãy xem tôi như người dưng chưa từng gặp gỡ, như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. “

~~~~~

Lớp 12 Anh D1 thiếu đi một thành viên giống như cái bánh ngon lành bị cắn mất một miếng, không thể nào tìm miếng khác ghép vào được. Có một nam sinh được chuyển vào 12 Anh D1 và ngồi vào chỗ của Hải Đăng, tức là bên cạnh Diệu Anh. Nam sinh đó cũng chẳng khác gì những nam sinh khác trong trường, đều rất thích Diệu Anh.

Có điều Diệu Anh của hiện tại không thèm quan tâm đến bạn mới, chẳng hề niềm nở hướng dẫn bất cứ việc gì, toàn bộ đều giao cho Huy lớp phó. Vị trí số một của khối lần nữa thuộc về tay Diệu Anh, nhưng cô không hề cảm thấy vui vì điều đó. Diệu Anh tình nguyện đứng hạng hai nếu Hải Đăng vẫn còn ở đây và cậu chiếm vị trí hạng một.

Thời gian này Diệu Anh học tập rất điên cuồng, ban ngày học trên lớp rồi ban đêm còn học đến tận hai, ba giờ sáng. Cô nhất định phải trở thành bác sĩ khoa Mắt, đó là ước mơ của Diệu Anh, cũng là thực hiện lời hứa với Hải Đăng. Diệu Anh đã thất hứa nhiều rồi, chuyện cuối cùng này cô cũng không thực hiện được thì biết giấu mặt mũi ở đâu.

Sau khi Hải Đăng đi rồi Diệu Anh lại bị dính tin đồn với một người khác, là Duy Bảo. Cậu ta thường xuyên sang lớp tìm Diệu Anh, mấy lần đầu cô còn nể tình bạn bè quen biết tiếp chuyện rất lịch sự, càng về sau Diệu Anh càng muốn tìm cách lẩn tránh, cô không muốn bị người khác làm phiền trong lúc bản thân đang ra sức học hành. Mục tiêu đã đặt ra trước mắt mà không cố gắng thì bao giờ Diệu Anh mới thành công được.

Hải Đăng sang Mỹ rồi một chút tin tức Diệu Anh cũng không nhận được, có lẽ cậu thật sự muốn cắt đứt liên lạc với Diệu Anh. Không chỉ Hải Đăng mà Hoàng Thanh Liên cũng trở về Mỹ, mấy lần Diệu Anh gọi cho bà muốn biết tình hình của Hải Đăng nhưng đều bị từ chối. Diệu Anh chỉ còn cách cố gắng cho tương lai thật thành công, nếu cậu đã nhất quyết không trở về Diệu Anh sẽ sang Mỹ tìm Hải Đăng, đương nhiên lúc đó cô đã trở thành một bác sĩ giỏi đúng như điều cậu mong muốn.