Yêu Tôi, Khó Lắm Hả

Chương 25: Anh trai mới




1 tuần sau.

Tại công ty T&H.

-Thưa giám đốc có chủ tịch công ty Quách Huỳnh muốn gặp giám đốc ạ._Thanh Tuấn nói với Phương Trúc trong khi nó đang làm việc.

-Được, cho vào.

-Chào em, cô bé băng giá._Thái Danh mỉm cười ấm áp với nó.

-Chào anh, mời ngồi._Nó vẫn lạnh lùng.

-Không cần phải xa lạ thế đâu, em gái.

-Em gái?_Nó nhíu mày khó hiểu.

-Anh và em cùng chung một người mẹ không gọi là em gái chẳng lẽ gọi là kẻ thù sau?_Thái Danh bình thản nói như chuyện này rất đỗi bình thường.

-Ý anh...

-Em suy nghĩ đúng rồi đó, em và anh như nhau, cũng bị bà ta bỏ rơi để theo ba của em, anh đã điều tra về em từ nhỏ, mình cùng hoàn cảnh.

-Tôi đã đoán được chuyện này, anh là người đã đứng ra giúp tôi trong những lúc công ty khó khăn? anh không hận tôi?

-Lúc đầu anh hận lắm, nhưng thấy em cũng giống anh, từ thù hận hóa yêu thương, còn cái công ty Quách Huỳnh đó là anh lập để tặng em, xem như quà gặp mặt, nếu em thích có thể đổi tên. Còn Mỹ Hà, anh muốn gặp em ấy.

Phương Trúc im lặng nhìn Thái Danh, nó đã đoán được anh có mối quan hệ gì đó với nó nhưng nó không ngờ rằng anh lại là anh trai cùng mẹ khác cha của mình, còn lập một công ty mang họ của anh và nó.

-Đang là lúc nguy hiểm, anh không nên cho Mỹ Hà biết chuyện này, còn món quà đó, tôi nhận, cảm ơn anh, anh trai.

...

Hôm sau.

Nó cùng Mỹ Hà và Thiên Bảo đi học, tới sân trường gặp Thái Danh đang đứng đó. Trên người là bộ đồng phục.

-Anh 20 tuổi?_Nó hỏi.

-Ừ, anh giả giấy tờ. Vào học thôi._Thái Danh xoa đầu nó rồi kéo nó đi.

Mỹ Hà và Thiên Bảo không hiểu chuyện gì, Anh Khang cũng chứng kiến cái cảnh đó, ngoài Mỹ Hà ra, Thiên Bảo và hắn biết người con trai đó là ai nhưng không biết hai người họ có quan hệ gì.

...

Trong lớp, Thái Danh luôn quan tâm Phương Trúc, ra chơi anh còn mua nước cho nó uống, Thiên Bảo thấy hôm nay mình như người thừa, muốn biết họ có mối quan hệ gì nhưng không dám mở miệng ra hỏi.

Còn Anh Khang, nhìn nó tình cảm với người khác thật sự trong lòng hắn như vỡ toang, mãnh vỡ cứa chặt trái tim, nó bây giờ khác xa lúc bên cạnh hắn, nó như sắp cởi bỏ lớp băng dày đặt kia, hắn úp mặt xuống bàn, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến đau lòng ấy nữa.

-Chị à, người này là..._Mỹ Hà ấp úng.

-Em không cần quan tâm._Nó lạnh giọng.

-Người đặc biệt, chào em, cô bé._Thái Danh lên tiếng, vẫn là nụ cười ấm áp, chắc hẳn nụ cười đó chỉ dành cho 2 người con gái trước mắt. Ngoài kia tất cả cho anh là một tảng băng không bao giờ tan ra nỗi mà.

...

Ra về.

-Thiên Bảo, anh về đi, em đi với Thái Danh._Nói xong nó quay đi, nó vô tình tới thế là cùng.

Thiên Bảo đứng nhìn bóng nó xa dần, anh bất lực, liệu anh có nên dừng lại hay không, trái tim anh, đã đau lắm rồi, cứ cố gắng cũng chẳng có kết quả gì, thôi thì anh sẽ biến tình yêu ấy thành tình anh em, như vậy thì sẽ tốt hơn cho cả 2.

Có lẽ trái tim anh đặt không đúng chỗ, tuy nói quên nhưng khó thực hiện lắm, yêu đơn phương nhiều năm như vậy không phải bỏ là bỏ được, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất.

-Anh...ổn chứ?_Mỹ Hà xót xa hỏi Thiên Bảo.

-À, anh không sao, về thôi. Cảm ơn em đã quan tâm anh nhé em gái.

Em gái?

Em gái sao?

Cô quan tâm đến anh, cô lo lắng cho anh, tất cả cô làm vì anh cũng chỉ là hão huyền, cô chỉ là em gái không hơn không kém trong lòng anh.

Trái tim cô như ai đó bóp nghẹn, cỏi lòng tan nát.