Yêu! Tôi Hận Em...

Chương 10




______________________________________________________________________

Khổng Sơ Minh sống chết rúc vào một góc trong gầm giường!! Ôi thằng điên!!!! Mèo cũng không tha là thế quái nào a!?

" Ngoan, ra đây anh cho cá"

Cút! Cho ông đây tiền ông cũng không ra nhá! Ít nhất là 1 tỷ... không 30 tỷ... Ách... rẻ quá! 300 tỷ!! Không! Không bao giờ ông ra! Tính mạng là vô giá nhá!

Tư Hạo Dư mất kiên nhẫn cũng ườn người xuống, chui vào gầm giường.

Cậu giật thót.... sống chết né ra... nhưng mà... Con mợ nó cái cơ thể béo chó này! Kẹt mịa nó rồi!!! Ahuhu lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi cha mẹ ơi!!! Tổ quốc ơi!! Con gọi tên người!!! Ahuhuhuhuhuhu

" Ngoan đúng rồi... ở đó... anh cứu nhóc"

" Ngao! Ngao!!!!" ( Cút! Mợ nó cút!!!)

Vẫn là..... bị tóm chân nhưng mà.... lôi không ra nổi...

Lần kéo thứ nhất... không thể ra nổi...

Lần kéo thứ hai.... vẫn không ra nổi..... Trong khi chân cậu bị lực kéo đến tấy đỏ....

" Chậc... thôi không ép mày nữa.... tao tha đấy..."

Đệt! Có mà mụ nội nó mày không kéo ta ra nổi ấy! Thằng kia đừng có đi mà! Đừng đi mà ! Giết em đi! Em cho giết mà!!! Ấy!!! Cứu emmmm!!!! Ahuhu!! Đừng nói là mình sẽ chết khô trong cái xó này nhá!!!!

_________________________________________________

Trong khi đó.

" Sơ Sơ!"

".........."

" Sơ Sơ! Sơ đẹp trai! Sơ Sơ đại ca!!!"

"......."

Hắn có lục tung cả căn nhà cũng không tìm thấy dấu vết nào của cậu.... Tim hắn như ngừng đập..... Đâu rồi... đâu rồi..... Hắn cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn của mình...

" Triệu Tự... Bới tung cái thành phố này cho tôi!"

" Tìm Sơ Minh à?"

".............."

" Ách...tôi không cố ý... xin lỗi"

" Tìm Sơ Sơ"

" Cái con chó đấy...á... Ách!! Mèo! Vâng thưa sếp!"

____________ __________ ____

Bắt buộc phải tháo từng bộ phận của chiếc giường kingsize này rồi dịch chuyển đi mới giải cứu thành công được!

Người và mèo ôm nhau thắm thiết mừng rỡ!!!

" Hầy! Tao rất giỏi mày thấy không!?"

" Ngao! Ngáo!" ( Phải! Thật giỏi!)

Quệt đi giọt mồ hôi lăn dài trên má.... Tư Hạo Dư bất chợt cười lên một tiếng.

" Hahaha.... Có lẽ tao phải suy nghĩ lại"

" Ngao?" ( Hả?)

Hạo Dư vuốt vuốt cái đầu mèo bé xinh. Sắc mặt đã không còn căng thẳng như trước.

" Nhờ mày... tao nghĩ là... việc tự sát... nên dẹp đi"

Cậu nghiêng nghiêng cái đầu tỏ ý không hiểu.

" Mày thấy đấy.... cái mạng mèo của mày... tao vất vả lắm mới cứu được..."

Cậu vẫn không thể tiêu hóa được ý nghĩa câu nói. Trách mình bị nhốt trong lốt mèo nên não bị thoái hóa hay trách thằng bệnh này nói ngu?

" Tao thấy... mạng sống là...vô giá... rất đáng quý.."

Cậu nhẹ bước đi đến gần Hạo Dư.... thản nhiên " Tát" cho một cái.

" Ngao ngao ngáo ngaooo!"( Tất nhiên rồi! Bây giờ mày mới biết á hả!? Ngu hết phần người!)

" Thế nên là.... tao vẫn tự sát...."

"............ Ngao?" ( Chú em đùa nhau à?)

" Phải... tao đùa mày đấy... hahaha"

_______________ ____________ __________

" Đã ra manh mối"

" Đưa tôi địa chỉ ngay và luôn!"

___________________ _____________ _______

" Trước khi chết điều mày hối hận nhất là gì? Chó con?" Bạn đang �

Cậu bị xách lên cao.... dao kề cổ.... cả đời cậu chưa từng nghĩ... mình cũng có ngày này.... Ôi mẹ ơi... Có chết thì cũng phải chết đường đường chính chính chứ... đằng này.... chết như kiểu gà cắt tiết thế này... lại còn chết trong cái lốt mèo ngu người này chứ....

" Cho mày 5 phút hồi tưởng"

5 phút a.... đầu tiền là... mình hận bà già mua băng vệ sinh 5 năm không về.... tiếp là ông bố thích chơi lầy.... giờ này chắc đang ôm ấp mĩ nhân... Con em hủ nữ bẩn bựa.... A.... Tôn Tử Dạ nữa... cái dáng người béo mập ôm thật thích... cái tính cách nhây nhây cũng thật yêu..... Hức.... Tính ra thì số lần hắn giận mình chưa vượt quá 5 ngón tay... mình thì toàn giận ngược lại đó thôi....Thế mà hắn ta vẫn kiên nhẫn ở bên mình...Vẫn là... Tử Dạ... tuyệt vời nhất..... Không biết lúc này hắn ta đang làm gì a? Không biết cái sắc mặt của hắn sẽ ra sao nếu như con mèo Sơ Sơ - Cái con mèo hay có thể nói luôn là điểm tựa tinh thần duy nhất của hắn biến mất đây? Hắn ta... lại sẽ suy sụp đến mức nào nữa đây...... Giá như mình hóa người...

Cậu cứ mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ mà không để ý đến Hạo Dư đang co rúm người lùi ra sau... miệng mấp máy...

" Yêu quái... yêu quái.... mèo hóa người ..... Ôi mẹ ơi...."

_____________ _________________

" Là số nhà 696 này đúng không?"

" Vâng thưa sếp! Chính xác là ở phòng 2 tầng 3"

_______________________________________________

{ SẼ CÓ LÚC TA KHÔNG HIỂU NHAU (hoàn)

Xách cổ áo của Mạnh Dực lên, hắn gằn từng chữ.

" Mày hiểu không được đụng đến vợ bạn chứ?"

Mạnh Dực lúc này rất cáu nha! Vừa nãy đang yên đang lành viết văn thì bị thằng Sơ Minh quấy rối... mẹ nó! Đến lúc nghĩ ra lối viết rồi thì bị thằng điên này phá game!

" Tao đếm đến 3 có bỏ ra không?"

" Mày trả lời tao đã!"

" 1"

" Trả lời!"

" 2"

" Trả lời!"

" 3"

Mạnh Dực dứt khoát tung cước thật chuẩn xác.

Tử Dạ dính chưởng liền răng bay khỏi miệng! Không! Đây chỉ là sự việc của vài giây sau nếu như không có sự xuất hiện của Khổng Sơ Minh!

Cậu cũng dùng chính chân của mình với môn võ Karate chặn lại, đá văng chân Mạnh Dực. Mạnh Dực lảo đảo lùi ra sau, rất nhanh lấy được thăng bằng! Không ngần ngại gào lên.

" Con mẹ nó chúng mày cút hết cho bố! Bọn mày quấy rồi tao cả ngày hôm nay là quá lắm rồi đấy! Giờ thì song kiếm hợp bích đánh tao hả! Mục đích thực sự của bọn mày là gì!!!???"

Hắn mới giây trước sợ co rúm lại... Nói đến đây liền vùng lên.

" Là mày quyến rũ cướp mất Minh Minh của tao!!!"

" Hả?" - cả cậu và Mạnh Dực đều đặt dấu hỏi to đùng.

Hắn dơ lên chiếc caravat nâu ra, rất phẫn uất : " Chẳng phải... hai người... đã tặng quà tình nhân cho nhau đấy thây...."

" Bốp " - Tiếng mặt ai-đó đụng cham với cú đấm của cậu.

Lần thứ 2 trong ngày bị cậu quất.........

Cậu lệ rơi đầy mặt, dơ lên chiếc ghế dọa đánh hắn.

" Ra là anh không tin tưởng tôi!"

Nói rồi cậu nhanh chóng lao đi để cho Tử Dạ vẫn ngồi bệt trên nền ôm má.

" Bốp " - Tiếng mặt ai-đó đụng cham với cú đấm của Mạnh Dực - " Óc chó! Quà đó là cậu ta tặng cho mày đấy! Cậu ta chỉ hỏi ý kiến tao thôi!"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _ _

Căn phòng trọ nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười đùa... Chính xác là bao gồm cả cười đùa và la mắng.... Thì hôm nay căn phòng này im bặt.

Cậu hai mắt đỏ hoe, ngồi quay lưng lại với hắn, chẳng nói lời nào, lẳng lặng cho hết quần áo vào Balo.

" Anh sai rồi mà.... Sơ Minh à..."

Hắn quỳ hai đầu gôai xuống.... chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Cậu cắn môi dưới, nhanh chóng khoác hành lí lên vai, hướng về phía cửa nhà mà rời đi thì bị cái xác to oạch của hắn chặn lại.... Cậu nhíu mày, dứt khoát đạp hắn ngã sang 1 bên không hề có động tác dư thừa nào mà bước đi tiếp.

Hắn thấy một cỗ ân hận... Tại sao mình có thể nghi ngờ em ấy chứ... Tại sao có thể nghĩ em ấy yêu ai đó ngoài mình chứ... Mình điên thật rồi....

Hắn nhanh chóng vươn tay bám lấy chân cậu..... Nước mắt thi nhau tuôn rơi...

" Anh xin lỗi... Sơ Minh à... Thực xin lỗi... Ngàn vạn lần xin lỗi em.... Đừng bỏ anh mà... đừng mà...."

Cậu..... tim thắt lại... gượng ép mà đá hắn thêm một cú... rất mạnh...!

Hắn bị đạp đau lắm chứ! Cả đời hắn có lẽ chỉ duy nhất cậu mới có thể ra tay nặng với hắn như vậy... Nhưng mà... Cái đau này xứng đáng lắm... Chẳng có gì để kêu thán đâu!... Lại tiếp tục ôm đùi cậu không buông....

" Em.... đừng đi mà... Sơ Minh... Sơ Minh à... Anh xin lỗi mà.... Đánh anh nữa đi.... đánh đến khi nào em vừa lòng... đánh chết anh ... chứ đừng bỏ anh mà..."

Cậu lúc này mới chịu ngoái xuống nhìn hắn...... Màu xanh da trời trong veo của đôi mắt này..... như thể pha thêm mây đen xám xịt......môi cậu run run...

Cậu buốt cả lòng... vẫn là... khụy xuống, dùng hai tay lau đi nước mắt của hắn trong khi mình cũng chẳng khá hơn.... Cậu cũng khóc dữ dội lắm....

" Lần sau.... như vậy nữa.... sẽ rời bỏ anh thật đấy...."

" Đừng bỏ anh mà... Sơ.. Sơ....Minh..." }

______________________________________________________________________