"Tiểu Hạ….." Từ Dịch Phong nhớ tới cách xưng hô này và gọi lên, trong đó cảm thấy dư vị đã có chút thay đổi.
Bước chân của Mạnh Hạ hơi chậm lại, đôi vai gầy yếu khẽ run lên đã tiết lộ tâm tình của cô. Một tiếng nói thôi mà dường như đã gào thét xuyên qua ngàn năm, bình tĩnh giống như một mặt hồ yên lặng nhiều năm không gợn sóng. Không có chán ghét mà đến nỗi vứt bỏ, không có mất kiên nhẫn, thậm chí còn ngỡ ngàng dẫn dắt đến tình yêu mà cô liên tục khát vọng. Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy trong lòng chua xót và khổ ở không thể nói lên lời.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh mà chiếu vào, cô sững sờ nhìn xuống dưới chân, thấy cái bóng kia thật dài, giờ phút này cảm giác như tất cả đều không phải là sự thật. Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Từ Dịch Phong đi đến trước mặt cô: "Mạnh thúc…"
Mạnh Hạ nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tích tắc, đôi mắt sáng long lanh kia dâng lên tức giận, cả người lộ ra một trạng thái phòng bị: "Anh lại muốn làm gì? Ba tôi đều đã như vậy mà anh còn muốn trả thù cáci gì?"
Từ Dịch Phong trong nháy mắt giận tái mặt, nhìn chằm chằm vào cô, qua một cái chớp mắt, hắn bật ra một câu nói như: "Thật sự là vật nhỏ không biết phân biệt rõ ràng."
Mạnh Hạ hơi rối loạn, tim đột nhiên bất ngờ nảy lên, thái độ của Từ Dịch Phong như vậy là cô chưa từng gặp qua. Đại khái là tinh thần của cô đang khẩn trương cao độ nên trong bụng đau đớn âm ỉ, cả người hình như lại rơi vào trong rối loạn. Cô cúi đầu xuống, không nhìn vào hắn nữa, nói cái gì cũng không nói mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Từ Dịch Phong nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, ngẫm nghĩ đến chuyện xảy ra với Mục gia ngày hôm qua nên cũng không có tiếp tục quấy rầy cô nữa. Hắn biết rõ nha đầu kia bây giờ cả người toàn là gai, người ta hơi dựa gần vào chút chút là cô lập tức sẽ cảnh giác ngay.
Hắn xoay người đi đến khoa tim mạch.
**************************
Vài vị chuyên gia về tim mạch đem bệnh tình của Mạnh Lý nói cặn kẽ với hắn. Hắn hơi liễm mi mắt xuống, Mạnh Lý mang bệnh troang người đã vài năm, rốt cuộc vẫn không chữa khỏi hắn được. Hắn lại nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Mạnh Hạ ở phòng giảu phẫu, điềm đạm đáng yêu, như một đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi. Nha đầu kia rốt cuộc cũng mềm lòng, cho dù năm đó Mạnh Lý và Mạnh Tiêu cùng nhau lập kế với cô, cho dù lại thêm ủy khuất thì cô cũng chỉ biết buông xuống mà bỏ qua, dù sao Mạnh Lý cũng là cha của cô. Nhưng theo như lời La Xuyên thì hắn đang khác đi?
"Từ thiếu, tình hình này của Mạnh Lý thì phóng thích cũng là hợp tình hợp lý."
Từ Dịch Phong cong miệng lên, suy tư một hồi rồi đứng dậy: "Có chuyện gì thì báo cho tôi biết." Hắn để lại những lời này thì vội vã xoay người đi ra.
**************************
Mạnh Hạ vừa mới bước ra hàng hiên đã cảm thấy trong người đột nhiên bị thấm ướt một mảng, mồ hôi lạnh bên thái dương từng giọt từng giọt trượt xuống. Ở cổng bệnh viện có nhiều người lui tới, cô buồn bã than thở một tiếng, phía đối diện có cửa hàng tạp hóa, cần phải kiên trì đi về phía trước.
"Mẹ, mẹ nhanh lên đi." Một giọng trẻ con mềm mại vang lên.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, đứa bé kia đứng ở phía trước cô, đưa lưng về phía đường cái, khoảng chừng sáu bảy tuổi, trên thái dương còn dán một khối băng gạc, răng cửa cũng không có, đang hướng về người ở phía sau Mạnh Hạ mà cười rộ lên thật đáng yêu.
Mạnh Hạ khẽ động đậy khóe miệng, trong lúc đó sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Bé trai đó chỉ lo nhìn về phía trước của mình, lại hoàn toàn không có chú ý phía sau.
Mạnh Hạ không còn kịp suy nghĩ nữa, theo bản năng liền xông tới ôm lấy cậu bé, ngã trên mặt đất.
Tất cả xảy ra đều nhanh như vậy.
May mắn là tài xế cuối cùng cũng kịp thời tránh ra được.
Cô và đứa bé chỉ bị trầy da một chút.
Từ Dịch Phong vừa rồi mới lái xe ra, từ rất xa đã trông thấy cảnh tượng như vậy, cả người liền đông cứng tại chỗ, bất ngờ cảm thấy đau đớn hít thở không thông. Hắn rõ ràng nhận ra được sự sợ hãi khi muốn đưa tay ra nhưng không thể giữ lại bất cứ điều gì.
Người mẹ trẻ tuổi xông lại, sợ hãi ôm lấy con của mình, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: "Có bị đau ở đâu không? Có bị nhức đầu choáng váng không con?"
Mạnh Hạ ngồi ở dưới đấy, tay chống lên mặt đất cảm thấy nóng bỏng. Bên tai ong ong một hồi, âm thanh nào cũng đều nghe không được. Cô thấy mình chỉ cách sát đầu chiếc xe kia, trước mắt càng không ngừng hiện ra cảnh tượng tai nạn giao thông năm đó. Cả người căng thẳng theo mỗi một hơi thở, đều là cảm giác đau đớn thấu xương như khoan tim. Nếu như năm ấy có người nào kéo cô lại, thì có lẽ… [T^T hiu hiu…]
Tài xế bối rối, vẻ mặt bực bội: "Chuyện gì vậy, không có mắt à!"
Lúc người mẹ trẻ tuổi lấy lại tinh thần, vừa đỡ lấy cô vừa nói lời cảm tạ: "Cám ơn cô, cám ơn. Cô có sao không?"
Khuôn mặt của Mạnh Hạ trắng nhợt không có một tia huyết sắc, cô miễn cưỡng mỉm cười. Vẫn chưa hoàn toàn đứng thẳng được liền nhìn thấy khuôn mặt tức giận của một người, bước chân thậm chí còn mang theo cả hoảng loạn.
Hắn đứng ở trước mặt cô, thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy người mình, cảm xúc ở đôi mắt kia làm cho Mạnh Hạ khó hiểu.
"Em muốn chết sao?! Em không muốn sống nữa ư!" Tức giận la mắng, cằm dưới của hắn mạnh mẽ kéo căng, nhưng tiếng động gì cô cũng không còn nghe thấy được.
Người mẹ trẻ kia mở to mắt, sợ hãi nhìn vào Từ Dịch Phong.
Chiếc xe ở một bên không kiên nhẫn: "Này, cô có sao không? Không có việc gì thì đi nhanh lên cho người ta chạy."
Từ Dịch Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạ, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Cút!" Tài xế bị vẻ hung ác mạnh mẽ của hắn làm cho sợ hãi, kiềm chế bực bội không dám phát tác, chỉ ôm hận bỏ đi. Từ Dịch Phong duỗi tay ra, một phát kéo cô qua, khí lực của hắn quá lớn, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy tay như muốn gãy ra, làm cho cô phải hít hà, khóe miệng đã bị răng cắn đến bật máu.
"Máu…." Người mẹ trẻ kia đột nhiên kinh hô lên, Từ Dịch Phong theo tầm mắt của cô ấy nhìn lại, vị trí lúc nãy Mạnh Hạ bị ngã xuống đã có mấy vệt máu.
Từ Dịch Phong xoay mặt qua, ánh mắt dừng lại ở trên quần Mạnh Hạ, quả nhiên chỗ đó đã nhiễm một mảng cỡ bằng bàn tay.
"Tiểu thư, tôi và cô đi vào khám một chút đi, tiền thuốc thang tôi sẽ lo." Người mẹ trẻ kia bất an lo sợ, cô ấy thấy bộ dạng của Mạnh Hạ như vậy, lo lắng có phải là mang thai hay không, như vậy nếu bị động thai sẽ không tốt.
Mạnh Hạ nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô ấy, nhưng ở bên tai không nghe được gì, vội vàng nói ra: "Tôi không sao. Đứa bé cũng sợ hãi, cô mau đưa con trở về đi."
Đang lúc nói chuyện, Từ Dịch Phong chẳng biết đã cởi áo khoác của mình ra từ lúc rồi, hướng về phía Mạnh Hạ để che lại vết máu: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, Mạnh Hạ, đi lên."
Mạnh Hạ thở ra một hơi, nghiêng người đi hết sức, khóe miệng chỉ giật nhẹ: "Anh nói cái gì? Tôi không nghe được."
Sau đó, cô nhìn thấy vẻ mặt của Từ Dịch Phong là chần chừ đến khiếp sợ, hắn từ trước đến nay như một, bày mưu nghĩ kế tính toán, không ngờ trong nháy mắt cũng không khỏi luống cuống, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, tim bỗng dưng nhói lên một cái. Ánh mắt của hắn tối sầm lại, Mạnh Hạ cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay cô đang từ từ buông ra.
Mạnh Hạ cũng thuận theo rút tay ra khỏi nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại một lần nữa nắm lại rồi lôi kéo cô đi về phía trước.
*************************
Mạnh Hạ phát hiện ra mình chưa từng thấy qua Từ Dịch Phong như vậy. Cô ngồi ở trên giường bệnh, ở trên đầu giường là y phục sạch sẽ mà vừa rồi y tá đã đưa tới, một gói băng vệ sinh, còn có một ly nước đường đỏ nóng còn bốc hơi. Cô ngỡ ngàng quan sát, hơi nóng ướt át đang từ từ dâng lên, trước mắt mình lại là một mảng sương mù bịt kín.
Lúc Từ Dịch Phong tiến vào, cô đang ngắm nhìn ly nước đường đỏ đến xuất thần, gò má gầy ốm, không có một chút sắc thái. Bác sỹ cầm lấy cuộn phim đi theo phía sau: "Cổ tay của Mạnh tiểu thư không bị thương tổn đến gân cốt, chỉ là bị trật nhẹ, mấy ngày tiếp theo tĩnh dưỡng thật tốt là sẽ khỏi, chẳng qua là tay không được mang vác nặng."
Trong ánh mắt của Mạnh Hạ hơi ươn ướt, cô vội vàng chớp mắt nhìn nhưng vẫn cúi đầu.
Trong phòng bệnh dần dần trở nên lạnh, chẳng biết từ lúc nào chỉ còn lại Từ Dịch Phong và cô. Từ Dịch Phong ngồi ngay ngắn ở đó, yên lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Lát nữa sẽ có chuyên gia đến hội chẩn cho em, lỗ tai của em…." Đang nói mà thấy cô không có phản ứng gì, hắn ổn định tâm tình lại, lấy điện thoại di động ra, chuyên tâm viết một hàng chữ.
Điện thoại của Mạnh Hạ rung lên, lúc cô nhìn thấy một hàng chữ kia hiện ra, bỗng dưng có một chút bực mình: "Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài. Tai phải của tôi đã có thể nghe thấy âm thanh rồi." Hôm nay chỉ là gặp phải tình huống bất ngờ, cô bị kích động nên tai phải mới có thể tạm thời mất đi thính giác.
Từ Dịch Phong không nói gì, ánh mắt tối xuống, tiện tay cầm chai rượu thuốc xoa bóp ở một bên lên.
Mạnh Hạ nhìn thấy hắn đang từng chút từng chút nhích lại gần mình, ngồi xuống giường lớn, hắn kéo tay của cô qua. Mạnh Hạ giống như bị điện giật mà co rụt lại, hắn lại bất động, cô dứt khoát cũng bất động theo.
Lực đạo của hắn không nặng không nhẹ, tạo nên tác dụng của thuốc, cảm giác nóng rực cũng giảm bớt rất nhiều.
Như đã trải qua một thế kỷ, Từ Dịch Phong thu tay lại, mi tâm nhíu lại. Trong lòng Mạnh Hạ cười nhạt, hắn rất ghét mùi rượu thuốc mà.
Cô đột nhiên mở miệng nói ra với hắn: "Cảm ơn ngài, Từ tiên sinh."
"Vậy, em làm thế nào để tạ ơn?" Khóe miệng của Từ Dịch Phong cong lên.
Mạnh Hạ ngẩn ra, mắt nheo lại: "Từ Dịch Phong, anh rốt cuộc là muốn cái gì? Tôi rất ngốc nên đoán không ra, xin anh cứ việc nói thẳng. Tôi lại chọc ghẹo không vừa mắt anh chỗ nào mà anh lại níu lấy không tha?" Cô không hiểu được, hắn bây giờ đối với cô như vậy mà cảm thấy một chút giá trị cũng không có.
Ánh mắt của hắn nhìn vào ly nước đường đỏ đã nguội lạnh ở một bên, không biết từ lúc nào là lại nhích lại gần phía trước, âm thanh vang lên bên tai cô, vững vàng mà bá đạo: "Mạnh Hạ, cùng tôi ở một chỗ."
Cô thảng thốt nhìn vào hắn, giây phút này không có lấy một chút mừng rỡ. Năm năm trước, nếu như hắn nói những lời này với cô, dù là đối với cô chỉ có một chút xíu sự thương xót thì cô cũng đều cảm thấy hài lòng, nhưng mà không hề như vậy. Năm năm sau, hắn lại nói ra những lời này, Mạnh Hạ đột nhiên cảm thấy thật sự là một chuyện mỉa mai đáng cười!
Cô bình tĩnh nhìn vào hắn, một hồi lâu mới lên tiếng: "Cùng anh ở một chỗ? Vậy Kiều Dịch Kỳ thì sao? Anh để cho tôi mang thân phận gì mà ở cùng một chỗ với anh? Tiểu Tam? Hay là tình nhân?" Cô cười cười giễu cợt: "Anh nghĩ rằng tôi bây giờ còn có thể ti tiện mà yêu anh? Từ Dịch Phong, anh có quyền gì mà đòi hỏi tất cả đều phải theo ý của anh hả?"
Từ Dịch Phong nhíu chặt chân mày lại: "Kiều Dịch Kỳ không có vấn đề gì."
"Đấy không phải là vấn đề của anh sao? Nhưng mà đó là vấn đề của tôi, tôi bằng lòng ở cùng với người khác, nhưng mà anh thì tôi không muốn. Tôi đã lãng phí qua một lần nên sống không bằng chết. Tôi không muốn tiếp tục lần thứ hai để xương của mình bị nghiền thành tro!" Mạnh Hạ hầu như đã kiệt lực khi nói ra câu này.
"Anh cút đi! Tôi sẽ không ở cùng một chỗ với anh!"
Cô vùi đầu xuống, hai tay che mặt lại, nước mắt theo ngón tay của cô mà từ từ chảy ra. Tất cả những kiên trì của cô từ lâu đã bị hắn phá hủy.
Bọn họ đã không thể trở về được như trước đây.
Trong nội tâm của Từ Dịch Phong khẽ nhúc nhích, ánh mắt trầm trầm, Mạnh Hạ đang đè nén tiếng khóc, lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn mới nghe thấy tiếng khóc vô cùng bi ai như vậy của cô.
Hắn từ từ đưa tay ra, hướng đến đầu vai của cô nhưng lại dừng lại giữa chừng: "Tiểu Hạ, em không muốn Mạnh thúc được phóng thích sao?" Hắn nheo ánh mắt u ám không rõ này.
Tiếng khóc của Mạnh Hạ im bặt, cô ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ mà gắt gao nhìn hắn. Từ Dịch Phong quả nhiên vẫn giống như trước đây, chỉ cần là chuyện hắn muốn thì luôn có biện pháp để bức người khác đi vào khuôn khổ mà hắn lập ra.