Yêu Thương - Vi Duyến Giao Cảnh Thụy Nam Đường

Chương 23: Hôn




Sau khi phát hiện mình đang bị dao giải phẩu mổ bụng, thiếu niên đang thanh tỉnh cũng không giãy giụa, cảm giác quỷ dị làm thiếu niên lâm vào mê mang.

A, bụng bị mổ ra, đang làm gì vậy? Thiếu niên cảm thấy có chút kỳ quái.

Từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, bị bệnh cũng không có người chăm nom nên thiếu niên cũng không biết bác sĩ là để làm gì, nhưng cậu biết mình không được phép phản kháng, bất kể là người cha uống rượu vào liền đấm đá hay người mẹ tràn ngập oán hận hở một cái là cho một bạt tai, hay những đứa trẻ khác trong cô nhi viện khi dễ đều sẽ không vì chính mình kêu khóc, giãy giụa mà dừng lại.

Một khi đã như vậy, cần gì phải giãy giụa chứ? Thiếu niên chết lặng nghĩ.

Cảm giác trực tràng bị kéo ra khâu lại quá mức quỷ dị, thiếu niên nghiêng đầu, dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Phía dưới bị chơi hỏng rồi a, thiếu niên nghĩ, khi gậy mát xa thứ hai đâm vào, hạ thể đã bị xé rách rồi, thế nên mấy người này đang khâu lại nơi đó sao.

Thiếu niên nhớ tới hồi nhỏ cậu luôn luôn mang theo bên người một con gấu bông.

Đó là gấu bông con gì nhỉ, con chó nhỏ hay là con gấu nhỉ? Thật sự là chuyện đã lâu lắm rồi, nhớ không nổi nữa, thiếu niên có chút uể oải.

Hẳn là khi mình ba tuổi cha đã mua cho mình. Đối với thiếu niên mà nói những tháng ngày trước khi mình ba tuổi giống như thiên đường vậy, chỉ tiếc là cậu không nhớ gì cả.

Mỗi một lần bị đánh, thiếu niên đều sẽ ôm gấu bông vào ngực, liều mạng nhớ lại những ngày hạnh phúc trước ba tuổi, người cha yêu thương, người mẹ ấm áp, có lẽ mấy chuyện này chưa bao giờ có, nhưng trước khi ba tuổi ít nhất cậu không có bị đánh.

Có người phát hiện gấu bông trong lòng thiếu niên, cướp đi, rồi xé rách bươm. Thiếu niên cuộn tròn thân mình lẳng lặng chờ đợi người khi dễ cậu rời đi, bò tới nhặt gấu bông về, nhét bông vải vào trong, cẩn thận may lại.

Cứ như vậy cho đến khi gấu bông kia bị phá hư hoàn toàn, khi thiếu niên tìm được nó đã hoàn toàn nhìn không ra hình dáng của con gấu bông, chỉ có đống bông vải cùng vải rách nằm rải rác. Thiếu niên ôm tất cả bỏ vào cái thùng nhỏ, giấu ở dưới giường.

Khâu một nút kết, tràng đạo bị khâu mấp máy một chút. Thiếu niên thất thần nghĩ, sao mình giống con gấu bông kia quá, bị phá hư rồi mới bị khâu lại…

Có lẽ có một ngày nào đó sẽ bị phá hư hoàn toàn luôn nhỉ, giống như mấy miếng vải rách trong cái thùng kia, thiếu niên nghĩ đến, nhưng không cảm thấy bi ai.

Hiệu quả thuốc mê giảm dần, đau đớn xé rách thần kinh thiếu niên, mồ hôi không ngừng theo cái trán trượt xuống, mắt cũng không tự chủ được chảy ra nước mắt.

“Tiểu Hi.” Phát hiện thiếu niên thanh tỉnh, Hiên Viên Mộ luôn luôn chú ý biểu cảm của thiếu niên, thấy mồ hôi trên trán cậu, hắn biết thuốc mê đã bắt đầu giảm bớt, Hiên Viên Mộ trong lòng đau đớn, lại không biết làm gì để giải trừ thống khổ trên người thiếu niên.

Hiên Viên Mộ lau mồ hôi và nước mắt thiếu niên, gọi tên thiếu niên. Hiên Viên Bạc cũng ngồi bên cạnh thiếu niên.

Hai mắt thiếu niên đẫm lệ mông lung nhìn hai người trước mắt, hình ảnh mấy ngày nay bị áp ở dưới thân đùa bỡn hiện lên ngay trước mắt.

Sẽ bị đùa bỡn nữa sao? Thiếu niên nghĩ. Đợi một lúc lâu, cũng không cảm giác được hậu huyệt bị dục vọng nam nhân hay gậy mát xa nào đâm vào. A, thiếu niên đột nhiên nhớ tới, hậu huyệt của mình bị phá hư rồi mà.

Nhìn hai người trước mắt luôn luôn nhìn mặt mình, thiếu niên đột nhiên hiểu được, đúng vậy, còn có miệng mà, nam nhân sẽ nhét phân thân vào trong miệng mình rút ra cắm vào, nếu như phản kháng, cằm sẽ bị trật ra.

Thế là thiếu niên mở to miệng, chờ đợi nam nhân sáp nhập.

Thế nhưng một nụ hôn ôn nhu đã hạ xuống.