Yêu Thương Về Đâu?

Chương 9-2: Hoa tàn




Bà Thảo cùng ông Phúc Huy hối hả từ ngoài đi vào nhà, những người giúp việc thấy liền lần lượt chào họ đúng phép tắc, một lúc sau cả hai từ trên lầu trở xuống mang theo một cái Vali to đùng, bà Thảo nhìn xung quanh rồi kêu một chị giúp việc vào, hấp tấp căn dặn kĩ càng:

- Tôi với chồng cần phải đi gấp, chị nhắn với bọn nó một tiếng, một tháng nữa tôi mới về còn ông nhà thì khoảng một tuần thôi, bảo chúng tự chăm sóc bản thân, chị rõ chưa?

- Dạ, con rõ rồi ạ.

Họ an tâm cùng nhau ra xe chạy đi, cũng lúc đó Trọng Huy vừa đi mua đồ trở về, trên tay là một túi đen kích cỡ nhỏ, hắn không biết ông bà vừa mới về cứ thế tiêu sái đi vào nhà. Chị giúp việc thấy y liền chạy đến nhắn nhủ lại những lời của bà chủ rồi cúi đầu trở lại công việc, y nghe xong thì nhếch môi cười nửa miệng, ông Trời cũng giúp y, chẳng qua cả ngày nay y cứ mãi lo lắng nhỡ chuyện này bị bại lộ đến tai của hai ông bà thì không hay cho lắm nhưng cuối cùng vẫn êm xuôi, y có thể thoải mái bên cạnh bảo bối.

Vừa mở cửa phòng ngủ một mùi ngột ngạt liền ập đến, bên trong hoàn toàn bị bóng đêm bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chiều yếu ớt rọi vào từ cửa sổ, nhưng chừng ấy vẫn không đủ thấp sáng không gian rộng lớn này. Trên giường vẫn là thân ảnh u sầu, mệt mỏi ngồi bó gối, cậu đã ngất đi mấy tiếng đồng hồ khi tỉnh lại đã là hơn năm giờ chiều, bụng thì đói cồn cào cả người nặng trĩu, nó như chẳng còn là của cậu. Hắn đi vào trong mở đèn căn phòng lại được thắp sáng, đến ngồi xuống giường lấy từng món bên trong túi đen ra, cậu nghĩ đó là vài món đồ ăn vặt nhưng khi nhìn thứ đầu tiên gương mặt đã xanh nay càng xanh hơn, nào là gel bôi trơn, dây thừng đỏ, rồi thêm cái còng tay bằng thép.

- Anh mua để dự trù ấy mà, há há.

- Anh...

Cậu chẳng biết nói câu nào nữa, hoàn toàn không còn từ ngữ trong đầu, hắn biến thái thế sao? Bệnh hoạn thế sao? Con người trầm lặng, lãnh đạm như trước đâu rồi? Người anh mà cậu từng rất quý mến đặt cả tên vào trái tim, người mới hôm qua còn nói yêu cậu, vậy mà chỉ trong chốc lát liền biến thành một con quỷ tình dục. Thất vọng, đau đớn, tan vỡ, tủi nhục tất cả những gì cậu phải chịu, nếu như những ngày hôm trước hắn bảo vệ thân thể tiểu đệ bao nhiêu thì hôm nay lại hành hạ nó bấy nhiêu, trên cơ thể mệt mọi này đâu đâu cũng là dầu đỏ và bầm tím, nó rất đau nhưng không đau bằng con tim của cậu.

- Trọng Huy... sao anh lại hành hạ tôi như vậy?

- Anh hành hạ em khi nào? - Hắn tỏ ra bất mãn.

- Giam tôi vào "ngục sói" của anh, lăng nhục cơ thể tôi bằng mấy thứ đồ chơi bệnh hoạn này... - Cậu dừng lại căm thù nhìn hắn, rồi lập tức hét lớn lên. - Anh nói xem đó không phải là hành hạ sao?

- Em... sở thích của anh...

- Anh im đi, mới có một ngày mà tôi đã ra thế này, thử hỏi một tuần, một tháng, một năm thậm chí nếu cả một đời thì làm sao tôi có thể chịu nổi cái trò tiêu khiển biến thái đó của anh.

Cậu không ngừng hét vào mặt hắn, đó là những gì dồn nén từ đêm qua đến giờ, nó vô thức bộc phát trong căm phẫn tủi nhục. Mặt hắn đơ ra nhìn cậu, tất cả y đều nghe rõ từng chữ, những lời chua chát đang ăn sâu vào tâm trí của y, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng liền bị cậu chặn ngang:

- Trọng Huy, anh đâu phải là con người như bây giờ, anh chính trực, lãnh đãm, điềm tĩnh của ngày xưa đâu mất rồi? Anh nói anh yêu tôi?

-... - Hắn vô thức gật đầu.

- Nếu anh yêu tôi thì thả tôi ra đi và xem như không có chuyện gì xảy ra. - Cậu nhắm mắt thở vì vừa mệt mỏi vừa đói lại còn phải nói nhiều như vậy.

Hắn cuối đầu nhìn xuống sàn ngắm nghía lại những gì cậu vừa nói, y hiểu rõ đối phương muốn gì, chỉ cần thoát ra ngoài, phải, chỉ vậy. Thế nếu như được ra khỏi đây, có như lời cậu đã hứa xem như chưa có chuyện gì hay là sẽ đem nói với ba mẹ, rồi họ đem y đến gặp mấy thằng bác sĩ tâm lý khốn kiếp? Bất giác lắc đầu, y ngẩng mặt lên nhìn cậu, nhếch mép tạo ra đường cong nửa miệng.

- Còn nếu không thì sao?

- A... - Hắn bất chợt lên tiếng làm cậu giật mình ngước nhìn, y vừa hỏi nếu không thả ra thì sao à? Nếu thật như vậy thì chỉ còn cách này thôi. - Thì anh đừng mong tôi đáp lại chân tình của anh và từ nay về sau... tôi và anh... không thề quen biết.

Chát...

- Em dám!

Một bạt tay in thẳng lên mặt cậu để lại vết đỏ thấy rõ, nó đau lắm, rát lắm nhưng không bằng trong lòng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn ra tay với cậu, ba mẹ còn chưa một lần vậy mà tên khốn này lại dám. Cậu như người hoàn toàn khác, đôi mắt đỏ lên hệt mắt quỷ, nhịp thở dồn dập nhanh hơn, người đời nói đúng, cái gì cũng có giới hạn của nó nhất là tính chịu đựng của con người, một khi đã quá xa mức quy định thì dù có là thân thuộc đến mấy cũng có thể gây mâu thuẫn. Hắn nhìn biểu tình của đối phương bất giác đứng lên nhìn một lần nữa rồi bỏ chạy ra ngoài khóa cửa lại trước khi bị tóm, đây là lần đầu y thấy cậu tức giận như thế, con người hài hước, vui vẻ, thân thiện hoàn toàn biến mất thay vào đó là một con thú hoang nổi điên đáng sợ hơn cả y.

- Trọng Huy... đồ khốn nạn... mày thả tao ra... tao mà ra khỏi đây được thì mày phải trả giá...

Hắn có thể nghe được những tiếng chửi đó rất nhỏ từ bên trong vì bị cánh cửa cách âm chặn hoàn toàn, bất giác y run lên, tay chân mềm nhũn ngã xuống, Trọng Huy trong mắt mọi người lãnh đạm, mạnh mẽ, bạo lực nay đang ngồi run rẫy dưới sàn như một con cầy sấy chỉ vì tiếng hâm dọa của tiểu đệ. Y hoàn toàn rất sợ, cũng chẳng biết tại sao mình lại như thế, con người vốn không sợ trời không sợ đất, ai cũng phải dè chừng vậy mà cuối cùng lại bị những lời hâm dọa làm cho mất hồn, chắc chắn nếu ai nhìn thấy y hiện tại thì khó mà nén cười, ngồi đó hồi lâu cũng lấy lại được bình tĩnh y từ từ bò dậy chậm rãi đi xuống lầu bỏ lại một con thú điên cào xé mọi thứ bên trong.

Đã ba ngày rồi hắn không vào gặp bảo bối, nói đúng hơn là chẳng có gan, y vẫn còn bị ám ảnh gương mặt hôm đó với những lời hâm họa lạnh người. Y mấy ngày nay ngủ bên phòng cậu, cũng chẳng đến trường vì quần áo và tập sách đều ở bên kia, chỉ nằm ru rú trong nhà, tới buổi đem cơm qua cho cậu nhưng chẳng dám đặt trực diện chỉ kéo nhẹ cửa đẩy từng món vào rồi nhanh khóa lại, có mấy lần cậu sắp thoát ra được nhưng đều không thành công, chén dĩa dơ cũng bỏ bừa bộn trong đó, cũng vì thế mà người giúp việc thấy lạ chén dĩa một ngày một ít đi. Hắn nằm trên giường mãi suy nghĩ một vấn đề là làm sao để bảo bối bớt điên loạn, bỏ mặt như thế này hoài cũng không phải là cách. Y đứng ngoài phòng mình ngắm chốt cửa thật lâu rồi mới mở khóa lén lút đi vào, hình ảnh đầu tiên bắt gặp là bãi chiến trường, mọi thứ nằm bừa bộn trên sàn, chén dĩa dơ bị vỡ vụn, cái laptop yêu quý của y cũng chẳng tốt lành gì bàn phím một nơi màn hình một nơi, một mùi ẩm mốc của thức ăn còn dư bốc lên rất khó chịu. Y chậm rãi lấy chân gạt chúng qua một bên rồi tiến lại bên giường nơi bảo bối đang ngủ trên đống chăn gối lộn xộn, cậu vẫn vậy trong lúc ngủ cứ tựa như một thiên thần áo trắng, hiền hòa và đáng yêu, y cố lấy lại bình tĩnh rồi lây nhẹ vào tay đối phương.

- Quốc Huy, em tỉnh dậy đi, chúng ta nói chuyện một chút.

Bất chợt cậu ngồi dậy ôm lấy hắn xô ngã xuống sàn, mọi thứ đến quá nhanh y không thể bắt kịp, cho đến khi biết chuyện gì đã ăn ngay một cú đấm đau điếng từ đối phương.

- Trọng Huy, mày phải trả giá cho những gì mày làm với tao.

Vừa nói xong cậu tặng thêm một cái nữa, cứ vậy định đánh thêm nhưng nhanh bị hắn nắm lấy tay đảo ngược tình thế. Quốc Huy không ngừng rống lên chửi hắn nhưng không tài nào thoát ra được, hắn ngồi lên người cậu chân kiềm hãm lại hai tay, liên tục ra sức nhấn đối phương xuống sàn.

- Anh yêu em thật lòng mà, đừng đối xử như thế nữa được không?

- Yêu cái con *beep*, mày chỉ xem tao là một con búp bê, mỗi tối đè tao ra chơi cho thỏa mãn nhu cầu của mày.

- Em...

Con thú bên dưới giận tím mặt, càng lúc càng điên loạn thêm, mọi thứ đã vượt quá giới hạn của nó rồi, nó không ngừng rống lên, cựa quẩy thoát khỏi cái lồng kiềm hãm.

Chát...

Cái tát thứ hai trong bốn ngày, nó in thẳng lên vị trí cũ của cái trước nhưng lần này đau hơn rất nhiều, cậu cũng thôi cựa quậy bất động nằm quay mặt sang trái, bên trên y cũng trầm mặt chẳng buồn nói một câu, không gian chỉ còn nghe những tiếng thở đều đều của cả hai, y thả lỏng người rồi leo xuống ngồi cạnh, mệt mỏi mở miệng:

- Anh xin lỗi, anh đúng là một thằng súc sinh, đã làm những chuyện không đúng với em.

- Anh biết mình làm gì không? - Cậu đã bình tĩnh rất nhiều, chỉ nằm tư thế đó nói chuyện không buồn nhìn mặt hắn.

- Anh đã yêu em mấy năm nhưng không thể nói ra vì sợ em ruồng bỏ anh. - Hắn dừng lại ngước nhìn lên trần nhà, nó chỉ đơn giản là một màu trắng đơn điệu, không hoa văn hay bất cứ thứ gì. Dừng đủ lâu y lại ôn nhu nói tiếp. - Anh từng giây từng phút muốn em là của riêng anh, rồi... anh cũng đã lớn, nhu cầu sinh lý của một thằng con trai một lúc càng cao, anh... mỗi tối đều xem "phim" và tự mình xử lý, nhưng anh thề lúc đó anh chỉ nghĩ đến em, không một ai khác. Những hình ảnh trong phim một lúc ăn sâu vào tâm trí của anh...

- Vậy là từ đó nó đã trở thành trò tiêu khiển để anh giải trí?

Hắn nghe cậu nói trúng giật mình quay qua nhìn rồi cũng gật đầu đồng ý, không gian lại thêm một lần nữa trầm lặng, họ chỉ nhìn về một hướng riêng không ai nói với ai lời nào. Một lúc lâu sau đó Quốc Huy mới chống tay mệt mỏi đứng dậy, hắn bị động thái cạnh bên làm giật mình ngước nhìn theo đối phương, cậu vẫn đứng thẳng ở đó không đi.

- Tôi xem như những gì anh làm với tôi mấy hôm nay chỉ là một giấc mơ.

-...

Hắn nhìn theo bóng dáng cậu mệt mỏi lê từng bước ra ngoài, chẳng mấy chốc trong căn phòng bừa bộn bị bóng tối bao trùm này chỉ còn lại mình y cô đơn, suốt mấy ngày qua những gì y làm cho cậu cũng chỉ muốn thể hiện chân tình của mình, nhưng y đâu ngờ mọi thứ đã đi theo chiều ngược lại, cậu hoàn toàn kinh tởm bản thân y, thất vọng, đau đớn. Ngã người nằm thẳng ra phía sau, hắn nhắm mắt lại và ước rằng những gì cậu vừa nói là đúng, nó chỉ là một giấc mơ thoáng qua mà thôi.

...

- Ơ... ơ... chậm một chút đi Đại... em không xong rồi...

Phúc Huy đang nằm trong lòng của Đại rên lên từng tiếng dâm đãng, van xin đối phương từ tốn lại một chút chứ cái thân già này làm sao chịu nổi những cú đẩy chí mạng, đâu còn là những thanh niên đầy nhiệt huyết như hai mươi mấy năm trước mà tha hồ náo loạn.

- Lâu quá... không *beep*... làm sao chậm được... thông cảm cho anh...

Có lẽ Đại phải là người mệt nhất, vừa hoạt động vừa nói, không những thế còn phải giữ lấy thân thể của đối phương cho dễ dàng vào ra, trong khi đó Phúc Huy chỉ việc nằm trong vòng tay lực lưỡng mà hưởng thụ, thế thì quá bất công cho người bên trên rồi. Cả hai đang hạnh phúc bên nhau, Đại vẫn chưa thỏa mãn hết nhu cầu của mình thì chợt điện thoại từ túi quần dưới sàn vang lên liên hồi, Phúc Huy biết là điện thoại mình đang reo liền chồm xuống lấy, còn Đại vẫn không ngừng đưa đẩy làm ông khó bắt lấy được đồ.

- A... a... lô...

- A lô, Chủ Tịch Huỳnh phải không ạ? - Đó là giọng của một người đàn ông.

- Phải... phải...

- Có vẻ ngài hơi mệt, tôi sẽ gọi lại sao?

- Không cần... ông giữ máy... tôi trở lại sau...

Ông Phúc Huy bỏ điện thoại qua một bên, ra hiệu cho Đại dừng lại, thân thể cả hai ướt đẫm mồ hôi sau một khoảng thời gian dài làm việc, ông ôm lấy thân thể đối phương kê bên tai nói nhỏ, giọng vẫn còn rất mệt và có thể cảm nhận được tàn dư sau một cuộc yêu:

- Anh dừng lại một chút... em nói chuyện đã...

- Là của ai? Có quan trọng không?

- Thầy Hiệu Trưởng ở trường...

-... - Đại không nói gì chỉ im lặng để yên cự vật bên trong, nhưng Phúc Huy vẫn có thể cảm nhận được y đang bất mãn đến cỡ nào.

Ông tiếp tục với lấy điện thoại áp vào tai, bên kia chẳng có âm thanh nào ngoài im lặng.

- A lô, tôi đây.

- Vâng, tôi muốn thông báo với Chủ Tịch về việc hai con trai của ông thôi.

- Sao? Chúng bị gì à? - Phúc Huy có vẻ khẩn trương hơn bình thường, vừa nghe đến bọn nhóc ở nhà liền tâm can bất an.

- Không sao, chỉ là hai em đã nghỉ học không xin phép mấy ngày nay rồi, chẳng qua tôi muốn hỏi thăm.

- Sao?

-...

- Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn giáo sư, tạm biệt ông.

Phúc Huy văng điện thoại sang một bên, chậm rãi ôm lấy thân hình cường tráng và bóng bẩy do chảy nhiều mồ hôi của Đại chẳng buồn nói lời nào, về phía y nhìn "vợ" mình trong hơi rầu liền lên tiếng hỏi thăm:

- Có chuyện gì à?

- Haiz! Con với cái, mới đi mấy bữa chúng ở nhà liền làm loạn. - Ông buồn rầu thở dài bên trong lòng của y.

- Không sao thì tốt rồi, để anh giúp em giải sầu.

Đại vừa nói xong liền một lần nữa đức đẩy ra vào, Phúc Huy bị kích thích dữ dội bao nhiêu sầu muộn đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác sung sướng và hạnh phúc. Tại một căn phòng của khách sạn bốn sao, những tiếng rên và tiếng thở hối hả từ miệng hai người đàn ông liên tục bật ra ngoài, họ trao cho nhau bao nhiêu tinh túy của bản thân để chứng minh tình yêu bất diệt trên cỗi đời này. Không gian không ngừng được tô một sắc đỏ nóng bỏng, nhiệt độ tăng nhanh vùn vụt, bao trùm hai thân thể cường tráng quấn lấy nhau như bất chấp dư luận, mặc kệ người đời gièm pha. Bên ngoài ban đêm thật náo nhiệt, đó là thời điểm mà những ánh đèn sặc sỡ được thắp sáng tạo ra một đô thị sầm uất và nhộn nhịp.