Yêu Thương Về Đâu?

Chương 7: Chủ tịch huỳnh và chuyện chưa kể




Tôi đang ngồi trong văn phòng của mình bận rộn xem lại những sổ sách bên kế toán gửi qua, hôm nay công việc có vẻ hơi nhiều, tôi phải dùng luôn phần nghỉ trưa mới có cơ may hoàn thành nốt đống này. Loay hoay mãi với chúng cuối cùng tôi cũng được tựa vào lưng ghế thở nhẹ nhõm, nhìn lại đồng hồ đang kêu tíc tắc trên tường thì cũng đã quá một giờ chiều, tôi uể oải nhấc điện thoại gọi nhà bếp mang một ít điểm tâm lên, kết thúc cuộc nói chuyện tôi lại tiếp tục ngã ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Chợt điện thoại reo lên, tôi nhấc máy nghe, đầu dây bên kia là giọng của cô tiếp tân:

- Dạ thưa Chủ tịch, có người muốn gặp ạ.

- Có phải khách hàng không? Nếu không thì bảo tôi không khỏe cần nghỉ ngơi.

- Dạ thưa, ông ta bảo nhất định Chủ tịch phải gặp ông ta.

-... - Tôi phân vân một hồi cũng lên tiếng. - Cho ông ta lên.

- Dạ.

Chẳng biết người đó là ai, nhưng nghe cô tiếp tân bảo nhất định phải gặp thì chắc chắn là người không bình thường, dăm ba phút sau tiếng gõ cửa vang lên, tôi lãnh đạm bước đến xoay chốt mở ra, một thân ảnh lao thẳng tới ôm chầm lấy tôi, cưỡng hôn cả đôi môi đang hé mở của tôi. Mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh như một chia chớp trên bầu trời đêm, tôi khó có thể bắt kịp được nó. Tâm can bị kích động kịch liệt, nhịp thở cũng theo đó bất bình thường, tôi nắm lấy eo đối phương dùng lực một lần đẩy mạnh hắn ra, lúc này bản thâm chỉ biết chống hai tay lên đầu gối hớp lấy hớp để không khí mà chẳng buồn chú ý người đó là ai. Cho đến khi chuẩn bị ngẩng mặt lên chửi hắn thì giọng nói quen thuộc lập tức ập đến:

- Môi em vẫn ngọt như ngày nào, haha.

- A... - Như bị hóa đá nhìn thân ảnh trước mặt, quá ngạc nhiên tôi lấp bấp nói:

- Anh... anh... anh Đại... sao...

Đại ôm lại lao đến cướp lấy đôi môi không cho nó phát ra tiếng nào nữa, giờ khắc này trái tim trong lồng ngực rộn ràng nhảy điệu Tango. Đang đáp trả lại anh, chợt trong đầu nhớ ra cả hai đang ở đâu, nhỡ có ai nhìn thấy thì không tốt cho lắm, tôi đẩy mạnh anh ra chấm dứt nụ hôn trong tiếc nuối, một tay kéo cửa khóa lại. Đại vẫn chưa chịu dừng ở đó, anh đẩy tôi ngã ra ghế sô pha rồi nằm thẳng lên hôn từng ngóc ngách trên mặt, phải cố gắng rất nhiều mới có thể chấm dứt được, anh cau mày tỏ ra không hài lòng, bất mãn hỏi:

- Em quên anh rồi sao?

- Anh nói bậy... em chỉ lo... ở đây là công ty... không tiện... - Giọng nói của tôi hòa trộn cùng hơi thở hơi khó nghe.

Đại không nói gì chỉ chống tay ngồi dậy, dáng nửa ngồi nửa nằm trên sô pha của anh nhìn thật quyến rũ, nhưng có điều tỏ ra hơi khó chịu, làm tôi cảm thấy mọi tội lỗi đều ập lên đầu mình. Biết Đại đang buồn, tôi liền ôm lấy cổ anh, thuận miệng hôn lên mặt một cái, dỗ ngọt:

- Em chỉ lo ở đây là công ty, nhỡ có ai đến phá rối trong lúc hai đứa đang... thì chẳng phải anh sẽ rất khó chịu sao. Em chỉ lo cho anh thôi mà.

-... - Anh vẫn khoanh tay im lặng nhìn thẳng về phía trước, đành phải suy nghĩ cách khác, lại tiếp tục nói:

- Sau khi em tan ca anh muốn đi đâu?

- Thật chứ? - Đại quay sang gian manh nhìn tôi, ôi thôi trông anh bây giờ như một con cáo già tu luyện nghìn năm, lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, tôi gật đầu. Anh ôm tôi vào lòng không ngại nói ra:

- Khách sạn em nhé?

Biết lắm mà, đối với anh thì đó mới là địa điểm lí tưởng bày tỏ yêu thương, nhớ nhung sau nhiều ngày không gặp. Tôi chẳng buồn trả lời lại, đúng hơn là không có gan để nói, xấu hổ ghê lắm.

- Nhưng mà... anh không muốn vào khách sạn nữa...

-... - Tôi liếc xéo qua nhìn Đại, biết anh đang giở trò nên tiếp tục nghe đối phương muốn gì.

- Hay hôm nay mình đổi địa điểm đi. Anh muốn... - Đại nhìn tôi cười gian không thể gian hơn. - Anh muốn chúng ta cùng vui vẻ ở... trong phòng ngủ của hai vợ chồng em.

- Anh điên hả! - Tôi bị bất ngờ đứng lên hét vô mặt anh, già rồi mà chẳng giữ nết chút nào, còn như bọn trẻ con thích cà rỡn; tên này lâu ngày gặp lại vẫn vậy, tính cách chẳng thay đổi được chút xíu nào.

Cốc... cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên làm tôi bỏ mặt anh chú ý về phía nó, chỉ có thể là nhân viên mang điểm tâm lên Bước ra mở cửa nhận khây mang vào đặt thẳng xuống bàn, không quên liếc "lão già" đang che miệng cười tủm tỉm trước khi đến bàn lấy cốc rót nước. Trở về ngồi xuống đánh vào vai anh, hầm hừ nói:

- Anh có im không?

- Hihi, được rồi... được rồi... "vợ" anh đừng giận nữa. - Anh ôm lấy hai vai tôi xoa xoa.

- Có cưới hỏi gì đâu mà vợ với chả chồng.

- Không cưới hỏi nhưng đã nhiều lần cùng nhau ở trên giường "làm việc" đối với anh như thế là đủ thành vợ chồng rồi, hehe.

- Lão già đáng ghét.

Đến lượt tôi hờn dỗi như một cô gái bị bạn trai của mình chọc ghẹo. Tính tôi là vậy, ở trước mặt người khác luôn tỏ ra như một người đàn ông nghiêm túc, nhưng khi ở cạnh anh tôi lại trở thành một "cô gái" thích hờn dỗi, lâu lâu lại nũng nịu khiến đối phương nhiều lần đắc ý tròng ghẹo. Đại thấy thái độ của tôi như vậy toan định cười nhưng đã nhanh nhịn hết mức có thể, tên đó lại giỡ trò dỗ ngọt:

- Bảo bối của anh đừng giận nữa mà.

- Hừ, sao không giận được chứ. Anh giải thích xem, anh nói sẽ xuống đây sớm, ấy vậy mà đến tận hôm nay mới đến gặp tôi. Chắc anh bận đú đa đú đởn với thằng nào khác rồi chứ gì. - Tôi chua chát nói, cũng chẳng thèm nhìn mặt đối phương. Nói thật tôi cũng buồn cười với thái độ đó của mình, chẳng khác nào mấy bà vợ thích ghen tuông trong phim truyền hình.

- Ầy, em đổ oan cho anh rồi, anh nào dám. Chỉ tại công việc nhiều quá, "vợ" thông cảm cho anh đi nha... nha...

- Thật không?

Tôi quay sang nhìn anh gật đầu lia lịa như một đứa trẻ trông rất dễ thương làm sao. Chúng tôi đều đã đi được nửa đời người rồi nhưng bên trong luôn hiện diện tâm hồn trẻ con, lúc nào cũng vui vẻ, thích đùa giỡn với nhau, vì ai trong hai đứa tôi cũng nhận thức được rằng cuộc sống này quá đỗi đau buồn và ngắn ngủi, thế cứ "hồn nhiên" mà sống chẳng phải tốt hơn sao? Tôi bất giác nhận thấy bản thân mình đã bỏ phí một đời người. Ai cũng bảo rằng tôi hạnh phúc, có vợ đẹp con ngoan, sự nghiệp vững chắc, tiền tài danh vọng, ấy vậy mà đã có ai hiểu được tất cả những thứ đó đối với tôi đều là phù du; hạnh phúc thật sự khi tôi được ở gần người tôi yêu và người đó cũng yêu tôi, mỗi buổi sáng có thể chuẩn bị điểm tâm cho anh, chiều về tay trong tay đi dạo trong công viên, tối đến tựa vào nhau ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời, không cần tiền bạc, không cần danh vọng hay sự nghiệp vẻ vang, chỉ như thế là đủ rồi. Chợt vài giọt nước mắt lăn xuống má, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, Đại hỏi nhưng tôi không trả lời chỉ ôm lấy anh một lúc mới chậm rãi nói:

- Anh hãy hứa với em, anh chỉ được ngoại tình với em thôi nhé.

- Ừm, anh hứa mà. Nhưng em cũng phải hứa sẽ không bao giờ quên anh, được chứ? - Anh ôn nhu ôm tôi.

- Ừm. Em hứa.

Tôi nằm trong ngực Đại gật đầu mấy cái, anh ấy đúng là một tên đại ngốc nghếch mà, làm sao tôi có thể quên được anh chứ, khuôn mặt này, vóc dáng này và cả mùi hương mạnh mẽ đã làm tôi nghiện suốt mấy chục năm nay, tất cả đã in sâu vào trí óc của tôi, muốn quên cũng không được.

Cả buổi chiều hôm ấy tôi và anh nói rất nhiều, những chuyện về công việc, gia đình, cuộc sống thường ngày đều được chúng tôi kể cho đối phương nghe hết, không che giấu hay e dè. Khoảnh khắc đó có lẽ sẽ là kỷ niệm lớn nhất trong đời tôi, đã một thời gian dài chúng tôi không được ở bên nhau lấu như thế, nếu có gặp cũng chỉ dăm ba mươi phút thôi, công việc và gia đình không cho phép chúng tôi ở cạnh nhau lâu dài. Tôi còn nhớ cái ngày mà tôi gặp lại anh cách đây bốn năm, anh điện thoại cho tôi, lúc ấy tôi như người mất hồn chỉ biết ngồi hừ ra nghe anh nói, không thể tin được đó là người mà suốt mấy chục năm qua xa cách nửa vòng Trái Đất. Bây giờ người ấy đã trở lại, chợt bao nhiêu là kí ức ùa về trong tôi, những lời hứa, những câu chuyện hay những dòng thư anh gửi tôi, mọi thứ cứ như bão táp đến rất nhanh làm mờ ý thức. Chúng tôi gặp nhau trong một quán cà phê, anh vẫn như vậy, vẫn rất đàn ông, vẫn đôi mắt đó làm xiu lòng mấy chị em phái nữ; giờ anh cũng đã 46 tuổi rồi nhỉ, nhưng chừng ấy không làm anh già đi ngược lại nó giúp anh trưởng thành hơn trong xã hội này. Tôi đi đến ngồi vào ghế đối diện, thay gì mừng rỡ ôm nhau hay hỏi thăm sức khỏe nhưng... chúng tôi chỉ biết trầm mặc nhìn nhau chẳng một ai lên tiếng hay một động thái nhỏ nào, không gian như lắng xuống, chỉ còn giai điệu du dương của tiếng cầm mà tôi không biết đó là bài gì. Cũng... được một lúc sau, anh mở lời hỏi thăm sức khỏe và chuyện gia đình, tôi chỉ trả lời qua loa chứ không muốn đi sâu vào vấn đề này, cho đến khi anh nói:

- Vợ chồng em sống hạnh phúc chứ?

Vậy là anh đã biết, tôi ôn nhu nhìn anh gật đầu hai cái.

- Anh cũng đã... cưới vợ, có một cậu trai 14 tuổi.

Anh chỉ nhìn xuống hai bàn tay nắm vào nhau đặt ở trên bàn, chẳng buồn nhìn tôi, anh đang hối tiếc chăng? Nếu vậy tại sao 20 năm trước anh bỏ tôi lại cô đơn ở đất Việt Nam này? Rồi bây giờ anh hối tiếc, anh hối tiếc điều gì? Chắc anh đâu hiểu được tâm trạng của tôi lúc đứng trơ trội dưới mưa nhìn chiếc máy bay tiến thẳng về phương trời xa xôi ấy. Lúc đó tôi chắc chắn một điều rằng anh sẽ trở lại, nhưng ngày nào thì khó nói được, tôi chỉ biết tự tâm ôm nỗi niềm nhớ anh mà chờ đợi anh quay về. Giờ thì anh đã ở trước mặt tôi, chẳng thay đổi gì cả.

- Phúc Huy... anh xin lỗi...

- Thời gian không gặp nhau chúng ta thay đổi nhiều quá, ai cũng có gia đình riêng của mình, vậy thì quan tâm họ nhiều hơn đi. Anh cũng đừng hối hận, lỗi ngày đó không phải của anh mà là của tôi... không thể giữ anh bên cạnh.

Bấy giờ anh mới ngẩng mặt lên, đôi mắt thân thuộc dường như có một chút ướt, anh đã khóc, chẳng phải tôi mới là người phải khóc sao? Vậy anh khóc làm gì? Xin tôi tha thứ? Người có lỗi đâu phải là anh mà là tôi này, không đủ sức mạnh để giữ chặt người yêu bên mình, mãi mãi không bao giờ được.

- Em ghét anh như thế nào cũng được, nhưng xin em... đừng bao giờ xa anh. - Khoảnh khắc này anh mới thật sự khóc, trên gương mặt những giọt lệ lăn dài từ khóe mắt xuống cằm rồi rơi vào khoảng không.

- Như vậy chẳng khác nào ngoại tình. - Tôi nói câu này mà trái tim như bị móng vuốt đâm rách một đường dài, rất đau, rất khó chịu.

- Anh chấp nhận, như thế nào anh cũng chấp nhận.

Đại à, sao anh khờ quá? Anh vẫn mãi mãi là một chàng khờ trong lòng em. Thử hỏi trên thế gian này tìm đâu ra một người đàn ông như thế, bất chấp tất cả để được bên cạnh người mình yêu dù biết sẽ có một ngày bị người đời chê cười. Nói thì nói như vậy, trách thì cũng đã trách rồi nhưng làm sao em có thể quên anh được, mãi mãi cũng không, Đại à, em yêu anh.

Tôi không hiểu được nỗi lòng của mình lúc ấy, vừa trách anh nhưng không được bao lâu lại nói muốn bên anh trọn đời, thật khó đoán tôi là con người như thế nào. Người đàn ông đang ôm tôi này đây quá mạnh mẽ, anh có thể bảo vệ tôi vượt qua những hiểm nguy trong cuộc đời, nhưng... tôi lại quá yếu đuối và nhu nhược, chỉ biết ở ẩn trong lòng anh để anh đơn độc chiến đấu một mình. Tôi không biết là như thế có tốt hay không? Hay anh có buồn không? Nhưng tôi chỉ biết là hiện tại bây giờ anh và tôi vẫn đang rất hạnh phúc từng giây từng phút trong cuộc đời này, dù chưa biết có những gì đang chờ chúng tôi phía trước. Có người từng nói:" Tình yêu luôn làm chúng ta hạnh phúc nhưng thỉnh thoảng lại làm ta đau đớn trong lòng, mà dùng bao nhiêu lại thuốc nào cũng chẳng chữa lành được". Tôi không biết người đó là ai nhưng người đó nói rất đúng, bây giờ tôi rất hạnh phúc nhưng làm sao biết được một ngày nào đó nó lại làm tôi đau buồn, đi được nửa đời người rồi tôi không muốn điều đó xảy ra, mà nếu có xảy ra thì cũng đành chấp nhận, tránh làm sao được.

Nắng chiều hôm nay thật đẹp và ấm áp, chúng rọi sáng nơi chúng tôi đang ngồi bên nhau, nơi hai con tim đang cùng chung một nhịp đập. Nếu có một điều ước trên đời này, tôi chỉ muốn anh là ánh mặt trời, tôi sẽ là những tia nắng kia, nơi nào có anh nơi đó sẽ có tôi, không thể chia lìa, chỉ đơn giản là vậy thôi.

...