Yêu Thương Về Đâu?

Chương 4: Bí mật




Cả ngày hôm đó Trọng Huy vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích, ông Phúc Huy ngồi cạnh bên cũng chẳng khá hơn tí nào, ông bất động như một bức tượng La Mã cổ đại, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía trước, đã hơn 8 giờ rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh lại, cũng như ông không hề bước ra khỏi căn phòng này. Suốt 4 năm qua, ông đã chứng kiến mấy lần con trai lớn trong tình trạng như thế này, nếu mà cái ngày đó không xảy ra thì mọi chuyện sẽ không diễn biến theo chiều hường xấu; đó là lỗi của ông, một lỗi lầm đáng trách và trừng trị, làm sao bản thân quên được khoảnh khắc đó, không thể, cả đời cũng không thể. Thời gian trôi qua vội vã, mọi công việc ở chi nhánh tập đoàn vẫn chưa giải quyết xong nhưng ông vẫn không rời đi nửa bước, cơm cũng chưa ăn, làm sao có thể nuốt trôi chứ? Ông rất sợ, sợ những hình ảnh năm xưa lại một lần tái hiện, nếu như sau khi tỉnh lại mà Trọng Huy không thấy ông thì nó sẽ như thế nào? Thật không dám nghĩ tới.

- Ưm...

Đó là âm thanh trở mình của hắn, đưa tay lên dụi mắt rồi từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên thấy được đó là người cha đáng kính. Ông Phúc Huy ngồi bên cạnh thấy con trai đã tỉnh lại thì mừng lắm, chồm đến phía trước giúp hắn ngồi dậy dựa vào thành giường, nhưng chưa kịp làm gì thì nhanh bị kéo xuống. Trọng Huy ôm người đàn ông đã nuôi dưỡng hắn hơn 18 năm trời, một người không bao giờ than thở, tính toán, luôn có trách nhiệm đối với công việc và gia đình; hắn rút người lại nằm gọn trong vòng tay của đối phương, hắn lại nhớ đến quá khứ, nó rất đáng sợ, tối tăm và rất đau, lần lượt ùa về trong trí não. Ông biết con người nằm trong lòng mình đang rất sợ, nó đang nhớ lại, "vết thương" một lần nữa tái phát, lần này đau hơn và chảy máu nhiều hơn; nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, không quên nói vài lời an ủi cho đối phương an tâm, ông vẫn nằm đó cho đến khi ngủ cùng cậu con trai từ lúc nào không hay.

Tất cả hình ảnh vừa rồi đã được thu vào đôi mắt của một người phụ nữ, bà đã thấy hết, cứ mỗi lần xảy ra chuyện này là mỗi lần con tim của một người mẹ quặn thắt rất đau, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, bà cũng an lòng nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay về phòng, tối nay bà sẽ lại ngủ một mình. Về phía Quốc Huy rất lo lắng cho ông anh, mặc dù đang "chiến tranh lạnh" với nhau nhưng hắn là người cậu thương yêu rất nhiều và ngưỡng mộ nhất; từ sáng đến giờ cậu không thể vào thăm vì ba không cho, nhìn đồng hồ chắc giờ này cũng đã không sao rồi nhưng dù vậy cậu cũng chẳng an tâm được, phải tận mắt nhìn thấy đối phương khỏe mạnh cùng nhau đi học thì mới nhẹ nhõm trong lòng, không còn cách nào khác đành phải ngủ sớm thôi. Đêm nay gió nhẹ nhàng thổi ngoài kia, trên trời đầy sao báo hiệu ngày mai là một ngày đẹp, trong đây, tổ ấm của ông Phúc Huy đã yên giấc, họ đều đã nhẹ lòng hơn rất nhiều, nhưng chỉ riêng ông, vẫn không sao tốt lên được, quá khứ những năm về trước tưởng chừng sẽ cho qua nhưng làm sao có thể khi nó cứ dồn dập vào tâm trí của ông, dù sao con trai lớn cũng đã tỉnh, nó đang nằm gọn trong vòng tay an toàn và ấm áp này phi thường ngủ ngon giấc, cứ cho qua đi không cần nhớ đến nữa vì ngay mai sẽ là một ngày mới.

Sáng nay Quốc Huy dậy từ sớm, cậu chuẩn bị mọi thứ cho việc đến trường, vài phút sau hoàn thành Huy đeo balo lên ra khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng của ông anh, cậu phân vân không biết nó nên gõ cửa hay không? Cậu giật mình khi thấy cửa được kéo vào trong, phía trước là Trọng Huy quần áo đồng phục chỉnh tề, mái tóc đen được chải chuốt tỉ mĩ, đôi mắt vẫn băng giá như mọi khi, trông hắn chẳng khác nào như chưa từng có chuyện gì xảy ra; cậu chăm chú nhìn vào mặt đối phương, được một lát lên tiếng:

- Anh... khỏe lại chưa?

- Sao vậy? Có chuyện gì à? - Hắn nhíu mày hỏi cậu.

- À... không có gì, chào buổi sáng!

Quốc Huy quên một điều rằng dù cậu có nói đến bao nhiêu lần thì hắn cũng chẳng nhớ chuyện xảy ra hôm qua, đó là hội chứng về thần kinh, do một cú đả kích lớn từng đến trong đời của hắn. Trọng Huy nhìn bảo bối của mình, khó hiểu cậu đang nói cái gì, cố gắng nhớ lại hôm qua đã có chuyện gì hay không nhưng nghĩ mãi cũng là sáng đi học, trưa về ăn cơm đến tối thì ngủ, chẳng có gì bất thường, thế mà từ trong ánh mắt của cậu hắn đã phát hiện ra điều bất thường đó; liền đưa tay lên nắm lấy hai vai của đối phương:

- Đã có chuyện xảy ra sao?

- A... không... không có? Em xuống dưới trước.

Quốc Huy bị hoảng hồn một phen không thể không né tránh, cậu nhanh chóng chạy xuống lầu chứ đứng ở đó một hồi là mọi chuyện lại bại lộ không có cách cứu chữa đâu. Về phía hắn cảm giác hôm nay cậu có gì đó không bình thường, nhưng suy nghĩ mãi mà chẳng ra, không cho phép chú ý vào vấn đề này nữa hắn bỏ tay vào túi quần từ từ đi xuống.

Tại phòng ăn, bữa sáng đã được dọn trên bàn, cậu đã ngồi sẵn ở đó, bà Thảo vẫn còn loay hoay phía góc bếp, hắn cũng đến ngồi xuống, được một lát ông Phúc Huy ra, cả gia đình lại vây vần xung quanh bàn. Trọng Huy vừa ăn vừa để ý mọi người, hắn thấy chẳng có gì bất thường, vẫn mấy câu nói liên quan đến việc học và ở cơ quan, thế nhưng với độ nhạy cảm của mình hắn không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, buông đôi đũa xuống ngước lên nhìn chằm chằm vào ông Phúc Huy:

- Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? - Hắn cộc lốc hỏi chuyện người đàn ông phía trước.

- Chuyện gì?

- Hừm... - Hắn cười nửa miệng, đeo balo lên vai. - Đi học đây.

Hắn đứng dậy bước ra ngoài, Quốc Huy cũng xách đồ chạy theo. Cậu đi ra mở cổng chờ hắn lấy xe, đứng đó một lúc từ bên kia đường một chiếc mui trần màu trắng tiến đến, cậu nhìn người đàn ông bên trên hóa ra là "người yêu" của ông anh mình, gã lại muốn đưa người đi chung chứ gì, nhưng nhớ lại chuyện hôm qua cũng tại gã mà hắn xảy ra cớ sự này, cậu không yên tâm giao anh cho gã nữa, nhanh đi đến bên chiếc xe. Về phía William vừa thấy "người quen" liền chào hỏi:

- Chào "em dâu", Trọng Huy đâu rồi?

- Anh ấy đang lấy xe ra, nhưng mà từ bây giờ về sau ổng sẽ không đi với anh, vì thế đừng có đến đây nữa. - Cậu tức giận tiếp chuyện, nhưng không để lộ ra bên ngoài, chỉ có thể bộc phát qua lời nói.

- Có chuyện gì à?

- A...

- Lên xe thôi, kệ thằng cha đó.

Đó là tiếng của Trọng Huy, hắn vừa dẫn xe ra đã thấy tên phiền phức ngày nào, vốn không có thiện cảm với gã còn nhìn thấy đối phương cười nói vui vẻ với bảo bối của mình trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Còn cậu biết anh mình đang chờ nhanh chân đi lại leo lên xe không quên trao cho người ngồi trên con mui trần một cái nhìn cảnh báo. William không hiểu đã có chuyện gì với cả hai nhưng cũng nhanh chạy theo sau bám đuôi cho đến khi họ tới trường. Mọi người thấy ba thân ảnh quen thuộc nhưng không reo hò như hôm qua, chẳng những vậy họ còn có ý xa lánh chán ghét, nhất là dành cho hắn. William cảm nhận được có điều gì đó không bình thường ở đây liền tiến đến một nữ sinh đang xem điện thoại:

- Chào bạn! - Anh vui vẻ hỏi chuyện cô bé.

- Ơ... anh... có chuyện gì? - Cô lắp bắp trước người đàn ông cao lớn này, thứ nhất là vì lần đầu tiên cô được một người đẹp trai phong độ đến hỏi chuyện, thứ hai là vì gương mặt này đang nằm trên màn hình điện thoại của cô.

- À... không có gì quan trọng, chỉ là cho tôi hỏi hôm qua ở trường của mình có xảy ra chuyện gì bất thường không?

- À... chắc anh hỏi cái này...

Cô đưa cho William điện thoại, trên màn hình là một bài viết được đăng trong một nhóm từ mạng xã hội Facebook, đọc xong tiêu đề anh xanh mặt mày, không ngờ chỉ vì mình mà Trọng Huy xảy ra cớ sự này, dường như đã hiểu mọi chuyện anh trả lại điện thoại cho cô không quên gởi lời cảm ơn rồi quay trở về xe chạy đi. Về phần cô gái nhẹ nhỏm thở dài, đưa điện thoại lên xem tiếp bài báo: "Nghi vấn "Soái ca lạnh lùng" là C*ll Boy - Bị phát hiện nên đánh bạn phải nằm viện nửa tháng", bên dưới là hình của Trọng Huy và William đang ngồi trong xe vào sáng hôm qua.

Từ lúc vào trường đến giờ, Trọng Huy cảm nhận được mọi người dùng ánh mắt lạ thường dành cho hắn, căm ghét, sợ sệt, tiếc nuối. Hắn rất khó chịu trước những thái độ đó, thật không nhớ bản thân đã làm ra chuyện gì mà để mọi người nhìn mình như vậy, nhưng suy nghĩ đó cũng bị dập tắt, chẳng phải hắn đến đây là để học chứ không là tiêu điểm để mọi người chú ý, nên vì thế hắn cũng không bận tâm. Mọi thứ lại càng tệ hơn khi Trọng Huy ở trong lớp, tất cả đều nhìn vào con người hắn, họ bàn tán với nhau nhưng cố gắng không để hắn nghe, kể cả Vi cũng vậy, cô không còn thần tượng con người trước mắt mà thay vào là tức giận và tội nghiệp. Nhắc về chuyện hôm qua mà Vi bất giác rùng mình, cơn đau ở bên eo vẫn còn dù đã đỡ mấy phần, cô nhớ lại cảnh tượng Dũng nằm trên sàn với khuôn mặt bê bết máu, về phía hắn thì cô không dám nghĩ tới nữa, đôi mắt đỏ ngầu như muốn giết người tới nơi, tay nhuộm đầy màu, thật đáng sợ. Khi đó Vi đã khóc rất nhiều, phát hiện được bản chất của người mình yêu là một tên côn đồ đáng sợ, cô rất đau và tuyệt vọng, lúc đó cô mới biết cảm giác mất đi một người là như thế nào, trãi qua 18 năm cuối cùng cũng biết. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, thầy nhìn vào học trò mà chính bản thân mình đã cho là người nghiêm túc, đạo đức tốt nhưng từ lúc biết chuyện ngày hôm qua hắn đã làm gì thì suy nghĩ liền thay đổi. Cả lớp im lặng chờ đợi câu nói từ giáo viên chủ nhiệm, xung quanh không còn bất kì lời nói nào chỉ còn những nhịp thở đều đều, được một lát thầy lên tiếng:

- Trọng Huy, sau tiết này em lên phòng hiệu trưởng nhé.

-...

Hắn không đáp lại vì bận suy nghĩ về lời mời vừa rồi, thật sự bản thân không nhớ đã từng làm chuyện gì mà phải lên phòng hiệu trưởng, nhưng cố mấy cũng không thể cho ra đáp án, chỉ đành nhắm mắt cho qua thôi. Như lời của giáo viên chủ nhiệm đã nói, Trọng Huy sau khi học xong tiết này liền đi lên phòng hiệu trưởng, đứng trước cửa hắn có thể thấy ông Phúc Huy đang ngồi đối diện với giáo sư, bên cạnh là một người phụ nữ hai tay ôm chiếc nón lá, bộ đồ đang mặc trên người có thể nói lên đây chẳng phải thành phần giàu có gì; nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao ba của mình lại ở đây, vào giờ này? Không muốn mọi người chờ lâu hắn bước vào trong. Cả ba nghe có bước chân bên ngoài liền quay ra xem, thấy hắn đã đứng ở cửa ông Phúc Huy kéo ghế bên cạnh ra với hàm ý kêu hắn vào ngồi xuống, nhận thức được hắn nhanh đi vào. Sau khi tất cả đã ổn định, vị giáo sư mới lên tiếng trước:

- Vụ việc vừa qua về phía nhà trường đã đưa ra phán xét rồi, ông Huỳnh chúng tôi rất xin lỗi, nhưng quy định là quy định không thể thay đổi được, mong ông hiểu cho.

- Tôi biết mà, chuyện này cũng là lỗi của gia đình, thay mặt đứa con này tôi xin lỗi nhà trường. - Ông cuối xuống trước mặt giáo sư sau đó quay sang người phụ nữ một lần nữa cuối xuống trước bà. - Tôi xin lỗi chị.

Trọng Huy nhìn ba mình cuối đầu xin lỗi không thể chấp nhận được, hắn không làm gì sai thì cần gì phải xin lỗi, rồi còn phán xét gì nữa, bất giác hắn cảm nhận được chuyện chẳng lành xuất hiện ở đây, liền lên tiếng hỏi:

- Tại sao phải làm như vậy? - Hắn quay sang hỏi ông.

- Con im lặng một chút được không? - Giọng của ông hơi buồn, càng làm hắn thêm phần tin vào trực giác của mình.

- Tôi đã làm sai chuyện gì? Nói - Hắn gống lên trước hai gương mặt kinh ngạc của giáo sư và người đàn bà, không thể tin được vẫn còn thể loại con nói chuyện vô lễ với ba của mình.

- Về nhà chúng ta nói chuyện sau.

- Chuyện gì mà phải cần về nhà?

Ông Phúc Huy không trả lời lại hắn, ông biết mọi chuyện sẽ được sáng tỏ sau vài phút nữa, ông chỉ biết thở dài nhìn xuống mặt bàn mà không dám nhìn vào mặt của hắn, vì trong lòng ông đang rất áy náy, những hình ảnh quá khứ lại một lần nữa trở về, đêm mưa, máu và nước mắt. Người phụ nữ ngồi cạnh bên không thể bình tĩnh trước thái độ vô học của hắn, liền lên tiếng:

- Cậu đánh con trai tôi phải nằm viện mà xem như không có chuyện gì xảy ra à.

- Tôi? - Hắn chỉ tay vào bản thân, trong lòng nửa tin nửa không trước lời của người đàn bà này.

- Cậu đừng nói với tôi là cậu đã quên rồi nhé, mới hôm qua thôi mà.

Giọng nói tức giận của người đàn bà được thu vào tai của Trọng Huy, hắn đã đánh người mà lại vừa mới xảy ra hôm qua, hóa ra sáng nay vào trường mọi người lại dùng thái độ bất thường nhìn mình là do chuyện này, thế nhưng tại sao chẳng có hình ảnh của ngày hôm qua trong đầu thế? Hắn chỉ nhớ là bản thân đi học rồi về thôi mà, chỉ đơn giản vậy thôi. Chưa tin đây là sự thật, hắn liền hỏi ba mình:

- Đúng không?

-...

Ông quay sang dùng đôi mắt hối lỗi nhìn hắn, mọi chuyện đã đến nước này rồi chỉ còn biết gật đầu thôi. Trọng Huy nhìn đối phương gật đầu nhẹ liền không tin, nếu hắn đã đánh người thì tại sao chính bản thân không nhớ đã từng làm ra, hắn tiếp tục hỏi mẹ của Dũng:

- Nó bây giờ đang ở đâu?

- Bệnh viện.

- Được,bây giờ chúng ta cùng đến đó.

Hắn đứng lên nói lớn sau đó bước ra khỏi phòng, vị giáo sư chỉ biết lắc đầu không nói lời nào, về phía ông Phúc Huy cùng mẹ của Dũng đồng đứng lên chào người phía trước rồi đi ra khỏi phòng. Cả ba cùng lên xe của ông, rất nhanh sau đó họ đến được bênh viện, nơi Dũng đang nằm bên trong. Ông và hắn theo sau người đàn bà đến phòng bệnh, đứng trước cửa họ từ từ xoay chốt, bước vào thấy bệnh nhân đang nằm ngủ trên giường, gương mặt bị dán băng keo, nhiều chỗ vẫn còn thấy máu, mẹ Dũng thấy con mình như vậy mà đau cả ruột gan, nó vốn là một đứa học giỏi và hiếu hảo, tất cả mọi việc lớn nhỏ ở trong nhà đều được nó làm hết. Bà đến bên giường gọi Dũng dậy, cảm giác nghe được ai gọi Dũng mở mắt ra liền thấy gương mặt của mẹ mình, Dũng dụi mắt hỏi:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

- Có người đến thăm con kìa.

Dũng nhìn theo tay bà hướng ra cửa, liền nhận thấy một quen một lạ đang đứng đó, cậu bất giác ngồi lui về sau một chút, gương mặt không khỏi tức giận đều được bộc lộ ra hết. Về phía Trọng Huy thấy Dũng đã tỉnh lại, từng bước tiến lại cậu, ngồi xuống cái ghế còn lại phía bên kia, Dũng lo sợ hỏi:

- Mày đến đây làm gì?

- Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.

-...

- Chuyện tôi đánh cậu là thật chứ?

- Mày đừng giả vờ như mình bị mất trí nhớ, cũng nhờ mày mà tao phải nằm đây nửa tháng này, ây da... - Dũng đưa tay suýt xoa vết thương ở bên miệng.

- Vậy tại sao tôi lại đánh cậu?

- Vì...

- Vì sao?

Dũng không dám nói ra, trên phương diện thì cậu là người có lỗi trước, chỉ vì đã xúc phạm đến nhân phẩm của hắn, nhưng xét cho cùng người có lỗi nhiều nhất vẫn là hắn, lúc đó không có Vi can ngăn thì chỉ còn nước đi theo người cha của mình thôi, nhưng nhờ chuyện hôm qua cậu mới phát hiện tinh thần đoàn kết của lớp như đã hứa hai năm qua, gặp bạn đang hoạn nạn mà chẳng một ai cứu giúp để một người yếu đuối như Vi nhảy vào, thật đáng khinh bỉ. Trở về chuyện hiện tại, câu hỏi vẫn chưa nhận được đáp án từ Dũng khiến hắn có phần khó chịu, nhưng tự nhắc bản thân phải kiềm chế, dù sao ở đây vẫn còn bậc phụ huynh, động tay động chân không nên tí nào. Dũng im lặng được một lúc sau mới ậm ừ trả lời:

- Ờ... tại vì... tao nói mày là...

- Là gì? - Hắn đang dần mất bình tĩnh.

- Không cần nói. - Ông Phúc Huy dường như đã biết được đáp án liền ngăn Dũng nói ra, chỉ sợ sau khi hai từ đó được hắn nghe thấy thì lại khổ. - Cậu không cần nói ra, tôi biết đáp án mà, sẵn đây tôi thay mặt Trọng Huy xin lỗi cậu.

- À... - Dũng không trả lời, hiện giờ cậu đang bối rối trước lời xin lỗi của ông.

- Dù sao cũng là lỗi từ phía chúng tôi, tôi xin phép được chi tiền viện phí thay gia đình, với lại cậu Dũng muốn gì thì tôi cũng chịu. - Ông vừa nói vừa đặt tay lên vai hắn trấn an lại, chỉ sợ hắn mất bình tĩnh mà làm bậy.

- Nếu bác đã cho phép thì con xin làm.

Chát...

Cái tát của Dũng bay thẳng vào mặt của Trọng Huy, hắn theo hướng đó mà xoay mặt qua bên kia, không khí trong phòng chợt im lặng sau hành động đó, mẹ Dũng ngồi kế bên mở trừng mắt trước cảnh tượng vừa rồi, bà không thể ngờ con của bà lại chọn cách này, nói gì thì nói cái tát đó cũng đáng mặc dù nó hơi quá tay, chẳng phải bên kia đã đền bù tiền cho gia đình rồi sao. Về phần ông Phúc Huy thì đang hoang mang ra mặt, lại thêm một cái tát nữa in lên mặt của đứa con trai lớn, sau đó nó sẽ ra sao? Nó có sợ không? Hay là giận dữ? Không gian tiếp tục lắng động trước những cảm xúc khác nhau của mỗi người bên trong căn phòng này. Dũng rất đang hài lòng, cậu cười thầm trong bụng nhưng vẫn không thể vơi đi hết uất ức, tiện tay còn lại trao cho hắn thêm một cái tát vào mặt nữa.

Chát...

Ông Phúc Huy không còn giữ được bình tĩnh, như thế là quá đủ so với lỗi lầm của con trai ông, trừng trị như thế nào cũng được nhưng nó không đáng bị nhận hai cái tát vừa rồi, ông nhanh lao vào ôm lấy Trọng Huy, cả người hắn đang run lên như một con mèo con bị bỏ hoang dưới cơn mưa lớn, lạnh và đói. Về phía Dũng đã có thể thở nhẹ nhõm, thấy đối phương như vậy căm phẫn trong lòng đã vơi đi tám chín phần, cậu hả hê vừa cười vừa nói:

- Ha ha, mày đáng bị như vậy.

- Cậu im đi. - Ông Phúc Huy rống lên làm Dũng và người đàn bà ngồi bên cạnh phải một phen hú vía.

Cảm nhận được mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, ông cố gắng ôm lấy thân thế run rẩy trong lòng mình, nó đang sợ, nó lại nhớ về quá khứ, con trai ông đã phải chịu khổ như vậy hơn 4 năm, tất cả là do người cha này vô trách nhiệm để bọn chúng làm con của ông ra nông nổi như thế này. Dũng cũng thấy hắn hôm nay rất khác, vừa run lại vừa sợ không giống như người đã từng đánh mình, có thể là đang đóng kịch? Nhưng làm như vậy trước mặt mình hắn được lợi ích gì?

- Không... đừng... mấy người tha cho tôi đi... tôi không muốn... ba ơi, con sợ quá. - Hắn cuống cuồng ôm chặt lấy cả người ông, mắt rơi lệ.

- Có ba đây con đừng sợ. - Ông vuốt lưng an ủi hắn, ngước lên nhìn Dũng. - Nó cũng đã bị cậu đánh, xem như chúng ta không còn ân oán. Từ nay về sau tôi không muốn nó bị nhận một cái tát nào, nếu không thì đừng trách tôi. - Ông nghiến răng nói ra từng chữ.

Ông ôm lấy Trọng Huy đứng lên trước hai cặp mắt hoang mang của mẹ con Dũng, từ từ đưa hắn ra khỏi phòng, không quên quay ngược lại nhìn họ một cái thay cho lời cảnh báo rồi quay bước đi. Trên đường về hắn không ngừng gọi ông, những lần như vậy ông đều đau lòng không chịu được, nước mắt cứ thế lại lăn xuống trên mặt của người đàn ông này...

Còn nữa...