Yêu Thương Trao Anh

Chương 5




Địa điểm tổ chức diễn tập là tại thành phố N, cũng khá xa thành phố B. Thành phố N đất rộng lại thưa dân, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, là vùng thường xảy ra bão cát. Nắng như thiêu đốt, khắp nơi có bãi cát lún, môi trường thiên nhiên vô cùng khắc nghiệt. Thêm vào đó, độ khó của diễn tập thực chiến lại vô cùng cao, chắc chắn là sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực. Có điều, đối với người lính mà nói thì chút thử nghiệm này có là gì. Khi Cố Hoài Ninh đề cập chuyện này với cha mình, ông Cố Trường Chí cũng có nhiều cảm xúc.

Triệu Kiền Hòa lúc rảnh rỗi cũng hay thích ôn nghèo kể khổ, nói nhiều đến mức người bên cạnh cũng chẳng biết nói gì. Cố Hoài Ninh không thể chịu đựng được con người này, cứ nghe tai này lại lọt sang tai kia. Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có mỗi một nội dung: “Cậu đừng có thấy chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng đừng thấy chúng ta đã vào quân đội, tình hình này, xem ra chúng ta đi đâu cũng không rời được nhau. Nhớ năm ấy tôi mới là một tân binh, ngày nào cũng phải dậy sớm ra sân chạy việt dã năm cây số! Đồng chí đoàn trưởng, cậu nói có đúng không?”.

Cố Hoài Ninh lần nào nghe anh ta nói như vậy cũng đều chỉ biết cười: “Xem cậu kiêu ngạo chưa kìa, ngoài năm cây số việt dã ra thì còn gì để khoe nữa không?”.

“Đúng đấy!” Triệu Kiền Hòa thừa nhận, thế nhưng anh ta không phải là kiểu người xấu xa như vậy. Nếu thực sự phải lên chiến trường chiến đấu thì chắc chắn anh ta cũng sẽ cầm súng anh dũng xông trận.

Lúc Cố Hoài Ninh vừa về đoàn 302 thì nhận được điện thoại của tư lệnh quân khu Thẩm Dương. Nói thật lòng, anh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Tự lệnh quân khu Thẩm Dương vốn không quen biết gì sao tự nhiên lại gọi điện cho anh? Thế nhưng sau cuộc điện thoại đó, anh cũng coi như đã hiểu ra, ngắt máy xong liền quay ra hỏi Triệu Kiền Hòa: “Tư lệnh quân khu Thẩm Dương họ Lục sao?”.

Triệu Kiền Hòa liếc xéo anh, lên tiếng trêu chọc: “Anh trai à, đừng nói với đàn em là bí mật quân sự này anh không biết đấy nhé!”.

“Trưởng ban liên lạc của đoàn 302 cũng họ Lục.”

Triệu Kiền Hòa bắt đầu bực mình: “Anh trai à, nghe em nói này, anh đang trêu em đấy hả...”, nói xong cũng sững người lại, anh ta hình như đã hiểu ra: “Ý cậu là, Thời Vũ chính là... Vậy trong điện thoại nói những gì?”.

Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lúc rồi bình tĩnh nói: “Vừa rồi tư lệnh Lục gọi điện nói, không muốn cô ấy tham gia cuộc diễn tập lần này. Tôi không chắc đây là mối quan hệ gì, nhưng chắc chắn là có quan hệ.”

Triệu Kiền Hòa nghe xong không ngừng chép miệng: “Chuyện này cậu nên nhận lệnh đi. Đây là việc cấp trên đã quyết định, trực tiếp gọi cho cậu, không phải đã thương lượng xong với cấp trên rồi sao?”.

Cố Hoài Ninh vô thức đập tay lên bàn, nghiến răng nói: “Không thể được”.

“Vậy cậu định làm thế nào?”

Cố Hoài Ninh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Cứ để cô ấy tự quyết định đi!”, nói rồi anh nhấn số nội bộ, Lục Thời Vũ bắt máy ngay lập tức.

“Đoàn trưởng?” Lục Thời Vũ rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Cố Hoài Ninh.

Cố Hoài Ninh nhỏ nhẹ đáp: “Là tôi đây!”.

Lục Thời Vũ cười: “Có việc gì không ạ?”.

Đầu bên kia trở nên yên lặng. Lục Thời Vũ đoán được đã có chuyện gì đó không hay. Bình thường, mặc dù hai người cùng làm trong một đoàn, nhưng nói chuyện với nhau hầu như chỉ toàn chuyện công việc, xưa nay anh chưa từng có điều gì khó nói với cô ấy như thế này. Cô ấy tò mò hỏi: “Sao vậy?”. Phía bên kia cất tiếng cười: “Không phải chuyện gì to tát, tư lệnh Lục ở quân khu Thẩm Dương nói không muốn cô tham gia cuộc diễn tập lần này, cô thấy thế nào?”.

“Tư... tư lệnh... Lục ư?” Cô ấy chợt giật mình.

Đầu kia cất lên tiếng nói bình thản vốn có: “Ừm, tư lệnh Lục đích thân thông báo cho tôi, chắc chắn sư đoàn cũng đã biết rồi, đi hay không đi là do cô quyết định”.

Anh nói xong, đang định ngắt máy thì Lục Thời Vũ vội chặn lại: “Đoàn trưởng!”.

“Sao?”

“Tư lệnh Lục, tư lệnh Lục là cậu út của tôi.” Lục Thời Vũ ngập ngừng do dự: “Ba mẹ tôi ly hôn, tôi mang họ mẹ”.

Anh nghe xong lại càng im lặng, Lục Thời Vũ thấy khó xử: “Tối qua tôi đã nhận được điện thoại của cậu, cậu nói mẹ tôi gần đây sức khỏe không được tốt... Tôi nghĩ, chắc cậu không muốn mẹ phải lo lắng cho tôi”.

Cố Hoài Ninh lắng nghe chăm chú, anh nói: “Thời Vũ, đây là việc riêng của cô, tôi sẽ không hỏi nhiều”.

Lục Thời Vũ cười khổ, anh thật là thông minh mà!

Tâm tư của cô ấy, có lẽ anh hiểu rất rõ, nhưng giữa anh và cô ấy cũng có những giới hạn rất rõ ràng, anh chưa bao giờ vượt quá dù chỉ một li. Lục Thời Vũ thì ngược lại, cô ấy trước nay đều không biết khống chế bản thân, hết lần này đến lần khác lỡ lời trước mặt anh, vô hình chung, lần nào cũng bị anh xa lánh, từ chối quan tâm.

Lục Thời Vũ không nén được tiếng thở dài: “Đoàn trưởng, tôi xin được tham gia cuộc diễn tập quân sự lần này!”.

Cố Hoài Ninh nghe xong khẽ cau mày, anh cộng tác với Lục Thời Vũ cũng khá lâu rồi, biết rõ tính cách cô ấy chính là như vậy.

Anh cũng không khuyên thêm điều gì nữa, chỉ dặn dò: “Nếu cô đã quyết định như vậy, đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì. Có điều, cô phải xem xét thật kỹ hậu quả của nó”.

“Tôi biết rồi.”

Cố Hoài Ninh nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Lục Thời Vũ, không nói thêm gì nữa mà ngắt máy luôn.

Triệu Kiền Hòa thấy thế bèn tặc lưỡi, người trong cuộc không có chút phản ứng gì, điều này khiến anh ta không thể không lắm lời: “Tôi nói cho mà nghe, Lục Thời Vũ người ta quen biết cậu cũng lâu rồi, sao cậu vẫn tỏ vẻ xa lạ với cô ấy như vậy? Cậu đối với anh em thì tôi không thèm nói, nhưng đối với một cô gái mà cậu cứ lạnh nhạt thờ ơ như thế, thật khiến người ta đau lòng!”.

Cố Hoài Ninh lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Vô tình cũng còn hơn cậu, đâu đâu cũng gieo rắc ái tình”.

Triệu Kiền Hòa mặt dày quen rồi, Cố Hoài Ninh có nói thế nào cũng không thể khiêu khích được anh ta, ngược lại còn bị anh ta sổ cho một tràng dài: “Tôi nói thật đấy, cậu ba nhà họ Cố à, cậu nói cho người anh em này nghe xem nào, mỹ nhân đã đốn tim của tất cả các thủ trưởng ở đơn vị này mà sao không lay động nổi trái tim của cậu là thế nào?”. Triệu Kiền Hòa nói những lời này là có nguyên nhân cả.

Khi Cố Hoài Ninh vừa chuyển đến đoàn 302, đúng lúc gặp được đoàn văn công của bộ chính trị quân khu. Còn chưa kịp vui mừng thì cấp trên lại thông báo xuống, thủ trưởng quân khu cũng sẽ xuống doanh trại đóng quân ở Kinh Sơn để cùng vui vẻ với chiến sĩ của đơn vị cơ sở. Vậy là, trưởng đoàn văn công Diệp Vận Đồng ra chỉ thị: Lần này không những phải biểu diễn, mà còn phải biểu diễn một cách tốt nhất nữa.

Nhưng thật không may, trước khi chương trình văn nghệ bắt đầu, vì tài xế lái xe nhanh quá, không cẩn thận đã gây tai nạn, nữ ca sĩ giọng cao của đoàn bị thương ở chân, không đi lại được. Lúc ấy cả đoàn văn công loạn hết cả lên, danh sách các tiết mục đã sắp xếp hết rồi, trình lên cả lãnh đạo quân khu rồi, không thể thay đổi được nữa. Trong đoàn, giọng nữ cao vốn rất ít, mà mỗi người lại đều có nhiệm vụ riêng, cả đoàn 302 cũng chỉ có được mấy cô bộ đội ở ban thông tin liên lạc. Diệp Vận Đồng chọn một vòng, chỉ chọn được mỗi Lục Thời Vũ. Diệp Vận Đồng chỉ nghe cô ấy hát một câu đã lập tức lựa chọn. Cô ấy hát Côn khúc.

Lục Thời Vũ khoác trên mình bộ quân phục đứng trên sân khấu, lúc ấy có căng thẳng sợ hãi cũng chẳng kịp nữa rồi. Lục Thời Vũ cất giọng, hát đến hết bài, bài hát rất hay, cả hội trường cổ vũ nhiệt liệt, ngay cả thủ trưởng quân khu cũng không ngớt lời khen ngợi. Buổi biểu diễn cứ thế diễn ra rất tốt đẹp. Có lẽ toàn đơn vị không ai là không biết đến người đẹp mặc quân phục Lục Thời Vũ, duy chỉ có một người là không buồn để tâm vào việc đó.

Trong lúc biểu diễn, Triệu Kiền Hòa và Cố Hoài Ninh ngồi cùng nhau, lúc kết thúc, mọi người đều vỗ tay hoan hô, anh ta quay sang hỏi Cố Hoài Ninh: “Oa, không ngờ đoàn chúng ta lại xuất hiện ngọa hổ tàng long. Cậu thấy sao, tam thiếu gia nhà họ Cố?”.

Anh biểu cảm rất thờ ơ, khẽ nói: “Cũng hay đấy!”.

Triệu Kiền Hòa lúc ấy còn làm khó anh, hỏi luôn một câu: “Hay chỗ nào?”.

Cố Hoài Ninh lạnh nhạt quay sang nhìn, không nói thêm câu nào. Triệu Kiền Hòa thấy nét mặt anh như vậy cũng không dám hỏi thêm nữa.

Triệu Kiền Hòa mơ màng nghĩ về kỷ niệm xưa, lúc giật mình quay lại thì đoàn trưởng Cố Hoài Ninh đã đứng trước tủ sách thu xếp tài liệu, không hề để mắt đến anh ta. Triệu Kiền Hòa cũng hết kiên nhẫn, rít lên: “Được, cậu được đấy. Cậu giấu giếm kỹ lắm, cái gì cũng giữ kín trong lòng, cậu cứ để bụng cho đến lúc chết đi!”, anh ta vừa nói lại vừa nhảy phốc xuống bàn, đi ra ngoài. Cố Hoài Ninh nhìn theo bộ dạng bực tức của anh ta liền mỉm cười, chậm rãi nói: “Thôi đi Kiền Hòa, cậu không cần phải thăm dò tôi. Mối quan hệ giữa tôi và Thời Vũ, cậu quá rõ còn gì. Hơn nữa...”, anh ngập ngừng giây lát: “Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi”.

Đây là lần đầu tiên Triệu Kiền Hòa nghe thấy Cố Hoài Ninh nói câu này, không khỏi ngỡ ngàng, xoa xoa cái trán bóng nhẫy: “Kết hôn rồi thì sao?”.

“Kết hôn rồi thì sẽ phải ra dáng người đàn ông đã có gia đình.” Đồng chí đoàn trưởng đang lên lớp cho Triệu Kiền Hòa, quay ra trông thấy vẻ mặt mơ hồ của anh ta, anh bật cười: “Thôi, có nói cậu cũng không hiểu. Đi thôi, chúng ta ra bãi bắn!”. Anh vỗ vỗ vai Triệu Kiền Hòa rồi đi ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Triệu Kiền Hòa đứng nguyên chỗ cũ trợn mắt há mồn, một lát sau định thần lại mới biết tên tiểu tử này vừa mới chọc quê mình. Anh ta vội vàng đội mũ lên rồi đuổi theo bóng dáng xa xa đằng kia, miệng vẫn còn oang oang: “Những lão có vợ đều là con bò hết, cậu đứng lại cho tôi...”.

Ngày đầu tiên sau khi Cố Hoài Ninh đi, Lương Hòa sống trong lo lắng. Nhưng chuyện tốt bất ngờ lại đến với cô, bản thảo bài phỏng vấn nộp lúc trước đã được Lý Thiệu hiệu đính bản cuối cùng, kỳ sau sẽ đăng.

Lương Hòa nghe tin chỉ mỉm cười rồi lại tiếp tục lật xem bản thảo đang cầm trong tay. Chủ nhiệm Lý Thiệu hiếm khi thấy tâm trạng cô lại xuống dốc như vậy, cảm giác rất thú vị, liền bật cười trêu chọc cô: “Tiểu Lương à, nghe bọn Tiểu Dương nói đợt trước tổng biên tập yêu cầu ở cô rất nghiêm khắc, giờ được thông qua rồi mà sao cô vẫn có vẻ không được vui cho lắm?”.

Lương Hòa còn chưa kịp mở miệng, Hạ An Mẫn ngồi gần bên đã cướp lời: “Chủ nhiệm Lý, phóng viên Lương bây giờ công việc thì thuận lợi mà tình duyên lại lận đận lắm ạ”.

Lý Thiệu ngạc nhiên hỏi: “Ồ, hóa ra là chuyện này?”.

Vừa nói, cô vừa vỗ vai Lương Hòa: “Được rồi, Tiểu Lương, đừng sầu não nữa! Cố gắng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cô có thể tìm tổng biên tập để đòi tiền thưởng. Ha­ha...”

Lương Hòa ngậm ngùi gật đầu rồi trừng mắt nhìn Hạ An Mẫn một cái.

Tiền thưởng ư?

Theo tác phong làm việc lâu nay của Lục Thừa Vấn, hai lần được thông qua đã là khá lắm rồi.

Hạ An Mẫn mặt đầy biểu cảm, vuốt mái tóc mềm mượt của Lương Hòa: “Phụ nữ đã kết hôn rồi, có phải ai cũng cân nhắc được mất như vậy không nhỉ?”.

Lương Hòa có chút xấu hổ, đánh cho cô ấy mấy cái rồi chạy thẳng. Hạ An Mẫn cười ngặt nghẽo, chạy theo Lương Hòa, ôm chặt lấy cánh tay cô: “Thôi được rồi, có thực mới vực được đạo, đi ăn cơm, phải lấp đầy cái dạ dày của cậu đã”.

Lương Hòa đỏ ửng mặt, phải đánh cho cái đồ độc mồm độc miệng kia mấy cái rồi mới bằng lòng cùng đi ra ngoài.

Ăn xong bữa trưa, vừa vào đến tòa soạn, Lương Hòa đã bị Lục Thừa Vấn gọi điện bằng đường dây nội bộ lên văn phòng. Lúc vào cổng, cô lại gặp đúng Giản Ninh sắc mặt tái mét. Thấy cô ấy như vậy, Lương Hòa đang muốn lên tiếng chào hỏi cũng đành im bặt. Giản Ninh cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi bước đi rất nhanh.

Lương Hòa thấy khó hiểu, cô có làm gì phật ý Giản Ninh đâu nhỉ? Tại sao lúc nào cô ấy nhìn thấy cô cũng có thái độ như vậy?

Nghĩ mãi không ra nổi đáp án, thế nên Lương Hòa lại càng thấy khó hiểu hơn.

Lục Thừa Vấn ngồi trong phòng làm việc, biểu cảm hết sức bình thản, không trầm lắng cũng chẳng ưu tư. Thấy Lương Hòa bước vào, anh ta ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó tiện tay đưa cho cô một cuốn tạp chí.

“Đây là bản mẫu của tạp chí kỳ tới, cô xem xem thế nào.”

Lương Hòa mở tạp chí ra, bài phỏng vấn chuyên đề với tướng quân Diệp Tán được đặt ở vị trí vô cùng bắt mắt, bên cạnh tiêu đề còn in tấm ảnh chân dung mà Lương Hòa đã lấy từ nhà Diệp tướng quân. Bộ quân phục nghiêm trang kết hợp với nụ cười hiền từ của Diệp tướng quân, quả đúng là trong sự mạnh mẽ cũng phảng phất một chút dịu dàng mềm mỏng.

Lương Hòa nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ cũng nên gửi cho Diệp tướng quân một bản, đợi tướng quân xem xong, thấy hài lòng rồi chúng ta đưa đi in cũng chưa muộn”.

Lục Thừa Vấn gật đầu đồngý: “Còn một vấn đề nữa, vì sao trong bài phỏng vấn, Diệp tướng quân lại không đề cập tới bất cứ điều gì liên quan đến Diệp phu nhân? Năm đó, khi Diệp phu nhân qua đời đã có rất nhiều người đến đưa tiễn. Theo lý mà nói, hai người họ tình sâu nghĩa nặng, sao lại không nhắc đến chuyện này?”.

Lương Hòa nhớ đến lời dặn dò của Cố Hoài Ninh liền nói: “Đây là điều cấm kỵ đối với Diệp tướng quân, không tiện đề cập đến”.

Lục Thừa Vấn khẽ cau mày, rồi gật đầu: “Nếu đã là điều cấm kỵ thì thôi vậy”.

Lương Hòa mỉm cười, tiếp tục xem bản mẫu. Đột nhiên có một chiếc hộp màu xanh ngọc hiện ra trước mặt cô. Lương Hòa vô cùng bất ngờ, ngẩng đầu tròn mắt nhìn Lục Thừa Vấn.

Lục Thừa Vấn lại rất điềm nhiên: “Nhận lấy đi”.

“Thưa tổng biên tập, đây là...” Lương Hòa bối rối, nhìn chiếc hộp, không biết nên làm thế nào.

“Không có gì đâu, tôi thấy rất hợp với cô nên mua thôi”, Lục Thừa Vấn lạnh lùng nhìn cô: “Cứ coi như tôi động viên khích lệ cô đi”.

“Tôi, tôi làm vẫn chưa thực sự tốt. Tổng biên tập không cần lãng phí như vậy đâu ạ...” Lương Hòa có ý từ chối.

Lực Thừa Vấn nghe xong, mỉm cười: “Vậy cô cố gắng làm cho thật tốt không phải là được rồi sao?!”.

Câu nói này của anh ta cứ như một chỉ thị, cô không thể từ chối được, nếu từ chối, chẳng phải là cô sẽ thuộc diện “không tích cực trong công việc, tư tưởng có vấn đề” hay sao?

Vậy nên Lương Hòa đành miễn cưỡng nhận lấy. Vừa ra khỏi văn phòng, cô liền chạy ngay vào phòng vệ sinh mở ra xem. Đó là một chiếc cặp tóc. Những cánh hoa xinh đẹp màu xanh được chạm khắc tinh xảo trên chiếc cặp tóc màu trắng. Lương Hòa ngơ ngẩn nhìn, không thể rời mắt ra khỏi nó. Nhưng chỉ một lúc sau, Lương Hòa lại cảm thấy có chút e ngại.

“Thế này là có ý gì nhỉ?!”

Cô lẩm bẩm một hồi rồi đóng chiếc hộp lại.

Tan ca, Lương Hòa không ngờ Phùng Đam lại đứng chờ cô ở cách cổng tòa soạn năm mươi mét. Mẹ chồng cô đã gọi điện dặn cô buổi tối sau khi tan ca thì về nhà họ Cố.

Nói thật, Lương Hòa thấy hơi phiền não. Ba người con trai nhà họ Cố, ngoài Cố Hoài Ninh ra thì chẳng có nhà ai ở thành phố C cả. Anh trai trưởng Cố Hoài Thanh làm việc ở phía Nam, vợ con cũng đều ở phía Nam. Anh trai thứ Cố Hoài Việt cũng giống Cố Hoài Ninh, ở lại thành phố B làm việc. Tính ra thì chỉ có cậu nhóc Cố Gia Minh tinh nghịch và Lương Hòa là ở lại thành phố C thôi.

Bà Lý Uyển suốt ngày than nhà cửa lạnh lẽo, lúc nào cũng muốn Lương Hòa về nhà họ Cố. Tần suất xuất hiện của xe Phùng Đam ở cổng tòa soạn cô ngày càng dày đặc. Mọi người ở tòa soạn đều biết, phóng viên Lương bây giờ ngày nào cũng có người đón, lại còn là xe biển quân đội nữa.

Vừa mới xuất hiện lời ra tiếng vào, Lương Hòa đã đứng ngồi không yên. Nhưng sau đó, Hạ An Mẫn ra mặt động viên khuyên nhủ, Lương Hòa cũng dần dần đấu tranh tư tưởng, tự gỡ rối những ưu tư trong lòng, cuối cùng cô cũng có thể đối mặt với mọi chuyện một cách bình thản. Cô hiểu ra một điều, đã gả vào nhà họ Cố, sao có thể không chú trọng thể diện của cả gia đình, sao có thể bỏ qua cái gọi là “danh gia vọng tộc”!

Lúc về đến nhà họ Cố, Lương Hòa không thấy thằng nhóc Cố Gia Minh chạy ùa ra đón. Phùng Đam đi bên cạnh bèn giải thích, Cố Hoài Việt đã đưa cu cậu về nhà ngoại ở ngoại ô thành phố C. Lương Hòa lại càng thấy chán nản, chỉ có mỗi mình cô đối mặt với cha mẹ chồng, cô vẫn chưa thể thích ứng được.

Đang lan man nghĩ, cô mở cửa ra thì bất chợt trông thấy một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha. Tờ báo che mất quá nửa mặt của anh, chỉ lộ ra bộ quân phục.

Lương Hòa mới đầu tim vẫn đập thình thịch, nhưng khi nhìn vào cầu vai của người đàn ông đó, cô lập tức bình tĩnh lại. Số sao trên vai áo nhiều hơn Cố Hoài Ninh, chắc chắn không phải đồng chí đoàn trưởng nhà cô rồi. Nhưng người đàn ông này lại đột nhiên hạ tờ báo xuống. Lương Hòa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy. Anh hai Cố Hoài Việt mỉm cười nâng tờ báo lên, thăm dò thái độ của Lương Hòa, cảm thấy rất thú vị.

“Anh, anh hai.” Căng thẳng trong chốc lát, Lương Hòa lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Cố Hoài Việt khẽ cười: “Có phải là rất thất vọng không?”.

Lương Hòa đứng đó, cúi gằm mặt xuống, cười ngốc nghếch.

“Lần trước ở đoàn 302, tên tiểu quỷ kia phá rối nên anh chưa kịp nói chuyện gì nhiều. Nghe nói thằng bé đã gây rất nhiều phiền phức cho em.”

“Đâu có, em rất yêu quý Gia Minh.” Lương Hòa tự thề với mình đây là lời nói thật lòng. Cố Gia Minh mặc dù là một chuyên gia gây rắc rối nhưng cũng rất đáng yêu.

Cố Hoài Việt gật đầu cười, anh đang định nói gì đó thì chị Trương gọi hai người vào ăn cơm.

Cố lão gia vẫn theo thói quen lấy một chai rượu Mao Đài. Lần này ông phải uống rượu một mình, Cố Hoài việt kiêng uống rượu. Cố lão gia rất thích giảng giải đạo lý trên bàn ăn, điều này Lương Hòa đã được trải nghiệm từ lâu rồi. Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi, một người con trai xuất sắc như Cố Hoài Việt thì còn điều gì khiến ông phải than phiền nữa cơ chứ?!

Mặc dù tính cả lần này thì cô mới chỉ gặp Cố Hoài Việt có hai lần, nhưng Cố Hoài Việt đã để lại ấn tượng rất tốt cho Lương Hòa. Anh thừa hưởng nét đẹp của mẹ, cũng giống như Cố Hoài Ninh, rất đẹp trai, khoác trên mình bộ quân phục cũng có phong thái vô cùng khác biệt. Điều khiến anh khác với Cố Hoài Ninh là, dường như anh ôn hòa hơn, cười nhiều hơn, vui tính dễ gần hơn.

Cố lão gia vừa ngồi xuống đã đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Gia Minh đâu, bảo bối của ông đâu rồi?”.

Cố Hoài Việt uống một ngụm nước ấm, chậm rãi trả lời: “Nhà bên kia rất nhớ nó nên con đã đưa nó qua đấy rồi”.

Nhà bên kia chính là nói tới nhà bà ngoại của Cố Gia Minh.

Lão gia vừa nghe xong khuôn mặt lập tức biến sắc, liền với lấy cây gậy dựng bên cạnh, giậm mạnh một cái, giọng điệu rất tệ: “Ngày nào cũng nhớ, ngày nào cũng nhớ, thằng bé họ Cố hay họ Lâm?”.

Cố Hoài Việt lại không hề thay đổi thái độ: “Đó là ngoại của thằng bé, muốn gặp cháu ngoại thì có gì sai?! Con là phận con cháu, sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ này của trưởng bối được chứ?!”.

“Vậy cũng không thể ngày nào cũng đưa tới đó được!”, lão gia tức giận: “Ngày mai đón nó về đi!”.

Bà Lý Uyển thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội vàng nháy mắt với Cố Hoài Việt, khổ nỗi, anh cũng chẳng buồn nhìn, cứng rắn đáp lại một câu: “Muốn đón thì ba đi đón đi, chuyện này con không làm được đâu”.

Bữa tối tu tập đã tan thành mây khói, lão gia tức giận đến nỗi mặt mũi tối sầm lại. Lương Hòa bước chân vào nhà họ Cố lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy lão gia giận dữ như thế. Cố Hoài Việt thì ngược lại, gương mặt không có biểu cảm gì, thế nhưng xem ra anh cũng đang cố gắng nhẫn nhịn.

Bà Lý Uyển giảng hòa: “Cha con hai người đến bao giờ mới có thể vui vẻ ăn với nhau được bữa cơm hả? Ở đây vẫn còn ánh mắt người khác nhìn vào, hai người giữ chút thể diện được không?”.

Nghe đến đây, Lương Hòa đã hiểu ra, bà Lý Uyển gọi cô về cốt là để làm bia đỡ đạn, khiến cha con hai người họ có thể giữ thể diện cho nhau trước mặt cô. Cô khóc dở mếu dở, thầm nghĩ, chắc mẹ chồng cô phải thất vọng rồi, sao cô có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề như vậy cơ chứ?!

Cố Hoài Việt cũng không cười nữa. Anh đứng dậy, vỗ vai Lương Hòa tỏ ý an ủi, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng khách.

Hành động không chút nể mặt này của anh càng khiến lão gia giận dữ hơn, ông chỉ vào mặt bà Lý Uyển, nói: “Bà còn nói tôi? Cái thằng con này bao giờ mới lớn lên được đây?! Lâu như vậy rồi mà vẫn còn vì cái con bé Lâm Khả đấy khiến cho bản thân sống dở chết dở”.

Ý tứ trong câu nói của Cố lão gia, dĩ nhiên Lương Hòa không thể hiểu được. Bà Lý Uyển lại ra hiệu, cô bèn ngoan ngoãn đứng dậy, theo Cố Hoài Việt ra ngoài. Chung sống cùng nhau lâu như vậy rồi, ánh mắt của bà Lý Uyển thỉnh thoảng Lương Hòa cũng có thể hiểu được đôi chút. Lúc ấy bà Lý Uyển muốn cô giữ Cố Hoài Việt lại.

Cố Hoài Việt không hề đi xa, Lương Hòa vừa ra phòng khách đã tìm thấy. Anh đứng trong vườn hoa ngoài sân, lặng lẽ suy tư. Lương Hòa cũng ngại, không dám đến gần, chỉ đứng phía sau. Nhưng Cố Hoài Việt lại quay đầu nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.

“Đã lâu rồi anh không về nhà, vậy mà vừa về đã để em phải xem trò hề này rồi.”

Sự tự ti trong câu nói của anh thể hiện quá rõ ràng, Lương Hòa vội vã lắc đầu.

“Anh hai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Có điều, ba dù sao cũng lớn tuổi rồi.”

Cố Hoài Việt vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt lại đang nhìn xa xăm như nghĩ ngợi điều gì.

Lương Hòa nghĩ đến cái tên mà lão gia nhắc tới, cô tò mò hỏi: “Anh hai, em mạo muội hỏi một câu. Lâm Khả là ai? Sao lại có thể khiến ba nổi giận như vậy?”.

Cố Hoài Việt lặng người đi. Lương Hòa bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã hỏi điều này. Có lẽ đây là điều cấm kỵ đối với anh.

Thấy mình đang làm Lương Hòa sợ hãi, Cố Hoài Việt lấy lại thần sắc, thấp giọng giải thích: “Thực ra cũng không có gì! Lâm Khả là vợ anh, mẹ của Gia Minh. Khi sinh Gia Minh, cô ấy sinh khó nên đã qua đời rồi”.

Qua đời rồi sao?! Lương Hòa vô cùng bất ngờ.

“Em xin lỗi, anh hai. Em... em...” Lương Hòa cúi gằm mặt. Cô vô cùng hối hận vì đã chạm vào nỗi đau của Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Việt lại vỗ vai cô an ủi: “Không sao, em vào ăn tiếp đi, nói với mẹ là anh về trước rồi”.

“Anh về thành phố B sao?”

“Không, anh có một căn nhà ở đây, anh sẽ về đó”, ngừng một lúc, Cố Hoài Việt lại nói: “Thằng nhóc Gia Minh chắc phải phiền em chăm sóc nhiều hơn. Anh thấy nó có vẻ rất quý em. Từ nhỏ tới giờ chưa có người phụ nữ nào khiến nó thích gần gũi đến thế đâu”.

Lương Hòa ngại ngùng gãi đầu gãi tai.

“Dù sao cũng nói nhiều quá rồi, thôi thì để anh nói thêm một câu nữa.”

Giọng nói có phần nghiêm trọng của Cố Hoài Việt khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen dưới ánh đèn vàng như sáng bừng lên.

“Anh đã chứng kiến cuộc sống của Cố Hoài Ninh bao nhiêu năm nay rồi, nỗi khổ của nó anh hiểu rất rõ”, Cố Hoài Việt nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lương Hòa, tiếp tục nói: “Chắc chắn là nó chưa từng nói với em, em cũng đừng hỏi nó làm gì. Hãy cố gắng chung sống với nhau thật hạnh phúc là được rồi”.

Anh ấy đã phải chịu nỗi khổ gì chứ? Lương Hòa rất tò mò muốn hỏi, nhưng nhìn Cố Hoài Việt, cô chỉ dám nói: “Em, em biết rồi...”.

Cố Hoài Việt cười cười, vỗ vai Lương Hòa rồi quay người đi. Lương Hòa đứng nguyên tại chỗ. Màn đêm xuống, những cơn gió lạnh rì rào thổi qua, tâm trạng cô lúc này ngổn ngang rối bời.

Cố Hoài Ninh, quá khứ của anh như thế nào?!

Chỉ còn mấy ngày nữa là cuộc diễn tập quân sự sẽ chính thức bắt đầu.

Trước khi tiến hành diễn tập, tất cả các đơn vị phòng ban trong đoàn 302 không ngừng tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ, mọi người đều bận tối mắt tối mũi.

Cuộc họp hôm nay là cuộc họp đặc biệt được triển khai trên toàn sư đoàn. Triệu Kiền Hòa chỉ là cấp dưới, ngồi nghe cũng thấy chán ngắt, vô vị, nhưng trước mặt thủ trưởng, anh ta cũng không dám ho he gì, đành phải ngậm ngùi ngồi bên cạnh, anh ta không nhịn được phải than ngắn thở dài. Cuộc họp kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, cái tên tiểu tử đó từ đầu đến cuối ngồi một chỗ nghiêm túc không động đậy, cho dù có mất hồn rồi thì chắc người khác cũng chẳng phát hiện được ra.

Khó khăn lắm mới sống sót được đến khi cuộc họp kết thúc, Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hòa trở về đoàn. Triệu Kiền Hòa vừa lên xe đã không nhịn nổi, bắt đầu kêu than.

“Lãnh đạo sư đoàn căng thẳng như vậy, xem ra lần này phải bỏ nhiều công sức lắm đây.”

Cố Hoài Ninh liếc anh ta một cái: “Biết làm thế nào bây giờ?!”.

Triệu Kiền Hòa cười lớn: “Tôi nghe mấy lão ở đoàn mình nói, quân xanh lại phái thêm một đội đặc chủng đến xem xét sân bãi”.

“Bãi tập lớn thì có tác dụng gì chứ, không thắng được thì chẳng có gì để nói.”

Xe chầm chậm rẽ qua đoạn đường ở Kinh Sơn, Triệu Kiền Hòa dựa vào ghế thăm dò thái độ Cố Hoài Ninh. Câu này nếu là người khác nói thì Triệu Kiền Hòa còn cảm thấy có phần nghiêm trọng, nhưng Cố Hoài Ninh thì khác, cụ thể khác ở điểm nào thì Triệu Kiền Hòa không nói ra được, chỉ luôn thấy con người Cố Hoài Ninh từ xưa đến nay chưa bao giờ thất bại, hơn ba mươi năm qua vẫn thận buồm xuôi gió như thế.

Triệu Kiền Hòa từ nhỏ đã nói, nếu ai có thể bắt nạt được Cố Hoài Ninh một lần, anh ta cam đoan sẽ tuyên dương người đó, nhưng nguyện vọng này đến giờ vẫn chưa thực hiện được.

Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta hỏi: “Này, nghe tôi nói này, cậu bỏ bà xã một mình ở thành phố C, cô ấy có ứng phó nổi không đấy?”.

“Sao?” Cố Hoài Ninh nhíu mày hỏi.

Triệu Kiền Hòa vừa nghe xong đã nhảy cẫng lên: “Đừng nói là cậu còn chưa buồn nghĩ đến chuyện đó đấy?! Cậu nghĩ mà xem, một cô gái yếu ớt, không những phải ở nhà một mình cả quãng thời gi­an dài, lại còn phải đối phó với bao nhiêu trưởng bối, liệu có ổn không?”.

Câu nói này đổi lại một ánh mắt lạnh lùng của Cố Hoài Ninh. Triệu Kiền Hòa không ngăn được dòng suy nghĩ của mình. Dường như nhà họ Cố là chốn đầy rẫy hiểm nguy, có điều, Triệu Kiền Hòa nghĩ cẩn thận lại, những người con nhà họ Cố không sợ trời không sợ đất, đi đến đâu cũng làm loạn hết cả lên.

Lần nào anh ta tới nhà họ Cố, đến cổng là phải đổi giày, phải chào hỏi Cố lão gia và Cố phu nhân cho thật đúng phép tắc. Lúc Cố Hoài Ninh ra đời, lão gia đã hơn ba mươi tuổi, trong mắt bọn con trai như anh ta, ông là một người vô cùng tài giỏi, mỗi lần gặp ông chào hỏi một tiếng cũng không có vấn đề gì. Nhưng mẹ của Cố Hoài Ninh thì khác, mỗi lần nhìn thấy đám trẻ con bọn họ, biểu cảm đầu tiên của bà là chau mày, cứ như thể bọn họ là một lũ phá phách vậy.

Triệu Kiền Hòa tổng kết lại: “Cậu đừng có không tin tôi. Lần nào tôi đến nhà cậu, nhìn thấy cha mẹ cậu thì đều nghĩ tới một bức tranh”. Nói dở chừng, anh ta nhìn nét mặt của Cố Hoài Ninh, do dự không biết có nên nói tiếp hay không. Cố Hoài Ninh vừa nhìn thái độ của anh ta là biết ngay, đằng hắng một tiếng: “Nói đi!”.

Triệu Kiền Hòa nghĩ một lúc rồi nói: “Amer­ican Goth­ic(1), ba mẹ cậu đúng như phiên bản của hai ông lão và bà lão trong bức tranh ấy”.

(1) Tên một bức tranh châm biếm của họa sĩ Grant Wood, được vẽ khi nước Mỹ đang bước vào gi­ai đoạn đại suy thoái. Bức tranh thể hiện được sự vất vả trong cuộc sống khi đó, những con người thuộc tầng lớp trung lưu, luôn cố gắng thể hiện mình ở mặt tích cực, luôn cố gắng thoát khỏi sự nghèo đói, túng quẫn nhưng khi cuộc sống trở nên khó khăn, họ cũng là những người vất vả, giằng xé nhất khi phải lăn lộn giữa cái vỏ phù phiếm bên ngoài và những khó khăn hiện hữu bên trong mỗi cuộc đời, mỗi số phận.

Cố Hoài Ninh nghe xong không nhịn được cười. Đúng là chỉ có tên tiểu tử này mới nghĩ ra được mấy thứ như vậy. Nhưng cười xong anh mới bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ đến Lương Hòa, không biết cô có thể ứng phó nổi không nữa?!

Thực ra trước đây anh không hề lo lắng vấn đề này, chỉ đến hôm nay, khi Triệu Kiền Hòa phơi bày sự thực quá rõ ràng như vậy, anh không nghĩ cũng không được.

Trong suy nghĩ của Cố Hoài Ninh, thực ra Lương Hòa rất có cá tính. Anh không cường điệu chút nào, cô có lỗi thì nhận lỗi, không được thì giả vờ ngốc nghếch. Cô gái này trông thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực tế lại cư xử hết mực thông minh.

Thế nhưng dù nghĩ như vậy, khi về đến ký túc, Cố Hoài Ninh vẫn quyết định gọi điện cho Lương Hòa. Trước khi về đơn vị, anh đã dặn cô không được làm lung lay tinh thần chiến sĩ, kết quả Lương Hòa không hề gọi cuộc điện thoại nào, nên anh đành chủ động vậy. Điện thoại reo rất lâu mới có người nghe máy, giọng của cô uể oải như vừa ngủ dậy.

“Ai vậy?”

Anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh đây”.

Lương Hòa nghe thấy giọng nói ấy thì lặng người đi. Đêm qua vì câu nói của Cố Hoài Việt mà cô trằn trọc suốt đêm, đến tận ba giờ sáng mới chợp mắt được, hôm nay lại phải tăng ca đến tám giờ, vừa về nhà cô đã lao ngay lên giường, chưa ngủ được chút nào thì chuông điện thoại lại kêu. May mà cô không bị tức giận vì ngái ngủ, nếu không thì chắc chắn Cố Hoài Ninh sẽ phải nghe một tràng súng thần công.

Cố Hoài Ninh dường như cũng đang hùa theo, cô im lặng không nói, anh cũng không buồn mở miệng. Lương Hòa giương mắt nhìn mấy bông hoa in trên ga giường cả nửa ngày trời mới chịu ậm ừ mấy tiếng, nghe vẫn có vẻ ngái ngủ. Đầu bên kia lập tức cười vui vẻ: “Tâm trạng em có vẻ chẳng ra sao cả!”.

“Em vẫn ổn mà!” Lương Hòa lắc đầu, hỏi: “Anh xong việc rồi sao? Bao giờ thì bắt đầu diễn tập?”.

“Sắp rồi, gần đây em có về nhà không?”

“Có, tối qua em vừa về”, Lương Hòa trả lời. Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định kể cho anh nghe chuyện của Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Ninh nghe xong có chút ngạc nhiên: “Anh hai?!”.

“Vâng.”

Cố Hoài Ninh cười: “Chắc là lại đại náo thiên cung rồi!”.

Suy cho cùng vẫn là người một nhà, hiểu rất rõ tính cách của nhau, Cố Hoài Ninh im lặng một lúc rồi dặn dò: “Mâu thuẫn giữa anh hai và ba không phải chuyện ngày một ngày hai, em từng tham gia vào”.

Trong phòng hình như hơi lạnh, Lương Hòa kéo sát chăn rồi lên tiếng: “Vâng”. Nghe giọng cô không còn chút sức lực nào, Cố Hoài Ninh biết là cô đã rất mệt.

Cố Hoài Ninh đành phải ngắt máy để Lương Hòa ngủ. Lương Hòa cũng dập máy rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Cố Hoài Ninh thấy thật nực cười.

Một cô gái hồn nhiên vô tư như vậy, anh có thể không lo lắng sao?

Tạp chí Pi­oneer chuẩn bị tổ chức kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập. Cuối tháng này sau khi kết toán, tất cả nhân viên đều được tăng thêm mười phần trăm lương, coi như tiền thưởng. Không chỉ có thế, tổng biên tập Lục Thừa Vấn còn tuyên bố, sẽ tổ chức tiệc mừng kỷ niệm thành lập tại khách sạn lớn nhất thành phố, cả tòa soạn lập tức vui như Tết.

Có thể nói, tạp chí Pi­oneer rất có tiếng trong nước, là một trong những ông lớn của giới báo chí ở thành phố C. Vì tính chất đặc thù, đôi khi khó tránh khỏi những đề tài nhạy cảm, tuy nhiên, từ khi thành lập đến nay, tạp chí chưa bao giờ vấp phải vướng mắc gì với các cơ quan có liên quan, vì các thế hệ tổng biên tập của tạp chí đều là người có quyền thế.

Vừa sắc bén với các tin tức thời sự quan trọng, lại vừa hiểu biết sâu rộng các vấn đề chính trị, nhưng Lục Thừa Vấn có lẽ là người giấu thân phận kỹ nhất trong số các tổng biên tập của tạp chí Pi­oneer kể từ khi ra đời. Ai cũng tò mò đoán thân phận của anh, nhưng không có thông tin nào là xác thực cả. Tất cả những điều này Lương Hòa đều nghe được từ Hạ An Mẫn. Bây giờ cô làm gì có thời gi­an để thăm dò mấy chuyện đó! Chiếc giường vốn rất gọn gàng giờ đang bày một đống quần áo, đủ các loại, trông loạn hết cả mắt. Lương Hòa rối tinh rối mù, không biết chọn bộ nào. Hạ An Mẫn ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, liền vớ đại một bộ, ném vào lòng cô.

“Cái này đi!”

Lương Hòa cầm lên xem, là một bộ váy dạ tiệc màu đen, cô cũng chẳng nhớ đã mua lúc nào nữa. Lúc cầm nó lên tay, cô vẫn hơi do dự: “Có phải là hơi hở hang không?”, nói thế nào đi nữa, cô cũng là phụ nữ đã kết hôn.

Hạ An Mẫn trừng mắt nhìn cô: “Dù gì cậu cũng được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến của nước ngoài bốn năm liền, sao đầu óc vẫn lạc hậu thế nhỉ? Thế này mà hở hang, thì người ta còn mặc biki­ni làm gì nữa?”, nói rồi cô nàng một mực bắt Lương Hòa phải mặc, còn lôi một chiếc cặp tóc từ trong hộp ra, kết hợp vào trông cũng đẹp lắm. Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, hai người vội vội vàng vàng đến khách sạn.

Theo lời Hạ An Mẫn thì Lương Hòa xem như được gả cho gia đình danh giá. Dù cấp bậc của Cố Hoài Ninh chưa cao, nhưng danh xưng quý tộc này vẫn hợp với cô. Đã được gả cho một gia đình danh giá thì cũng gặp không ít những nhân vật quan trọng, nhưng lần này, vừa bước vào khách sạn, Lương Hòa vẫn rất đỗi kinh ngạc. Đi một vòng quanh đại sảnh, cô nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng thường xuất hiện trên truyền hình. Hôm nay họ nâng ly vây quanh Lục Thừa Vấn tư chất ngời ngời, thân phận cao quý. Hình ảnh này của Lục Thừa Vấn, mọi người chưa từng thấy bao giờ. Hạ An Mẫn đứng bên cạnh không nhịn được thở dài một hơi, tay cứ bám chặt cánh tay của Lương Hòa, đau đến nỗi suýt nữa cô phải kêu lên.

“Sao tớ cứ có cảm giác là đang tham dự một cuộc họp của Quốc hội được tổ chức ở khách sạn vậy nhỉ?”

Lương Hòa buồn cười quay sang nhìn cô nàng, lúc ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt Lục Thừa Vấn đang nhìn mình. Anh khoác trên người bộ Âu phục, bên trong mặc chiếc áo sơ mi trắng, một sự kết hợp đầy phong cách, trắng đen tương phản. Đôi mắt anh dường như đang dừng lại trên chiếc cặp tóc của Lương Hòa, nhìn một lúc lâu, trong anh mắt vốn lạnh lùng xa cách như đang ẩn chứa một nụ cười. Anh khẽ gật đầu với cô, rồi lập tức quay lại nói chuyện với người bên cạnh. Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, vẫn giữ được vẻ lịch sự nhã nhặn, không hề khiến cho người đối diện nhận thấy mình vừa lơ là khỏi cuộc nói chuyện.

Lương Hòa nhìn chiếc cặp tóc, bỗng nhiên thấy chán nản. Viên kim cương được gắn trên bông hoa diên vĩ màu xanh lam đang tỏa ánh sáng bắt mắt. Sao hôm nay cô lại dùng chiếc cặp này cơ chứ?!

Hạ An Mẫn không phát hiện ra sự mờ ám giữa hai người, kéo cánh tay Lương Hòa hô hào: “Lương Hòa, cậu nhìn kìa, xem kia là ai?”.

Lương Hòa nhìn theo hướng tay của Hạ An Mẫn, vừa nhìn, cô cũng vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra là Giản Ninh!

Bình thường quen nhìn Giản Ninh cứng nhắc trong bộ đồ công sở, đeo kính gọng đen, hôm nay trông cô ấy như được lột xác vậy. Cặp kính gọng đen đã được thay bằng một cặp kính gọng nhỏ màu đỏ đun, rất hợp với bộ váy liền, trông cô ấy thật nhã nhặn cao quý.

Giản Ninh đương nhiên cũng nhìn thấy Lương Hòa cùng Hạ An Mẫn. Cô ta cười nhạt rồi đi thẳng đến chỗ Lục Thừa Vấn. Cô ấy là chủ nhiệm mà Lục Thừa Vấn đã trả lương rất cao để mời từ trường Đại học Prince­ton về làm việc, lúc này đang đứng cùng với anh, xem ra không bình thường cho lắm.

“Tớ cá rằng cô ấy trang điểm là để tổng biên tập Lục ngắm.”

Lương Hòa cười: “Đừng nói người ta như thế chứ!”.

Hạ An Mẫn nhìn cô ngán ngẩm: “Thật không biết phải nói cậu ngốc hay con người cậu quá đơn giản nữa! Cả tòa soạn này ai chẳng biết âm mưu của Giản Ninh đối với Lục Thừa Vấn!”.

Lương Hòa rất ngạc nhiên: “Cậu, cậu nói Giản Ninh có ý với tổng biên tập Lục sao?”. Chuyện này với Lương Hòa mà nói vô cùng bất ngờ. Chẳng trách lúc nào Giản Ninh nhìn thấy cô đi vào phòng của Lục Thừa Vấn cũng tỏ thái độ lạnh lùng khó ưa như vậy. Lẽ nào cô ấy đã hiểu lầm gì sao?! Ôi trời đất ơi, chuyện này thật quá sức tưởng tượng, Lương Hòa bỗng thấy rùng mình.

Sau lời phát biểu ngắn gọn của Lục Thừa Vấn, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Tòa soạn có rất nhiều người trẻ tuổi. Mặc dù có nhiều nhân vật quan trọng đến dự tiệc nhưng cũng không ảnh hưởng đến không khí của buổi tiệc, mọi người vẫn vui vẻ náo nhiệt.

Hạ An Mẫn muốn khiêu vũ một chút, liền bỏ Lương Hòa lại một mình rồi chạy đi. Lương Hòa không có hứng thú với những việc này, bụng đang đói meo, cô lấy một miếng bánh ga tô, dù sao ở đây cũng tối om, chắc sẽ không bị ai nhìn thấy đâu.

Quả không hổ là thành phố C, khách sạn còn có bánh ga tô chuẩn 3 sao Michellin. Chỉ một miếng bánh hạnh nhân kem choco­late mà cũng thật là thơm ngon mềm mịn!

Lương Hòa ăn vội vã, không cẩn thận bị nghẹn, đang cuống quýt tìm nước uống thì đột nhiên một ly nước chìa ra trước mặt cô. Lương Hòa không kịp cảm ơn đã vớ vội lấy, uống liền một hơi. Vị chua chua ngọt ngọt của cham­pagne tràn vào dạ dày, cô ho sặc sụa, nôn sạch sành sanh những thứ vừa ăn. Qua ánh đèn mờ ảo, Lương Hòa nhìn khuôn mặt đang đứng trước mặt, vô cùng kinh ngạc.

Là... là Lục Thừa Vấn sao?!

Phen này mặt mũi không biết để vào đâu rồi! Lương Hòa kêu khóc thảm thiết trong lòng.

Lục Thừa Vấn nhìn thấy khuôn mặt biến sắc kia là hiểu ngay cô đang nghĩ gì. Anh cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô. Cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân Lương Hòa run rẩy. Cô quên mất chiếc váy mình đang mặc là váy hở lưng. Không khí lúc ấy có chút bối rối gượng gạo, Lương Hòa nghiến răng nghiến lợi thầm mắng đồ trọng sắc quên bạn Hạ An Mẫn một trận. Tên tội đồ! Tên tội đồ!

Nhưng đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, Lục Thừa Vấn lại vô cùng nhanh nhẹn thông minh. Anh lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi cô một câu: “Nghe nói phóng viên Lương học đại học ở nước ngoài?”.

Chủ đề được xoay chuyển quá đột ngột, Lương Hòa sững người một lúc mới trả lời: “Đúng ạ, là trường đại học Bris­tol ở Anh”.

Lục Thừa Vấn nghe xong mỉm cười: “Thật là trùng hợp! Hóa ra chúng ta không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là bạn cùng trường nữa”.

“Cùng... cùng trường sao?” Lương Hòa quá bất ngờ.

Lục Thừa Vấn gật đầu: “Đúng vậy, là bạn cùng trường”.

Lúc ấy Lương Hòa có chút bối rối, còn đang nghĩ xem phải hỏi thêm gì thì không gi­an chợt sáng bừng lên, ánh sáng chói lóa khiến cô không mở được mắt. Cậu dẫn chương trình trẻ tuổi trên sân khấu tuyên bố đến giờ khiêu vũ, xin phép được mời Lục Thừa Vấn lên sân khấu.

Tất cả mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Lương Hòa đang đứng cạnh Lục Thừa Vấn tự nhiên cũng trở thành tâm điểm chú ý. Hóa ra tổng biên tập Lục Thừa Vấn thường ngày vẫn nghiêm túc là thế, hôm nay dường như tâm trạng rất tốt. Anh vỗ nhẹ lên vai Lương Hòa mấy cái rồi rời đi, để lại một mình cô đứng sững sờ một lúc lâu. Có vẻ như màn nhận đồng môn của Lục Thừa Vấn khiến Lương Hòa vô cùng xúc động. Lúc bữa tiệc kết thúc, Hạ An Mẫn lái xe đưa Lương Hòa về nhà. Vừa lên xe Lương Hòa đã ngồi thẳng người, hỏi Hạ An Mẫn một cách hết sức nghiêm túc: “Lục Thừa Vấn đã vào tòa soạn thế nào, cậu biết không?”.

Hạ An Mẫn cười tít mắt: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy. Tôi là ai chứ?! Là nguyên lão tam triều ở tòa soạn này đấy! Làm gì có chuyện gì qua nổi mắt tôi!”.

Lương Hòa ném cho cho Hạ An Mẫn một cái nhìn hắc ám. Cô thừa biết danh hiệu “nguyên lão tam triều” của Hạ An Mẫn do đâu mà có. Hai đời tổng biên tập trước của tòa soạn đều là con ông cháu cha, vào tòa soạn chỉ để làm cho vui thôi, chưa được một năm đã đi rồi. Nói như Hạ An Mẫn thì ở cái tòa soạn này, nguyên lão ba đời có là gì, nguyên lão bốn năm đời cũng có cả đống. Lương Hòa thúc giục, bắt cô ấy mau trả lời câu hỏi của mình.

“Tình hình cụ thể lúc trước thì tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói là đã đạt giải thưởng Pulitzer, hình như giải gì đó có lịch sử lâu đời của nước Mỹ? Sau đấy, anh ta vừa vào tòa soạn là đã lên chức tổng biên tập luôn.”

Lương Hòa ngồi thẳng lưng, trầm tư suy nghĩ, rồi đột nhiên lại quay ra hỏi: “Cậu, cậu vừa nói là giải thưởng Pulitzer sao?”.

“Ừ đúng rồi!” Hạ An Mẫn nhìn Lương Hòa một cách khó hiểu: “Sao thế?”.

Giải thưởng Pulitzer?!

Cô còn nhớ giáo sư trường đại học đã từng nhắc đến một người trong giờ giảng. Sở dĩ Lương Hòa có ấn tượng sâu sắc đến như vậy không phải là người được nhắc tới đó, mà là vì giáo sư dạy cô là một người rất cổ hủ, không mấy khi khen ngợi ai, nhưng nếu thầy đã nhắc đến, thì chắc chắn sẽ ca tụng hết lời. Tên tiếng Anh của người đó là Lau­rence, một cái tên rất bình thường. Lúc ấy, anh ta chẳng qua cũng chỉ là một anh chàng người Hoa hai mươi tư tuổi mà thôi, nhưng lại ẵm được giải Sáng tạo của giải thưởng Pulitzer. Lúc bấy giờ sự kiện này đã gây được tiếng vang lớn. Giáo sư của trường Đại học Nghệ thuật Nhân văn Bris­tol đã trao tặng cho anh chiếc vòng nguyệt quế.

Giáo sư của cô nói, anh chàng sinh viên đó học chuyên ngành chính là kiến trúc, chưa từng tham gia một tiết học nào của trường Nhân văn. Anh là học sinh thông minh nhất mà ông từng gặp, Lau­rence Lu.

Lau­rence Lu.

Chính là Lục Thừa Vấn sao? Cũng có thể chính là anh.

Lương Hòa hoàn hồn lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ An Mẫn, bèn mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu”.

Chẳng qua là cô... quá “sốc”.

Đến cổng khu nhà, Lương Hòa đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe trông rất quen mắt. Chiếc xe Leop­ard màu xanh mang biển quân đội đang đỗ ở cổng. Lương Hòa rất ngạc nhiên vì bình thường chiếc xe ấy vẫn nằm trong garage xe của nhà họ Cố. Lương Hòa có một linh cảm không tốt lắm, cô liền kêu Hạ An Mẫn dừng lại, rồi đi thẳng tới gõ cửa xe. Cửa xe hạ xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt có phần lo lắng của Phùng Đam, ở ghế sau cô còn nhìn thấy cả khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của mẹ chồng mình, phu nhân Lý Uyển. Trong lòng Lương Hòa bỗng thấy nóng rực lên.

Bà Lý Uyển nhanh chóng xuống xe, quay lại nói với Phùng Đam đang định xuống xe: “Cậu cứ ở trên xe”.

Phùng Đam đành lặng lẽ ngồi yên tại chỗ.

Bà Lý Uyển nhìn thấy Lương Hòa, vốn định hỏi cô vì sao lại về muộn như vậy, nhưng đập vào mắt lại là bộ váy mà theo bà đánh giá là không ra thể thống gì của cô, sắc mặt đột nhiên trở nên căng thẳng. Bà nghiêm giọng hỏi cô: “Con đi đâu vậy? Sao lại ăn mặc như thế này? Lại còn...”.

Mấy từ khoe ngực khoe lưng bà sợ nói ra sẽ thành vô văn hóa nên nhẫn nhịn, giữ lại trong lòng. Nhìn bộ dạng lờ đờ của Lương Hòa, bà hỏi vẻ không hài lòng: “Có uống rượu không?”.

“Con uống một chút thôi ạ.” Ly cham­page ấy cô uống rất vội vàng, lại bị đổ cả lên quần áo nữa, hơi rượu bốc lên nồng nặc, cô có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Bà Lý Uyển vừa nghe đã tức giận: “Con xem, khi Hoài Ninh ở đây, nó nhất quyết tìm mọi cách để con không phải uống rượu. Con có còn nhớ bộ dạng của mình hôm kết hôn không? Sao con lại không biết tự chăm lo cho bản thân như thế, ngộ nhỡ trong bụng có em bé thì sao? Con còn không thèm để ý mà đi uống rượu vào. Con thấy như thế có được không?”.

Nghĩ đến em bé, Lương Hòa liền tái mặt. Hai vợ chồng họ mới chỉ cùng nhau có một lần, đúng kỳ an toàn của cô, khả năng có em bé là hoàn toàn không có. Hôm ấy, những câu nói trên bàn ăn chỉ để mẹ chồng cô an tâm, thỏa lòng mong ngóng có đứa cháu nội mà thôi.

“Con... lần sau con sẽ chú ý ạ.” Lương Hòa cố gắng hối lỗi.

Trời vào đông, đêm về gió thổi lạnh buốt. Lương Hòa mặc mỏng manh, mũi đỏ ửng lên vì lạnh. Hạ An Mẫn ngồi trong xe thấy có gì đó không ổn. Vốn dĩ cô ấy không muốn tham gia vào nhưng thấy sự việc như vậy cũng không nhịn được mà phải bước xuống xe. Hạ An Mẫn chạy đến xoa vai cho Lương Hòa, nói với bà Lý Uyển: “Thưa bác, tối nay cháu và Lương Hòa đi cùng nhau, cô ấy uống có một chút thôi ạ”.

Bà Lý Uyển nhìn sâu vào mắt Lương Hòa, không nói thêm gì nữa. Lương Hòa biết bà không muốn mất thể diện trước mặt người ngoài, bà coi trọng nhất vấn đề này. Cô chỉ thấy bà mở cửa xe, lấy ra một chiếc cặp lồng giữ nhiệt đưa cho mình, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: “Đây là canh của một cửa tiệm mới mở trên đường Tân Hải, nghe nói là rất bổ, lúc mang đến còn nóng, mẹ thấy bây giờ cũng nguội rồi, con mang về hâm nóng lại rồi ăn đi”.

Lương Hòa gật đầu nhận lấy, đưa mắt tiễn bà Lý Uyển lên xe rời đi, tròng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hạ An Mẫn không yên tâm đưa tay đỡ thay cô. Lương Hòa khẽ cười: “Chẳng phải cậu vẫn chê bà ấy ghê gớm, không dám lại gần ư? Sao lần này lại to gan như vậy?”.

Hạ An Mẫn tức giận: “Cậu được đấy! Lúc này mà vẫn còn chọc tức tôi nữa! Không biết vừa nãy ai mới là người bị lên lớp cho một trận đau đầu nhức óc?! Tôi không đứng ra bảo vệ thì ai bảo vệ cậu đây?!”.

Lương Hòa nghe vậy liền dúi đầu mình vào vai của cô ấy: “Mẫn Mẫn, hôm nay ngủ cùng tôi nhé! Tối chỉ có mỗi một mình”.

Nỗi cô đơn toát ra từ lời nói của Lương Hòa khiến Hạ An Mẫn mủi lòng: “Đi! Hôm nay tôi sẽ chịu thiệt thòi, ngủ cùng cậu một đêm”.

Lương Hòa đã lạnh đến tê cứng toàn thân, vừa vào nhà cô liền đi tắm ngay để làm ấm cơ thể. Tắm xong, điện thoại chợt reo, cô mở máy, hóa ra là tin nhắn của Phùng Đam: “Hôm nay phu nhân đi dự tiệc họp mặt bạn bè, trên đường về cứ luôn miệng nói muốn có cháu. Vậy mà, canh đưa đến tận nhà rồi, chị lại không có nhà, điện thoại cũng không gọi được, vì lo lắng quá nên nói chị mấy câu thôi. Chị đừng để bụng nhé!”.

Lương Hòa vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn, đọc đến đoạn cuối thì đột nhiên bị Hạ An Mẫn cướp mất, xem một lúc rồi quăng luôn cả điện thoại lên sô pha.

Lương Hòa không nhịn được cười: “Sao thế? Điện thoại có tội tình gì đâu!”.

Hạ An Mẫn thả mình lên chiếc sô pha mềm mại, vớ lấy điều khiển từ xa bấm loạn xạ một hồi, không quên cáu ầm lên: “Tại tôi nhìn kiểu cách của bà già đó bực mình không chịu nổi. Chẳng phải chỉ là một bà lão năm mươi thôi sao?!”.

Lương Hòa đã quen với những lời độc địa của Hạ An Mẫn, nhưng đây là mẹ của Cố Hoài Ninh, là mẹ chồng cô, nghe mấy lời ấy cũng không lọt tai cho lắm. Cô liền đánh Hạ An Mẫn một cái, không cho cô nàng nói nữa.

Hạ An Mẫn lườm Lương Hòa, hờn dỗi: “Tôi nói cho mà biết, cuộc chiến ngầm giữa mẹ chồng nàng dâu sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc đâu, đặc biệt là trong những gia đình danh giá. Bây giờ cậu có hai cách, một là đấu với bà ấy một trận, một mất một còn, hai là cậu cướp luôn đứa con trai yêu quý của bà ấy, rồi giỡn trước mặt bà ấy cho bà ấy tức chết luôn”.

Lương Hòa nghe xong chợt hắt hơi một cái. Cô vội vàng lấy khăn giấy, tiện thể bịt luôn miệng của Hạ An Mẫn: “Cậu xem cậu kìa, toàn nói những lời trái đạo lý”.

Hạ An Mẫn cốc vào đầu Lương Hòa mấy cái: “Tôi nói cho cậu biết, trên đời này có một chứng bệnh, gọi là bệnh hâm! Cậu cứ tiếp tục làm một người vô dụng như thế đi!”. Nói xong, cô nàng đứng dậy, mở tủ lạnh lấy mấy quả lê, đi đun nước lên cho Lương Hòa uống. Lương Hòa khoanh tay đứng tựa cửa nhà bếp chờ đợi. Nghĩ thì thấy lời Hạ An Mẫn nói cũng có lý. Cô không có dũng khí, không dám ngang bướng trước mặt bà Lý Uyển, lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn làm cô con dâu hiền thảo, ngay cả Hạ An Mẫn cũng thấy chướng mắt. Lương Hòa không ngừng tự hỏi, liệu mình làm thế có đúng không?

Hạ An Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy Lương Hòa đang đờ đẫn liền quát lên: “Đứng đấy làm gì hả? Muốn chết rét à?”.

Lương Hòa bật cười: “Không sao, chỉ muốn nói với cậu là, nửa tháng nay, đây là lần đầu tiên căn bếp này nổi lửa. Cậu là bếp trưởng đấy, vinh hạnh chưa?”.

Hạ An Mẫn trừng mắt nhìn cô, ngước lên nhìn gi­an bếp xinh đẹp được bài trí sạch sẽ, ngăn nắp, trong lòng bỗng thấy nghẹn ngào.

Đun xong nước lê, đặt lên bàn rồi rót ra một bát cho Lương Hòa, Hạ An Mẫn ra sô pha nhặt điện thoại lên. Cô ấy mở phần nhật ký điện thoại, xem mãi mà chẳng thấy gì cả, đành quay ra hỏi Lương Hòa: “Hòa Hòa, ông xã cậu tên là Cố cái gì ấy nhỉ?”.

Lương Hòa vừa uống được một ngụm nước lê thì suýt chút nữa lại phun ra bằng sạch. Sau khi kìm được lại, cô ho sặc sụa một hồi mới lên tiếng được: Cậu, cậu tìm số anh ấy làm gì? Muộn thế này không được gọi điện thoại đâu”, nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nói: “Hình như sắp bắt đầu đợt diễn tập quân sự rồi thì phải!”.

Hạ An Mẫn không quan tâm chuyện đó: “Cậu mà không nói thì tôi sẽ gọi cho tất cả những người họ Cố trong máy của cậu. Tôi chẳng cần biết muộn thế này có làm phiền đến ai không, dù sao cũng là điện thoại của cậu!”.

Lương Hòa bị cảm thật rồi, toàn thân đau nhức, muốn giật lại điện thoại cũng không nổi, cô nghiến răng nghiến lợi, đành phải buông ra ba từ: “Cố Hoài Ninh”.

Hạ An Mẫn nghe xong vô cùng thỏa mãn, nhấn bàn phím, tìm ra được số của Cố Hoài Ninh. Điện thoại đổ chuông rất lâu, ngay cả Lương Hòa cũng bắt đầu đờ người ra, cảm giác chờ đợi thật là khó chịu, đang định với tay giật lại điện thoại để ngắt cuộc gọi đi thì đột nhiên có người nghe máy. Hạ An Mẫn vội vàng dúi điện thoại vào tay Lương Hòa, ý bảo cô nghe máy. Điện thoại nằm gọn trong tay, cô nghe rất rõ giọng nói trầm ấm nhỏ nhẹ của Cố Hoài Ninh: “Lương Hòa?”.

Nghe giọng nói có vẻ như anh chưa ngủ. Cô hít một hơi, rồi đưa máy lên nghe: “Là em đây”.

Đầu bên kia thấy cuối cùng cũng có người nghe máy, liền thở phào một hơi: “Sao vậy?”.

Nhận điện thoại quá gấp, Lương Hòa nhất thời không biết phải nói gì, yên lặng một lúc lâu mới buông được một câu: “Em, em bị cảm rồi!”.

Cố Hoài Ninh lặng người trong giây lát, Lương Hòa thấy vậy, cho rằng anh không nói nên lời, vội vàng nói: “Nhưng em uống nước lê rồi, không sao đâu!”. Cô chỉ nghe thấy tiếng cười rất nhỏ trong điện thoại, xen lẫn một vài tạp âm, nhưng giọng nói bên tai vẫn rất rõ ràng: “Chỉ uống nước lê thì sao được, phải đi khám xem thế nào, không được thì gọi cho Phùng Đam, nói chung là không được chủ quan”.

Không hiểu sao, nghe anh nói, sống mũi Lương Hòa lại thấy cay cay, mắt cũng đỏ lên, giống như một đứa trẻ bỗng nhiên bị ngã, đau cũng không khóc, nhưng chỉ cần cha mẹ mắng một câu liền cảm thấy tủi thân. Cảm giác này lâu lắm rồi Lương Hòa không gặp phải. Từ khi cha mẹ qua đời, cô đã không thể tìm lại được cái cảm giác này.

Ngày hôm nay, cảm giác ấy chợt đến như một phép màu, cô không biết phải ứng phó thế nào, mà cũng không ứng phó được. Lúc sau, Lương Hòa khịt khịt mũi: “Bây giờ muộn rồi, ngày mai em sẽ đi khám”.

“Ừm, ngăn kéo thứ hai trong tủ đầu giường có thuốc, uống mấy viên trước đi đã”, anh dặn dò cô.

“Vâng”, Lương Hòa khẽ nói: “Anh ngủ ngon!”.

Cúp máy rồi, Lương Hòa vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Hạ An Mẫn ngồi bên cạnh ra sức dò xét thái độ của cô, khiến Lương Hòa thấy bực mình: “Sao hả?”.

Hạ An Mẫn lập tức than thở: “Thật muốn mang cho cậu cái gương để tự soi khuôn mặt đỏ ửng của mình”.

Lương Hòa vội vàng ôm mặt, hét lên một tiếng rồi náo loạn đòi tính sổ với Hạ An Mẫn.