Edit: Mei Mei ~
⛈⛈⛈⛈⛈⛈
Mặc dù mọi người đang nói đùa trong vai diễn, nhưng khi nghe lời nói đó vẫn có chút thẹn thùng......
Nghê Hạ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua kịch bản Hoắc Thiệu Hàng đang xem, cũng không biết anh có mắt trên đầu hay không, đột nhiên nhìn sang cô. Nghê Hạ không kịp thu hồi ánh mắt, đành phải ngơ ngác va chạm tầm mắt với anh.
Cô nhìn không hiểu được ánh mắt của anh, bởi vì biểu cảm của anh thay đổi theo mọi cách khi đóng phim, cũng không có biến động nào trong sinh hoạt bình thường. Nghê Hạ cúi đầu mang theo chút khẩn trương, giả bộ mình đang nghiêm túc xem kịch bản....
Một ý cười thoáng qua trong mắt Hoắc Thiệu Hàng không rõ lý do, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút khó chịu, mình có vẻ hung dữ như vậy sao? có thể làm cô bé này thấy một lần liền tránh một lần?
Cô quen biết Hoắc Thiệu Hàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng một diễn viên nhỏ ít tên tuổi sao?
Thẩm Tòng Ngưng yên lặng đánh giá Nghê Hạ, cô chướng mắt địa vị của Nghê Hạ, nhưng cô không thể không thừa nhận, Nghê Hạ rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp.
Ở trong giới giải trí, nữ minh tinh ở độ tuổi ba bốn mươi sẽ không già đi trông thấy, các cô ấy vẫn có thể sắm vai nữ sinh mười tám tuổi như thường. Năm nay cô hai mươi chín, với thành tích vượt xa tầm tay của người khác, cô vốn rất có tư cách đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hàng, khiến anh thích mình.
Buổi chiều phải bắt đầu quay phim, năm nhân vật chính đều đến gặp chuyên viên trang điểm để trang điểm. Sau khi xử lý xong mọi người cùng đi quay phim, nhưng mà điều không ngờ chính là đạo diễn Hầu đột nhiên bước vào, mà đằng sau còn có vài người.
Nghê Hạ vốn định lễ phép chào hỏi một cái, nhưng mà khi cô nhìn thấy người đằng sau đạo diễn Hầu, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, ông ấy vậy mà......sao ông ấy lại đến đây?
"Đến đây đến đây, qua đây gặp tiền bối." Đạo diễn Hầu hiếm khi thể hiện dáng vẻ khiêm tốn, có thể thấy được địa vị của người tới thật sự không thấp.
Nghê Hạ xoay đầu, tuỳ ý để Đại Béo nói năng lộn xộn bên tai cô: "Nghê Hạ, Hạ Tông Nguyên đó, tôi nhìn ông ấy đóng phim mà lớn lên đó!!!! Hạ Tông Nguyên đó!!!!!"
Cô nhìn vào trung tâm mà mọi người vây quanh, khoé miệng gợi lên vẻ trào phúng, cô làm sao lại không biết người này là Hạ Tông Nguyên.
Đại Béo thấy Nghê Hạ thờ ơ, nghĩ rằng tuổi cô còn khá nhỏ, cho nên không biết diễn viên lớn tuổi này, vì vậy cậu ta nói nhỏ "Gợi ý" cho cô.
Hạ Tông Nguyên, thành danh từ khi còn trẻ, đứng vững trong làng giải trí nhiều thập kỷ. Khi tuổi còn trẻ đã có vô số phụ nữ hâm mộ theo đuổi, mà ông chưa từng dính tin đồn nào khác trong nhiều năm như vậy ngoại trừ bạn gái Khâu Anh Tử, nhưng kì lạ chính là, ông có mối quan hệ thân thiết như vậy với Khâu Anh Tử nhưng lại không có tin tức kết hôn.
Cúp trên tay ông nhiều đến mức đếm không xuể, kỹ thuật diễn càng làm mọi người tâm phục khẩu phục, ông là nhân vật nồng cốt, nghệ sĩ danh xứng với thực.......
"Xin chào Hạ tiền bối, cháu tên là Thẩm Tòng Ngưng." Thẩm Tòng Ngưng tiến lên, vươn tay. Hạ Tông Nguyên khẽ gật đầu, bắt tay. Mọi người than trong lòng, hơn năm mươi tuổi mà có thể bảo dưỡng tốt như vậy, vẫn có thể thấy được phong thái tuấn lãng khi còn trẻ.
Các diễn viên từng người từng người tiến lên chào hỏi, Hoắc Thiệu Hàng đứng ở nơi khá xa, người quá nhiều, anh không thể tiến lên phía trước, nhưng tâm trạng của anh rất vui sướng. Anh có mối quan hệ rất sâu với Hạ Tông Nguyên, khi anh ra mắt vào năm mười sáu tuổi, anh đã quay một bộ phim cùng với ông ấy, Hạ Tông Nguyên có thể nói là quý nhân cùng người thầy của anh.
Nghĩ đến, anh đã không gặp Hạ Tông Nguyên rất nhiều năm. Anh bận rộn, mà Hạ Tông Nguyên lui về phía sau màn ảnh, cơ hội hợp tác của hai người cũng ít đi.
Hoắc Thiệu Hàng muốn đám người tan chút rồi mới đi đến ôn chuyện với ông, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thân ảnh cô đơn đang đứng một góc.
Một thân váy dài mỏng màu trắng, tóc đen, khuôn mặt yên tĩnh xuất trần. Hoắc Thiệu Hàng bừng tỉnh cho rằng mình thấy được Huyền Hoả khi diễn, nhưng hiện tại không phải còn chưa bắt đầu quay phim sao?
Hoắc Thiệu Hàng lẳng lặng đánh giá Nghê Hạ, cô rũ mắt, không như người khác kích động muốn tiến lên giới thiệu bản thân với Hạ Tông Nguyên, cô dường như bị ngăn cách khỏi bên ngoài thế giới ồn ào náo động này. Cô quá mức bình tĩnh, vẻ cô đơn và một chút trống rỗng đó thực sự khiến trái tim anh khẽ rung động lên không rõ lý do.
Hoắc Thiệu Hàng cau mày, vừa định tiến lên một bước hỏi cô làm sao thế lại nghe được giọng nam trầm quen thuộc gọi tên anh: "Thiệu Hàng."
Hoắc Thiệu Hàng nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Tông Nguyên ý cười dạt dào nhìn mình, Hoắc Thiệu Hàng dừng một chút, vẫn nhấc chân thay đổi hướng đi, tiến về phía Hạ Tông Nguyên.
"Sao thầy tới lại không báo trước với con một tiếng." Hoắc Thiệu Hàng cười hỏi.
Hạ Tông Nguyên vỗ vai anh: "Vốn thầy không tính đến đây, cũng là tạm thời quyết định. Thế nào, dạo này khoẻ không?"
"Vẫn như vậy." Hoắc Thiệu Hàng nói: "Không ngờ tới thầy sẽ diễn vai cha con, đây chính là lần hợp tác thứ hai của chúng ta."
Hạ Tông Nguyên cười lớn: "Thằng nhóc con tốt như vậy, còn hiếm thấy hợp tác với thầy sao?"
Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ: "Thầy đừng ghẹo con nữa."
"Được được được, thầy thấy thời gian của đạo diễn Hầu chúng ta cũng rất gấp, thầy mới không báo trước với con, chờ buổi tối ăn cơm thì nói chuyện với nhau."
Hầu Quang Trung một bên nói đùa: "Cảm ơn thầy Hạ đã thông cảm."
"Nên làm thôi nên làm thôi, bộ phim mùa hè này của cậu sang năm phải lên sóng, đương nhiên phải nắm chắc."Nói rồi Hạ Tông Nguyên định đi vào phòng thay đồ trang điểm, mọi người cung kính đứng sang một bên. Thời điểm Hạ Tông Nguyên đi ngang qua người Nghê Hạ chỉ dương mắt nhìn cô một cái, nhưng cũng chỉ liếc một cái mà thôi.
Nghê Hạ mím môi, im lặng đi ra ngoài.
Hạ Dĩ San gia nhập giới giải trí đã được Hạ Tông Nguyên ngầm đồng ý, nhưng tiền đề của Hạ Tông Nguyên chính là con đường diễn nghệ của Hạ Dĩ San tuyệt đối không được phụ thuộc vào bất kì thứ gì của ông, cô phải dựa vào mình, bò lên từng bước từng bước một, dựa vào thực lực mà nói chuyện. Lúc trước Hạ Dĩ San vui vẻ đồng ý, bằng không với thân phận Tinh nhị* nổi bật như vậy, không có khả năng lăn lộn hai năm mà vẫn là tiểu minh tinh hạng ba.
*Tinh nhị: Là con của người nổi tiếng, vì ba mẹ họ là diễn viên nên cuối cùng họ cũng bước vào ngành cho dù họ được cha mẹ "tỏa sáng" hay do sự chăm chỉ của chính họ.
Mà trừ người thân bên cạnh Hạ Tông Nguyên ra cũng không ai biết Hạ Tông Nguyên đã kết hôn, đã có hai đứa con gái, đương nhiên càng không ai biết sau khi ông ta ly hôn có một đứa con gái tiến vào giới nghệ sĩ, một đứa khác đi theo mẹ học tập ở nước ngoài.
Rất ít người biết nội tình, kỳ thật cũng bao gồm Hoắc Thiệu Hàng.
Hoắc Thiệu Hàng thành danh khi còn trẻ, lúc trước Bá nhạc kéo anh chính là Hạ Tông Nguyên, khi đó Hoắc Thiệu Hàng đã đi theo Hạ Tông Nguyên học tập, cho nên anh biết thầy của anh có vợ ở nước Mỹ, có hai cô con gái. Thậm chí có nhiều lần người một nhà bọn họ đến Trung Quốc anh còn gặp mặt các cô, nói chuyện với nhau, nhưng đó chỉ là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm.
Sau này Hạ Tông Nguyên ly hôn, lịch trình của Thiệu Hàng ngày càng nhiều, cho nên ngoài việc thỉnh thoảng gặp Hạ Tông Nguyên ra, anh không còn gặp lại người nhà của ông nữa........
Nghê Hạ ngồi ghế nhỏ trong trường quay, chống cằm nhớ lại từng cảnh trong quá khứ.
Khoảnh khắc trong phòng thay đồ vừa rồi, cô cảm thấy mình đã thấy được cảnh tượng khi còn nhỏ, bố có mặt, anh Thiệu Hàng có mặt, cô cũng có mặt.....
Chỉ là người vẫn là những người này, thời gian lại không phải là thời gian đã qua kia. Cô không thể nép mình trong lòng bố nhìn ông có nề nếp dạy lời thoại, biểu cảm của Hoắc Thiệu Hàng, cô cũng không thể giống khi còn nhỏ, cứ quấn lấy Hoắc Thiệu Hàng muốn anh bồi mình xem phim hoạt hình, phim hài.
Gia đình tan vỡ, rất nhiều thứ không thể quay về được nữa.
"Đang nghĩ gì thế?"
Đột nhiên một âm thanh trên đỉnh đầu vang lên, Nghê Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt điển trai đang hot đó: "Ờm.....Tôi đang suy nghĩ lời thoại thôi."
Lâm Ngộ Thành xem biểu cảm của cô có chút hoảng hốt, căn bản là đang nói dối, anh ta trầm tư một lát mới nói: "Em không thích Hạ Tông Nguyên."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
Nghê Hạ hốt hoảng: "Anh nói bậy cái gì vậy?"
Lâm Ngộ Thành ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cô như hiểu rõ lòng người: "Khi nãy anh nhìn thấy em đứng một bên, không tiến lên như người khác, cũng không kích động như người khác."
Hơn nữa cũng không liếc nhìn một cái.
"Chỉ thế thôi đã nói lên tôi không thích ông ấy sao?" Nghê Hạ cười nhạt, có chút bất lực.
Lâm Ngộ Thành dời ánh mắt: "Chỉ là cảm giác."
Nghê Hạ: Mẹ nó cảm giác của anh cũng chuẩn quá rồi!
"Chỉ là hôm qua tôi ngủ không ngon, ngẩn người thôi."
Lâm Ngộ Thành sau khi nghe lại nhìn cô một cái, như muốn chứng thực xem cô nói có thật không, chẳng qua Nghê Hạ đã che giấu cảm xúc đúng lúc, hỏi ngược lại: "Lâm Ngộ Thành, anh cảm thấy Hạ Tông Nguyên như thế nào?"
Đây là lần đầu tiên Nghê Hạ kêu tên Lâm Ngộ Thành, trước đây toàn kêu là Lâm tiên sinh Lâm tiên sinh.
Âm thanh của cô rất nhẹ nhàng, một chút cũng không giống dáng vẻ cô quát to lên, Lâm Ngộ Thành hơi thất thần.......
"Anh thích ông ấy không?" Nghê Hạ không chú ý tới biểu cảm của Lâm Ngộ Thành, vẫn hỏi tiếp.
Lâm Ngộ Thành ngừng lại, thần sắc thu lại: "Ông ấy là ngôi sao sáng của giới diễn nghệ, trước kia anh từng xem nhiều phim ông ấy đóng , ông ấy thật sự rất lợi hại."
"Ừm......là rất lợi hại, vậy, anh cảm thấy con người ông ấy như thế nào?"
"Con người?" Lâm Ngộ Thành hơi cau mày: "Anh không tiếp xúc với ông ấy, chẳng qua theo đánh giá của người khác đối với ông ấy, hẳn là người không tồi nhỉ."
"Ừm, có lẽ nhìn bề ngoài là như thế." Nghê Hạ nói thầm.
Nguyện ý dìu dắt hậu bối không lấy giá, làm rất nhiều công ích, còn quyên góp cho vô số trẻ em nghèo......Phẩm hạnh của ông trong mắt mọi người là hạng tốt nhất.
Nhưng mà, mấy ai biết được rằng người đàn ông tốt như vậy lại từng bỏ vợ bỏ con để đi theo nữ diễn viên khác. Nghê Hạ hơi nắm tay lại, nhiều năm như vậy cô cứ nghĩ đã có thể buông bỏ cho ông, cô cũng cho rằng mình đã buông bỏ. Nhưng khi khoảnh khắc cô nhìn thấy ông, chua xót khổ sở nhiều năm qua lại chen chúc đến, cô vẫn còn ghi hận ông.......
Lâm Ngộ Thành ngồi bên cạnh Nghê Hạ, cô quá an tĩnh, khác xa với Nghê Hạ mà anh ta từng quen biết, cô dường như thay đổi dáng vẻ trong tích tắc, nhưng mà cô rõ ràng vẫn là cô mà.
Lâm Ngộ Thành nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Nghê Hạ vào nhiều năm trước, khi đó, anh ta được xem nhân vật phong vân trong trường, mà Nghê Hạ là sinh viên năm nhất vừa mới nhập học.