Yêu Thương Tốt Nhất

Chương 14: Hai người sáng sớm




Edit: Mei Mei ~

☁️☁️☁️☁️☁️☁️

"Đang làm gì thế?"

Âm thanh đột ngột khiến Nghê Hạ giật mình, cô quay đầu lại thì thấy Hoắc Thiệu Hàng đang dựa vào cửa kính, dáng người mảnh khảnh của anh hấp dẫn chết người.

"Tôi làm bữa sáng." Nghê Hạ có chút lo lắng nhìn anh một cái: "Anh không ngại việc tôi động vào phòng bếp của anh chứ?"

"Tuỳ ý đi."

"Được." Nghê Hạ yên tâm cười: "Tôi chiên bánh mì, anh....muốn ăn không?"

Hoắc Thiệu Hàng hơi hơi trầm ngâm vì nụ cười tươi của Nghê Hạ: "Ừm, cảm ơn."

"Muốn cảm ơn cũng là tôi nói mới phải......À đúng rồi, chị Giang Thần thức chưa?"

"Vẫn chưa, để cô ấy ngủ đi."

"Ờ." Nghê Hạ quay đầu lại đặt bánh mì trong chảo lên đĩa, tuỳ tiện hỏi: "Quan hệ của anh và Giang Thần, còn có Quý Thư Bạch đều rất tốt nhỉ?"


Hỏi xong Nghê Hạ cảm thấy có chút không ổn, hình như chạm đến chuyện riêng của người ta, chẳng qua Hoắc Thiệu Hàng lại ngoài dự đoán trả lời: "Khá tốt, quen biết rất nhiều năm rồi."

"Ừm, trong giới giải trí mà nói, kết bạn hẳn không dễ dàng." Nghê Hạ nói như thế chỉ là do trước kia nghe được Hạ Tông Nguyên nói.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn bóng dáng cô vội đi vội lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hỏi lại: "Ở đây cô không có bạn?"

Nghê Hạ ngừng một chút, lại nói cô vừa bắt đầu ngành công nghiệp diễn viên này, bạn ở đâu ra: "Cũng không phải, nhiều người trong đoàn phim chúng ta khá tốt, coi như là bạn rồi."

Hoắc Thiệu Hàng rất bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, cô tiến vào giới nghệ sĩ cũng hơn hai năm, lấy tính tình của cô mà nói sẽ không khó để kết bạn với người khác, giống như Giang Thần, cô ấy vừa mới gặp cô một lần, sau lại thường xuyên ở trước mặt anh nói muốn làm quen cô.


"Được rồi, có thể ăn rồi." Nghê Hạ bưng hai đĩa đi đến: "Vẫn còn một phần để đây, chờ chị ấy thức dậy thì mang ra cho chị ấy."

"Ừm." Hoắc Thiệu Hàng cúi đầu mắt nhìn bữa sáng, vẻ ngoài* không tồi.

*Ở đây Thiệu Hàng đang khen đồ ăn nhìn ngon á =))

Hai người ngồi cùng bàn ăn, không ai nói chuyện liền trở nên rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh dao nĩa chạm đĩa, nhưng Nghê Hạ lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại có cảm giác rất an nhàn.

Hai người không quen thuộc ngồi ăn sáng cùng nhau lại hài hoà giống như một bức tranh vẽ.

Những gì Giang Thần nhìn thấy khi xuống lầu là cảnh tượng một nam một nữ có diện mạo xuất sắc đang yên tĩnh đối mặt ăn sáng ở nhà. Cô nhướng mày, có chút nghiền ngẫm nhìn hai người, tất nhiên cũng chú ý đến bộ quần áo quá cỡ trên người Nghê Hạ.


Còn nói hai người không có gì, đánh chết cô cô cũng không tin!

"Này tớ nói hai người các cậu, có cần nhẫn tâm tới vậy không? Ăn cũng không gọi tớ."

Hai người bên bàn ăn nhất trí quay đầu nhìn cô ấy, Hoắc Thiệu Hàng liếc một cái liền thu hồi ánh mắt: "Ngủ như heo, cậu cảm thấy chúng tớ kêu cậu thức được?"

Giang Thần: "Cái tên này......"

Nghê Hạ mỉm cười: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Giang Thần kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Thơm quá à, ai làm thế?"

"Bên trong còn một phần, em mang ra cho chị." Nghê Hạ trực tiếp đẩy ghế dựa ra, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

"Ồ, Nghê Hạ làm à, hiền thê lương mẫu*." Giang Thần hớn hở nhìn dáng vẻ của Nghê Hạ, sau đó quay đầu, ánh mắt sâu xa nhìn Hoắc Thiệu Hàng: "Diễm•Phúc không cạn."

*Hiền thê lương mẫu: Phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con
Hoắc Thiệu Hàng lười nhìn cô ấy: "Đừng nói bậy."

"Chậc, bọn mình bạn bè nhiều năm như vậy, cậu còn gạt tớ làm gì?" Giang Thần chống cằm: "Phải nói tớ thấy Nghê Hạ rất không tồi, dù sao cũng cảm thấy thoải mái như thế nào ấy."

Tay cầm nĩa của Hoắc Thiệu Hàng ngừng một chút, thoải mái như thế nào ấy? Hình như là vậy.

"Tớ không có gì với cô ấy cả, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Vậy sao?" Giang Thần nhìn Nghê Hạ bưng đĩa đi ra, cất cao giọng nói: "Vậy sao quần áo của cậu lại ở trên người em ấy hả? Aiz Thiệu Hàng, tớ nhớ rõ cậu có thói quen sạch sẽ mà nhỉ?"

Nghê Hạ hơi 囧, trước tiên đặt bữa sáng lên cho Giang Thần, sau đó bản thân cũng ngồi xuống: "Chị Giang Thần, đó là bởi vì hôm qua......"

"Hôm qua em không có đồ ngủ, sau đó cậu ấy đã cho em mượn quần áo." Biểu cảm đầy mờ ám của Giang Thần: "Em nhìn chị xem, chị mặc quần áo của mình ngủ đó, đây là phân biệt đối xử mà ~"
Hoắc Thiệu Hàng lạnh lùng nhìn Giang Thần một cái: "Hôm qua có người nôn lên người người khác, bây giờ còn không biết xấu hổ châm chọc người ta."

"Nôn?" Giang Thần trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía Nghê Hạ: "Cậu ta nói ai? Chị?"

Nghê Hạ khẽ cười gật đầu.

"Người khác đó là em?"

Gật đầu lần nữa.

Giang Thần: "........"

Ăn sáng xong xuôi, ba người ngồi trong phòng khách một lúc, Giang Thần và Nghê Hạ một bên nói chuyện phiếm, Hoắc Thiệu Hàng cầm laptop đang xử lý công việc. Theo Giang Thần nói, Hoắc Thiệu Hàng ngoài là diễn viên ra còn có công ty của mình, mặt khác, còn là đại cổ đông của rất nhiều xí nghiệp.

Minh tinh có nghề phụ thật ra cũng là chuyện rất bình thường, bản thân Giang Thần cũng thế, Nghê Hạ ngược lại có vẻ khác.

"Ừm, dù sao cũng là người mới, lúc chị mới xuất đạo vốn cũng không có tinh lực đi làm đầu tư gì đó." Giang Thần nói: "Chẳng qua sau này nếu em muốn làm việc, em có thể hỏi chị, đương nhiên hỏi Thiệu Hàng thì sẽ tốt hơn, cậu ấy có kinh nghiệm nhiều hơn so với chị."
Nghê Hạ cười nhạt: "Em không hứng thú lắm đến những thứ kinh doanh, quay phim khá tốt."

"Nói xem em có phải là phú nhị đại gì đó hay không? Bố mẹ làm gì thế?" Giang Thần cũng rất kinh ngạc khi nghe Nghê Hạ nói chỉ đóng phim, đương nhiên liền liên tưởng đến chắc chắn ngày thường không thiếu tiền nên mới như vậy, bằng không thì số tiền mà minh tinh chi tiêu cho mình là rất lớn.

"Em không phải." Trong lòng Nghê Hạ sinh ra một tia khác thường khi nhớ tới Hạ Tông Nguyên: "Mẹ em là giáo viên."

Giang Thần hơi nhướng mày, trên người Nghê Hạ luôn có một loại khí chất thanh đạm tự nhiên, hoá ra là từ thư hương thế gia* mà ra.

*Thư hương thế gia: Nhà có học thức

"Cho nên cô mới nghiên cứu sinh vật hoá học? Mẹ cô dạy về mảng này?" Không biết khi nào, Hoắc Thiệu Hàng đã dừng động tác trên tay, đột nhiên hỏi một câu hỏi.
Nghê Hạ rũ mắt nghĩ: "Mẹ tôi dạy văn học cổ điển, tôi đối với sinh vật hoá học....chỉ do có hứng thú."

Hoắc Thiệu Hàng híp híp mắt, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường.

Đúng vậy, có rất ít người trên thế giới lấy ngành này trở thành hứng thú, hơn nữa, người này còn là một cô gái.

Mặc khác, Giang Thần nghe không hiểu gì hết: "Hoá học gì? Ý gì vậy?"

Nghê Hạ đã đem Giang Thần trở thành một người bạn thân, cho nên cũng không cần gạt cô ấy, chỉ là muốn chỉnh sửa một chút.

Giang Thần trợn mắt há hốc mồm sau khi nghe xong: "Em nói.......Em là bạn cùng trường với Hoắc Thiệu Hàng?! Princeton? Nhưng không phải chị nghe nói em cũng tốt nghiệp ở trường nghệ thuật sao?"

"Trước kia em đi xin học tập." Nghê Hạ mặt không đổi sắc nói.

"Đệt mợ." Giang Thần không nhịn được nói tục: "Khi nào mà bên người tôi có nhiều học bá đến thế này."
"Em cũng không phải là học bá gì đó, chỉ là hứng thú....." Nghê Hạ có chút ngượng ngùng nói.

Mặt Giang Thần ngẩn ra.

Mà ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng vẫn luôn nhàn nhạt dừng trên người cô, trên thực tế anh có chút cảm giác, trên người cô không có thứ gì giống diễn viên là bao......

Ba người ở trong phòng khách đến trưa, Nghê Hạ thấy quần áo của mình cũng đã khô nên đứng lên đi thu quần áo, cô đi ra ban công mới phát hiện sào không có quần áo, cho nên mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy giá treo ngoài tầm với, cô buồn bực.

Nghê Hạ không thấp, thân cao chuẩn 1m67, tay cô chống bên cạnh dùng làm điểm tựa, nhón chân lên kéo quần áo xuống, nhưng quần áo bị cô kéo nghiêng 180 độ cũng không rơi xuống.......

Ngay lúc này, phía sau lại vươn một bàn tay nhẹ nhàng lấy quần áo sắp bị biến dạng xuống.
Nghê Hạ thở một hơi, xoay người liền chạm phải bộ ngực rắn chắc, Hoắc Thiệu Hàng thấy cô suýt nữa ngã liền nhanh tay mắt lẹ đỡ thắt lưng cô.

Gần trong gang tấc, có loại tư thế cực kỳ mờ ám.

Nghê Hạ sửng sốt vài giây, bất động thanh sắc tránh ra. Cô ngước mắt thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thiệu Hàng: "Xin lỗi."

Hoắc Thiệu Hàng hơi hơi cau mày: "Sợ phiền tôi đến vậy?"

Anh chắc là đang nói cô lấy không được cũng không gọi anh, Nghê Hạ trốn tránh ánh mắt: "Tôi cho rằng rất dễ lấy xuống. Ừm.....tôi đi thay quần áo trước."

Nói xong, lấy quần áo trên tay anh, nói cảm ơn một tiếng rồi đi về phòng khách.

Lúc Hoắc Thiệu Hàng xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ cô chạy vào phòng tắm, anh rũ mắt nhìn lòng bàn tay, đường cong bên hông lướt qua nơi này dường như còn lưu lại nhiệt độ, thắt lưng của cô nhỏ đến kinh người.
Sau khi Nghê Hạ thay xong quần áo liền định trở về khách sạn, vì để tránh bị nghi ngờ, Giang Thần đã kêu người đại diện lái xe đến, nhân tiện đưa Nghê Hạ về chung, mà Hoắc Thiệu Hàng tự mình lái xe rời đi.

Giang Thần đưa cô về khách sạn Hoành Điếm, Nghê Hạ sau khi trở về phòng liền nhận điện thoại của Cảnh Tố: "Trở về chưa đó?"

"Em đang trong phòng."

"Ừm, chị qua đây."

Chuông cửa rất nhanh liền vang lên, Cảnh Tố ngồi đối diện cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Chị làm gì vậy, có chuyện thì nói." Nghê Hạ dựa vào mép giường, tay lướt tin tức trên điện thoại.

"Nghê Hạ à, hôm nay có nhà làm phim gọi điện cho chị."

"Ừm." Nghê Hạ nhìn cô ấy một cái, ý bảo cô nói tiếp.

Cảnh Tố ho khan: "Em đọc 'Đế Hoàng Huyết' chưa? Nó được viết bởi tác giả nổi tiếng trên mạng, bây giờ vẫn rất hot, rất nhiều thư mê*."
*Thư mê: Những người yêu thích sách

"Chưa đọc." Nghê Hạ rất ít đọc tiểu thuyết.

"Năm nay 'Đế Hoàng Huyết' muốn cải biên thành phim truyền hình, bây giờ đang tuyển chọn nữ chính đó."

"Ồ, vậy thì sao?"

"Nhà làm phim 'Đế Hoàng Huyết' mời chúng ta đi thử vai."

Cảnh Tố nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Nghê Hạ. Tay lướt tin tức của Nghê Hạ ngừng lại, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn Cảnh Tố: "Ý của chị là em phải đi thử vai?"

"Đúng vậy đúng vậy, em xem 'Mê Thành' sắp đóng máy, chúng ta cũng nên nhận bộ tiếp theo."

"Cảnh Tố, hình như em chỉ đáp ứng với Hạ Dĩ San giúp chị ấy nắm chắc cơ hội 'Mê Thành', không đáp ứng sẽ quay thêm một bộ khác giúp chị ấy."

Vẻ mặt Cảnh Tố đột nhiên đau khổ: "Nghê Hạ, dù sao.......Dù sao bộ này cũng không tệ, 'Đế Hoàng Huyết' là tiểu thuyết nữ quyền*, suất diễn của nữ chính là nhiều nhất, diễn bộ này khẳng định có thể hot, em giúp đỡ đi mà, đi thử xem."
*Nữ quyền: quyền nữ giới hay quyền phụ nữ, là các quyền lợi bình đẳng giới được khẳng định là dành cho phụ nữ và trẻ em gái trong nhiều xã hội trên thế giới.

"Chị biết em không phải là diễn viên thật, vị trí này cũng không phải của em." Nghê Hạ mím môi, khoé mắt có chút lạnh lẽo: "Hơn nữa, em vẫn còn việc phải làm ở bên phía trường học, em cần phải quay lại."

"Ôi giời, em không cần như thế mà, em xem đi, dàn diễn viên của bộ này tốt lắm đó, rất nhiều đại bài." Cảnh Tố đáng thương nhìn cô: "Chị em bây giờ vẫn chưa thể trở về, nếu mà cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ muốn em đảm nhận nhiệm vụ này."