Yêu Thương Tìm Lại

Chương 5: 5: Bỏ Trốn





Thế Sơn nhìn cô ngoan ngoãn ăn cơm tâm tình mới thả lỏng, anh ta kéo ghế ngồi ở đối diện, giống như có điều gì muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Kiều Ly ăn trong hoang mang, chẳng biết người đàn ông này có phải là người đa nhân cách hay không, từ lúc cô tỉnh lại thái độ của anh ta rất lạ.
- Anh Sơn.
Có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói ồ ồ vang lên, Kiều Ly len lén nhìn người đối diện thì bắt gặp Thế Sơn cũng đang nhìn mình nên lúng túng cúi mặt ăn cơm.

- Nếu muốn về nhà thì ở yên trong phòng.
- Vâng.
Thế Sơn dặn xong đóng cửa sổ cẩn thận rồi mới lấy áo khoác ra ngoài.

Bây giờ Kiều Ly mới chú ý áo thun mình đang mặc hình như cùng kích cỡ với anh ta, vành tai nhanh chóng đỏ ửng.

Sau khi xác định người đàn ông kia đã đi rồi, cô liền để tô cơm xuống chạy đến mở cửa, đúng như dự đoán cửa không mở được.

Kiều Ly âm thầm quan sát căn phòng rồi thử mở tủ quần áo.

Không ngờ anh ta lỗ mãng như thế nhưng sống rất ngăn nắp, áo xếp gọn gàng để một bên còn quần thì treo một bên, cô chọn đại một chiếc quần dài màu đen rồi mặc vào.

Tay Kiều Ly vừa chạm phải một thứ gì đó cứng cứng trong túi quần, cô hiếu kì lấy ra xem rồi thảng thốt buông tay.

Khẩu súng rơi trúng ngón chân cái đau điếng, cô hít thở không thông, vội vàng tránh xa thứ đáng sợ kia.


Đám người này có súng, có thể hoạt động theo tổ chức hoặc băng phái cực kì nguy hiểm, Kiều Ly chưa xác định được mục đích bọn họ bắt cóc cô làm gì nhưng chắc chắc kết cục sẽ không tốt đẹp.

Cô phải tận dụng cơ hội người đàn ông kia ra ngoài để rời khỏi đây.
Cửa sổ chỉ cài then nên dễ dàng mở được, những thanh gỗ nhỏ chắn ngang trên bệ cửa cách nhau ước chừng hơn một gang tay.

Kiều Ly lục lọi trong phòng tìm kiếm thứ gì đó với hy vọng có thể làm gãy những thanh gỗ này.

Cô loay hoay một hồi rồi chạy tới tủ quần áo, sau khi bới tung lên Kiều Ly cũng tìm được một con dao bấm.

Thời gian có hạn nên cô cật lực dùng lưỡi dao cứa lên những thanh gỗ, quyết tâm phải rời khỏi đây cho bằng được.
- Anh Sơn, xong rồi.
- Bao nhiêu?
- Được gần 1 tạ.

- Tối nay đứa nào canh?
- Anh Bắc với thằng Thẹo, ở lại làm vài ly đi anh Sơn.
- Không có hứng, bên phía thằng Vinh thế nào rồi?
- Nó bảo hai ngày nữa sẽ cho bọn em thử hàng mới thoả thích.
- Để mắt tới nó nhiều hơn cho tao.
- Dạ, em thấy đại ca hình như đang ưu ái nó hơn anh.

Thế Sơn cười khẩy rít một hơi rồi ném điếu thuốc xuống đất, Tiến thức thời nên ngậm miệng, hắn ta đi theo Thế Sơn nhiều năm nên biết những lúc nào cần im lặng.

Chiếc xe bán tải di chuyển trong đêm, đèn xe chiếu sáng một góc rừng u tối.

Thế Sơn lái xe nhanh hơn ngày thường, quãng đường dài ngoằn được rút ngắn còn hơn 20 phút.
Bịch!
Kiều Ly từ cửa sổ nhảy xuống, tiếp đất bằng đầu gối và hai tay, cũng may có quần dài nên không bị xây xát mấy.

Cô khẩn trương nấp sau bụi cây gần đó quan sát tình hình, xung quanh là các lán trại, tất cả các cửa đều hướng về nơi mà cô vừa nhảy ra từ cửa sổ.

Kiều Ly hiếu kì nhìn lên thì thấy đây là một căn nhà hai tầng duy nhất được xây dựng kiên cố ở đây.

Tầng trên tắt điện im lìm, xung quanh cũng không nghe tiếng động gì, vắng lặng đến rợn người.

Không biết lối ra ở đâu nên Kiều Ly mon men theo bờ tường, trời quá tối, cô dựa theo may mắn cắm cúi chạy về phía trước.

Tiếng hú của một con vật nào đó bất ngờ vang lên làm cô điếng tim dừng lại, mồ hôi vã ra ướt đẫm chiếc áo thun mỏng.

Nơi rừng núi hoang vu này bốn bề đều nguy hiểm, chỉ cần một tiếng động nhỏ có thể mang đến sự chú ý cho rất nhiều người.

Cô chậm rãi điều chỉnh lại sự hoảng loạn trong lồng ngực rồi lấy lại tinh thần, nhưng đêm dài đằng đẵng vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ cô phát sinh.
- Mày lấy từ đâu thế?
- Anh Vinh đưa, bảo bọn mình dùng thử.
- Hàng mới à?
- Mới đấy.

Tiếng nói chuyện rất khẽ lọt vào tai Kiều Ly, phía trước có người, cô không thể tự đâm đầu vào rọ nên rón rén định nhấc chân chạy đi.

- Ai?
Kiều Ly hoảng hốt khi mới xoay người đã bị phát hiện, cô liều mạng toan bỏ chạy thì cánh tay bị một lực mạnh túm lấy.

- Phụ nữ à?
- Thả tôi ra.
- Ôi xinh thế, thơm quá.
Gã kia đã sớm không còn hứng thú với hàng mới nữa mà chuyển sang sờ mó Kiều Ly, cô bị đè dưới đất, hai tay ghì trên đỉnh đầu, miệng vừa hét lên đã sợ hãi ngậm lại, không cho đôi môi hôi hám của gã đàn ông kia hôn mình.

- Dừng đã, con này lúc chiều tao thấy anh Sơn dẫn về.

- Kệ…
- Mày điên à?
- Ai bảo nó tự tìm đến tao.
Gã chồm tới dí mặt vào bầu ngực đẫy đà hít lấy hít để vì lâu rồi chưa chạm vào phụ nữ, dục vọng bị thiêu đốt trong nháy mắt, chẳng còn sợ hai chữ anh Sơn kia nữa.


Tên kia còn tỉnh táo hơn nên kéo bạn mình ra, Kiều Ly cũng phản ứng quyết liệt đánh thùm thụp vào cái đầu đang có hành động tởm lợm trước ngực mình.

- Thằng chó.
- Mày muốn vì gái mà mất mạng hả?
- Kệ tao.
- Mày…
- Tao muốn con này, tránh ra.
Dứt lời, chiếc áo thun trên người Kiều Ly bị xé rách toạc, da thịt tiếp xúc với không khí mát lạnh, hai khối mềm mại không có gì che chắn phơi bày dưới ánh mắt thèm thuồng dâm đãng.

Kiều Ly cuống quýt dùng tay che lại nhưng cổ tay nhanh chóng bị bẻ quặp ra sau.
- Anh Sơn… cứu tôi.

Tiếng hét của cô như xé tan màn đêm yên tĩnh, khiến cho gã đàn ông ti nh trùng lên não kia bừng tỉnh vội bụm miệng cô lại.

Tuy hoảng sợ nhưng Kiều Ly vẫn còn tỉnh táo, cô nhận ra được tên còn lại không muốn dính phải rắc rối, nhất là hai chữ anh Sơn làm hắn nhảy dựng lên.

Cô không biết anh ta làm gì ở đây nhưng đám người này có vẻ nhún nhường không dám đắc tội.