Yêu Thương Tìm Lại

Chương 36: 36: Ngộ Nhận





Mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt to tròn rơi lộp bộp trên tán ô của Kiều Ly.

Người đàn ông cầm bó hoa hồng đỏ rực đang băng qua màn mưa trắng xoá bước về phía cô.

Cảm xúc của Kiều Ly lúc này không sao diễn tả bằng lời, vui sướng, hạnh phúc đan xen vào nhau rồi vỡ oà.

Cô run run đứng lên, ánh mắt chất chứa nỗi nhớ nhung da diết, nhưng khoảnh khắc khi cô chính diện nhìn thẳng vào mắt anh, tất cả mọi thứ bỗng chốc sụp đổ.

Khi đã yêu một người, cho dù người đó thay đổi như thế nào nhưng nếu còn tình cảm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt liền nhận ra ngay.

Nhưng ánh mắt người đàn ông này nhìn cô lạ lắm, có triều mến, đau lòng nhưng không mãnh liệt như Thế Sơn.

Kiều Ly thảng thốt, hô hấp như bị ngưng trệ, kinh ngạc đến quên mất cả phản ứng, vết sẹo cô từng chê xấu xí kia đã biến đi đâu mất rồi.

Đây không phải là Thế Sơn của cô, không phải!
- Kiều Ly.
Sau 15 năm, Nghĩa chính thức được gặp lại cô bé hàng xóm năm xưa từng quấn quýt theo anh rủ chơi trốn tìm.


Hôm đó Nghĩa theo mẹ rời đi đột ngột nên không thể tạm biệt cô, cũng vì vậy mà Thế Sơn mới có cơ hội thân thiết với Kiều Ly dưới thân phận của em trai.

Định mệnh khéo se cho bọn họ những cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và oái oăm, cả ba người đều nợ nhau một lời tạm biệt.

- Anh là ai?
Giọng nói xa lạ cùng vẻ mặt dè chừng của cô khiến Nghĩa hụt hẫng, bó hoa nghiêng về phía Kiều Ly nhưng cô không nhận.
- Anh là Nghĩa.
- Không phải, anh không phải anh Nghĩa, sao anh lại giả danh anh ấy chứ?
- Anh có thứ này muốn đưa cho em.
Chiếc ô Nghĩa đang cầm rơi xuống đất, bàn tay lấy từ trong túi quần ra một tấm ảnh đưa cho Kiều Ly.

Cô run rẩy nhận lấy, khoé môi mấp máy, niềm vui trong nháy mắt biến thành nỗi xót xa tuyệt vọng.

Trong ảnh hai đứa bé giống nhau như đúc đang nhìn cô mỉm cười, quần áo cũng cùng một loại, cô không thể phân biệt được đâu là người mình đang tìm kiếm.

Anh không đổi tên, vốn dĩ anh là Thế Sơn, không phải Nghĩa.

Là do cô tự áp đặt cái tên đó lên người anh, là do cô ngộ nhận cả thôi.

Kiều Ly suy sụp nhìn vào tấm ảnh rồi lẩm bẩm hỏi.
- Thế Sơn đang ở đâu? Làm ơn nói cho tôi biết anh ấy sao rồi?
- Anh ấy nhờ anh đưa bó hoa này cho em, đủ 99 bông.
- Xin anh nói cho tôi biết Thế Sơn đang ở đâu, tôi cầu xin anh đấy.
- Anh Sơn… mất rồi.
- Không….

Anh lừa tôi… anh ấy không chết, anh ấy hứa sẽ trở về với tôi mà… anh lừa tôi.
- Kiều Ly.
- Tránh ra… tôi không cho phép anh nói như vậy… Thế Sơn vẫn còn sống anh nghe rõ không hả?
Kiều Ly vùng vẫy gào lên, nước từ trên đỉnh đầu không ngừng xối vào người cô, cuốn trôi những giọt nước mắt lã chã trên khuôn mặt bi thương.

Nghĩa đau lòng muốn ôm cô, an ủi cô nhưng ngay lúc này anh cũng đau đớn không kém gì Kiều Ly.


Năm đó nếu anh không đi cùng mẹ có lẽ anh hai sẽ không bơ vơ cô độc một mình.

Nghĩa sợ hãi những ngày tháng sống cùng với trận đòn roi của bố, anh đơn thuần nghĩ rằng mẹ đưa mình đi trước một thời gian sau sẽ quay lại đón anh trai.

Nhưng không, bà Dung không hề quay lại tìm Thế Sơn nhưng lại nói rằng anh sang thành phố khác tìm việc làm, muốn Nghĩa hoàn toàn quên đi kí ức ở nơi cơ cực ấy.

Có một lần Nghĩa trốn tiết chạy về nhà nhưng không thấy ai, anh ghi số điện thoại của mình rồi bỏ dưới chậu cây xương rồng trên bệ cửa sổ, hy vọng khi anh hai đi làm xa về sẽ nhìn thấy rồi liên lạc với mình.

Nhưng sự hy vọng ấy dần biến thành vô vọng, mãi đến mấy ngày trước Thế Sơn mới gọi cho anh.

Nghĩa thay anh trai hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, bó hoa hồng mới đó ướt đẫm nước mưa, vài cánh rơi ra bị mưa đánh dập nát.
- Kiều Ly, đây là thứ cuối cùng anh Sơn muốn gửi cho em.

- Tôi không nhận, tôi muốn anh ấy tự tay đưa cho tôi.
Cô gào thét trong sự đau đớn hoảng loạn rồi bỏ chạy, Nghĩa vội vàng đuổi theo.

Chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn nhưng tình cảm mà Kiều Ly dành cho Thế Sơn đã được dồn nén từ nhiều năm.

Khi gặp lại mới có cơ hội được bộc lộ ra bên ngoài.

- Kiều Ly.
Ầm.

Âm thanh va chạm níu kéo bước chân Kiều Ly, cô quay ra sau thì thấy Nghĩa nằm gục trên đường, tài xế ô tô không làm chủ được tay lái tông vào Nghĩa rồi lảo đảo đâm vào biển chỉ đường.

Trong dòng người vội vã chỉ có một mình cô để ý tới anh.

Kiều Ly lảo đảo chạy tới, nắm lấy tay Nghĩa hoảng loạn gọi.
- Thế Sơn… Thế Sơn
Cô không chấp nhận sự thật đau lòng là người đàn ông đó đã rời bỏ mình, trước mắt cô là một người có gương mặt y hệt anh.

Cô cố chấp cho rằng đây là Thế Sơn, nhất quyết không cho anh biến mất.

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp con phố, cả người Kiều Ly ướt nhẹp, đôi môi tái nhợt run cầm cập ngồi co ro nắm tay người đàn ông nằm trên băng ca, máu từ bả vai anh chậm rãi chạm đến tay cô.
- Có gọi được cho em con không?
- Con bé không nghe máy, để con lái xe đi tìm.
- Ừ ừ, trời mưa to thế này không biết con bé lại lang thang ở đâu rồi.
Nga gấp tài liệu đang xem dở bỏ quan một bên rồi lấy chìa khoá xe ra ngoài, sau khi được cảnh sát giải cứu trở về tinh thần của Kiều Ly có lúc bất ổn.

Em gái cô không còn vui vẻ nói cười như trước nữa, trạng thái ủ dột u uất thường xuyên xuất hiện trên người Kiều Ly, có hôm Nga đi gặp đối tác vô tình nhìn thấy em gái lang thang trên phố như đang tìm ai đó, ánh mắt vô hồn trông rất tội nghiệp nhưng dù gặng hỏi thế nào Kiều Ly cũng không chịu chia sẻ..