Hô hấp của Kiều Ly chậm lại, nụ hôn ấm nóng vờn bên tai cô, từ từ trượt xuống xương quai xanh quyến rũ rồi đến nơi mềm mại không có gì ràng buộc.
Chiếc áo thun mỏng Kiều Ly đang mặc như khoác hờ cho có, Thế Sơn chỉ cần một động tác đã đem nó ném dưới sàn.
Vòng eo nhỏ nhắn bị kéo chạm vào bản thắt lưng bằng kim loại, bàn tay thô ráp mơn trớn vuốt ve hai bắp đùi thon thả khiến Kiều Ly ngứa ngáy đẩy nhẹ ra.
- Không phải anh nói xuống bản sao, sẽ trễ đó…
- Cùng em tâm sự một chút cũng không muộn.
- Nhưng mà…
- Không thích à?
Thế Sơn từng chút một hôn lên da thịt mịn màng trước ngực, một tay xoa nắn bộ ng ực sữa rồi hé môi ngậm lấy.
Kiều Ly vặn vẹo, có chút ngượng ngùng muốn tránh đi nhưng một trận tê dại đang lan truyền khắp toàn thân khi đầu lưỡi ướt át của Thế Sơn cố tình quét qua nhũ h oa rồi khẽ cắn ma sát.
- Thế Sơn… đừng… sẽ trễ giờ…
Giọng nói của cô trở nên mềm mại đến mức biến thành nức nở, chỉ định trêu chọc cô một chút nhưng Thế Sơn không ngờ mình lại tự châm lửa, khoá quần nhanh chóng được kéo xuống, đem vật cứng rắn kia chạm vào đùi cô.
Kiều Ly giật mình, tối qua không biết cùng anh ta thăng hoa bao nhiêu lần, cô đã quen với d ục vọng mãnh liệt của người đàn ông này, muốn né tránh cũng tránh không được, hai tay thoáng chần chừ rồi vòng lên cổ Thế Sơn đáp lại.
Vật dụng trên bàn va vào nhau vì bị Thế Sơn đụng trúng, anh ta gạt hết sang một bên rồi ôm Kiều Ly đặt lên bàn, bên dưới vừa vặn mở ra, tiếp nhận sự xâm nhập gấp gáp.
Cảm giác căng trướng lấp đầy cơ thể, Kiều Ly thở hổn hển, hai chân bị Thế Sơn mở rộng, mặt bàn bắt đầu rung lên theo từng nhịp đẩy đưa.
Cô sợ té nên hai tay bấu víu vào cổ anh ta, bên dưới không ngừng co rút khiến Thế Sơn muốn phát điên, đẩy lưng cô dựa hẳn vào bức tường vôi rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi mềm.
Nụ hôn của Thế Sơn cũng mãnh liệt giống như d ục vọng của anh ta vậy, Kiều Ly hé môi hít thở, tạo điều kiện cho Thế Sơn chen vào càn rỡ khuấy đảo.
Trong không khí chỉ toàn hơi thở nam tính, nơi giao hợp bên dưới đang vang lên những âm thanh xấu hổ, cơ thể mềm oặt thoáng chốc khẩn trương.
- Anh cẩn thận vết thương.
- Lo cho tôi vậy à?
- Nhỡ anh có chuyện gì ai bảo vệ em.
- Em yên tâm, mạng tôi rất lớn.
- Anh…
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Ly ngay lập tức mím môi, tiếng rên rỉ bị chặn ở cuống họng, nơi chật hẹp bỗng co rút, cắn chặt đến mức Thế Sơn toát mồ hôi, bàn tay vỗ vỗ vào bờ mông trần trụi, áp mặt vào tai cô thở dốc.
Hốc mắt Kiều Ly ửng hồng, lí nhí kéo tay anh.
- Thế Sơn… có người…
- Em thả lỏng đi, tôi không cử động được.
- Em… Thế Sơn…
- Ngoan, sắp xong rồi.
Kiều Ly thốt lên một tiếng rồi xấu hổ vùi cả khuôn mặt xinh đẹp rũ rượi vào bả vai vững chãi, đầu óc cô bắt đầu bị tấn công bởi hàng nghìn đốm sáng nhỏ, lâng lâng trong cơn cực khoái đang sắp sửa kéo đến.
Thế Sơn ôm chầm lấy cô, từng cứ thúc mạnh hừng hực khiến âm thanh ái muội vang dội trong phòng, hai khối mềm mại trước ngực theo động tác không ngừng lay động kịch liệt.
Thế Sơn mím môi, chút lý trí còn sót lại nhắc nhở anh ta không được lưu lại bên trong cô, vội rút ra bắn lên cái bụng nhỏ đang run rẩy.
Mà Kiều Ly lúc này đang đắm chìm trong cao trào, cô ghì chặt bả vai Thế Sơn, miệng cất lên tiếng ngâm nga khe khẽ, bên dưới ửng hồng hơi sưng, nếu không phải có việc Thế Sơn thật muốn giày vò cô lần nữa.
- Ăn cơm xong ngủ một giấc, buổi chiều sẽ có quần áo cho em.
- Vâng.
Thế Sơn bế cô đứng xuống, hai chân Kiều Ly lảo đảo vài giây rồi mới đứng vững.
Cô đưa tay giúp anh ta kéo khoá quần, hài lòng với sự chu đáo của cô, Thế Sơn hôn lên vầng trán trơn bóng rồi bảo cô đi tắm.
Tiến đứng bên ngoài, nghe rõ những gì phát sinh trong phòng nhưng không gõ cửa lần nữa, chính hắn là người gợi ý với lão Tư nên để Kiều Ly ở cạnh Thế Sơn, tạm thời khiến anh ta dẹp đi ý định chống đối với lão Tư, không vì một ả đàn bà mà anh em xảy ra xích mích.
Thế Sơn không về thành phố, hai ngày nay vết thương của anh ta đã ổn nhưng chỉ quanh quẩn trong phòng ân ái với Kiều Ly, chính điều này làm Tiến bất an.
Nếu như Thế Sơn cứ si mê ả đàn bà đó như vậy mà bỏ bê những việc lão Tư giao thì sẽ mất đi sự tín nhiệm, tạo điều kiện cho kẻ khác thừa nước đục thả câu.
- Chìa khoá xe.
Nghe Thế Sơn hỏi Tiến liền lấy chìa khoá xe trong túi áo khoác đưa rồi đi theo anh ta.
Bọn họ xuống bản để gặp Lâm, gã vừa được Hải giới thiệu.
Lô hàng mới này của lão Tư được nhiều người để ý, nhưng cái giá mà lão ta đưa ra không hề thấp, muốn lấy hàng phải thông qua đàn em của lão, xem thử có đủ thành ý hay không rồi mới tiến hành giao dịch.
Kiều Ly tắm vội rồi mặc đại chiếc áo lúc nãy chạy ra khỏi nhà vệ sinh, thời cơ của cô đến rồi, phải lục tung chỗ này lên để tìm cho ra chiếc chìa khoá nơi cất giấu hàng.
Tủ quần áo là nơi Kiều Ly tìm kĩ nhất, cô lục lọi từng chiếc túi quần, không bỏ sót bất kì một ngóc ngách nào.
Cô không nghĩ Thế Sơn cất giấu trên người bởi lúc nãy hai đùi cô cọ vào quần anh ta, không thấy có chiếc chìa khoá nào.
Đến chiều Thế Sơn mới quay lại nên cô còn nhiều thời gian, dưới gầm giường Kiều Ly cũng không bỏ qua, cô mở điện rồi khom xuống, cố mở to mắt nhìn xem có gì khả nghi hay không.
Một thứ gì đó đang nhấp nháy, Kiều Ly hoang mang thò tay gỡ ra thì sững sờ.
Có ai đó đã đặt máy nghe lén trong phòng, hoặc cũng có thể là Thế Sơn.
Nhưng nếu muốn theo dõi cô anh ta phải lắp camera mới đúng, cô đâu gặp gỡ hay nói chuyện với ai trong phòng anh ta, đặt máy nghe lén ở đây không có tác dụng gì cho lắm.
Khả năng thứ hai được Kiều Ly loại trừ.
Cô đặt máy nghe lén lên bàn rồi tiếp tục tìm manh mối về chiếc chìa khoá quan trọng kia.
- Con nhỏ đó sao rồi?
- Nó đang ở chỗ Thế Sơn, hôm nay cậu ta xuống bản, hy vọng sẽ tìm được.
- Nó không nghi ngờ gì chứ?
- Không, nó muốn về nhà nên rất nghe lời.
- Ừ.
Còn thằng Bắc?
- Đã liên lạc được với bọn kia rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đợi thôi.
Mụ Hen lầm lũi từ trong một lán trại đi ra, tay bê cái thau thiếc có miếng vải dính máu nhàn nhạt.
- Mụ Hen.
Có người gọi nên mụ dừng lại, Thẹo hậm hực lớn tiếng.
- Mụ nấu kiểu gì thế, sắp cháy bếp luôn rồi kìa.
- Thôi chết.
Mụ chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi chạy về lán trại của mình, căn bếp đang bốc khói, cũng may có người dập lửa rồi.
Hai gã đàn ông cởi trần xách gáo nước tạt vào, miệng rít lên chửi.
- Mẹ nó, mụ này muốn phản à.
- Tôi già rồi nên lú lẫn rồi.
- Hừ, chỗ này mà cháy lần nữa là mụ thành tro luôn đấy.
Mụ Hen nhớ mình đã dụi tắt bếp xong mới sang nắn chân cho Vinh, không có lý nào bị cháy được.
Có ai đó đang dằn mặt mụ ta, rốt cuộc là người nào, hắn đã biết được bao nhiêu, mụ Hen bắt đầu hoang mang dè chừng.