Một cô bé mập mạp lẽo đẽo đi theo sau một cậu nhóc cao hơn mình hai cái đầu, trên tay cô bé cầm theo mấy viên kẹo socola đã bị mềm nhũn miệng liên tục gọi.
- Anh ơi, em cho kẹo này.
- Đừng đi theo anh nữa.
- Anh khóc rồi.
- Em thật phiền.
- Mẹ bảo em ngoan mà.
- Em về nhà đi.
- Anh cũng về nhà nhé.
Cậu nhóc không dừng lại, trên người đầy vết bầm tím, nghe đến hai từ về nhà khoé môi mím chặt vội vàng bỏ chạy về phía trước.
….
- Sao anh đi chậm thế?
- Em nặng lắm biết không hả.
Cô bé ngậm que kẹo mút không biết mình nặng đến mức nào, hai cánh tay mập mạp vui vẻ ôm chặt cổ cậu nhóc đang khổ sở cõng mình.
- Mai em qua tìm anh nhé.
- Ừ.
- Em sẽ cho anh kẹo.
- Lúc nào cũng ăn kẹo, răng em thật xấu xí.
- Mẹ bảo sắp tới sinh nhật em.
- Muốn tặng quà đúng không?
- Dạ.
- Thích quà gì?
- Em mua kẹo cho em đi.
- Không mua.
- Anh xấu lắm.
Cô bé phụng phịu dỗi còn cậu nhóc đang cõng cô thì rất háo hức muốn được tặng quà.
- Kiều Ly, con không được qua nhà hàng xóm nữa biết chưa.
- Sao vậy ạ?
- Nhà đó không tốt.
Một thời gian sau người ta lại thấy cậu nhóc dáng người liêu xiêu gầy gò âm thầm đứng trước cổng căn biệt thự chờ đợi cô bé mập mạp hay đi theo mình.
Nhưng cậu đợi mãi, đợi đến ngày nào qua ngày khác cũng không thấy cô bé đó xuất hiện nữa.
…
“Kiều Ly, em đã quên anh rồi”
Thế Sơn đặt tay lên ngực cô, bầ u ngực được thả tự do run rẩy biến hoá, có những thứ tình cảm không thể dùng lời nói để bộc lộ hết, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh.
Hai tay Kiều Ly nắm lấy áo Thế Sơn, để mặc cho anh ta dạo chơi trên người mình.
Dáng vẻ ngoan ngoãn đó của cô khiến nỗi bực bội vô cớ của Thế Sơn dần tan biến.
- Kiều Ly, tôi sẽ bảo vệ em đến cùng, chỉ khi nào tôi chết đi mới từ bỏ em.
Giọng nói thiết tha chân thành quá đỗi khiến cho trái tim dù có cứng rắn đến mấy cũng bị lay động, Kiều Ly sững sờ, biểu cảm không rõ là vui mừng hay sợ hãi, Thế Sơn vội hôn lên mắt cô, che giấu đi những thứ mà anh ta không muốn nhìn thấy.
Ít nhất là trong giây phút này, hãy để cô tự nguyện đắm chìm cùng anh ta một lần.
Bên dưới của Thế Sơn đã sớm cứng rắn, anh ta nắm lấy tay Kiều Ly đặt đến nơi đó, cô hoảng sợ nhưng không dám lấy tay về.
- Thể hiện thành ý của em đi nào.
Cô rề rà kéo khoá quần, động tác chậm chạp khiến Thế Sơn cười khổ, tự mình giải phóng dục vọng ngạo nghễ đằng sau lớp quần dài.
Kiều Ly bối rối nhìn chăm chú vào thứ nóng bỏng đang nằm trong tay mình, bị doạ quên cả phản ứng.
Cô không mặc đồ lót, vì vậy Thế Sơn chỉ cần chen ngón tay vào giữa bắp đùi thon thả liền chạm tới đoá hoa kiều diễm.
Đó là nơi nhạy cảm nhất của Kiều Ly, khi ngón tay lạnh lẽo của Thế Sơn xâm nhập, cô bủn rủn, khoái cảm đồng thời bùng nổ trong cơ thể.
Sau khi bên dưới đã đủ ướt át, Thế Sơn nắm tay Kiều Ly cũng ngã xuống giường, để tránh đụng tới vết thương, anh ta để cô ở trên.
Ân ái là liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất, Kiều Ly ngồi lên hông Thế Sơn, từ từ trượt xuống, theo dẫn dắt của anh ta cầm lấy vật nóng bỏng kia đặt tới khe hẹp bên dưới rồi mím môi ngồi xuống.
Tư thế này khiến Thế Sơn đê mê, anh ta có thể nhìn thấy tất thảy những biểu cảm của Kiều Ly, dáng vẻ đong đưa khiến bầu ngực xinh xắn nhấp nhô đúng là lay động lòng người.
Cô chặt chẽ giống như lần đầu, bao bọc chặt khít muốn nuốt chửng Thế Sơn, dục vọng hoà với tình yêu khiến cho cảm giác thăng hoa đạt đến đỉnh tột độ.
Những nhịp đẩy bắt đầu nhanh dần, Kiều Ly hé môi, bật ra tiếng rên rỉ, cô quên mất chính mình cần phải đề phòng người đàn ông này, để anh ta từng bước đâm sâu vào tận trái tim.
- Thế Sơn… ưm…
- Em cũng thích được tôi chạm vào đúng không?
- Không… không thích…
- Nói dối.
Khoái cảm che phủ lý trí, Thế Sơn nghe cô gọi tên mình, bên dưới đang chìm đắm trong chốn chật hẹp, luồng nhiệt nóng bỏng tận sâu bên trong liền muốn phun ra.
Anh ta ôm lấy thân thể ửng hồng đã nhiễm dục vọng, tàn bạo gặm nhấm ngực cô, những cú thúc hông điên cuồng mặc cho vết thương ở ngực đang rỉ ra, cùng cô phối hợp vô cùng ăn ý.
Khi cơn cực khoái ập đến lần hai, Kiều Ly bủn rủn trong sự sung sướng dập dờn mà Thế Sơn mang lại.
Đến tận cùng khi cô như sắp ngất đi, hơi thở bị anh ta hoàn toàn chiếm lấy, cả hai người đều đẩy nhau vào đường cùng, không cho đối phương cơ hội qua đầu.
Thế Sơn vì yêu mà sẵn sàng đem tính mạng của mình ra đánh đổi nhưng cô gái mà anh ta yêu lại đem tính mạng mình ra làm mồi nhử để dẫn dụ anh ta sa lưới.
Pháp luật không ngăn cấm anh ta yêu Kiều Ly, nhưng lại không cho anh ta cơ hội được ở bên cô!
Sau một tuần tìm kiếm tung tích Kiều Ly trong vô vọng Nga bắt đầu kiệt sức, mẹ cô gầy rộc, tỉnh rồi lại khóc, nhớ thương con gái không sao kể xiết.
Nga ở lại bản nên công việc tạm thời do bố cô xử lý.
Sự việc đáng tiếc của Kiều Ly nằm ngoài dự tính của nhà trường, không ai nghĩ lần đi thực tập này lại xảy ra sự cố.
Một người đang sống sờ sờ ra đó, nói mất tích là mất tích, một manh mối cũng không có.
Công cuộc tìm kiếm vẫn đang diễn ra, suy đoán của Nga đang nghiêng về em gái bị bắt cóc, ở đây gần biên giới, không thể tránh khỏi bọn buôn người hoạt động.
Dù vậy Nga vẫn bám víu vào hy vọng mong manh rằng Kiều Ly còn sống để tiếp tục tìm.
Mỹ Hạnh quay lại trường học nên không thể theo dõi diễn biến ở bản, manh mối duy nhất là chiếc máy ảnh đã được Mạnh xử lý sạch sẽ nên cô ta không sợ gì nữa.
Đến lớp, cô ta vẫn mang theo bộ mặt đau buồn giả dối, bạn học quan tâm đến chuyện Kiều Ly mất tích nên xúm xuýt hỏi han, Mỹ Hạnh lại tự ảo tưởng cho rằng mình được săn đón.
Thoát khỏi cái bóng quá lớn của Kiều Ly, cô ta cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn nhiều.
Tan học Mỹ Hạnh liền đến công ty tìm Mạnh, không biết liêm sỉ tự nhận mình là bạn gái của anh ta.
- Cô không được lên tầng 6 đâu ạ.
- Tại sao lại không được, cô biết tôi là ai không hả?
- Đây là chỉ thị của giám đốc.
Mỹ Hạnh trừng mắt trước sự ngăn cản của lễ tân, hai hôm nay Mạnh tránh mặt, gọi điện hay nhắn tin đều không phản hồi, thái độ lạnh nhạt như vậy là muốn rũ bỏ cô ta, nhưng xui cho Mạnh khi vớ phải một kẻ đào mỏ.
Mỹ Hạnh tất nhiên không chịu chia tay sớm như vậy, ngay khi Mạnh đồng ý xoá mấy tấm ảnh kia thì cô ta đắc ý nghĩ rằng mình nắm được thóp của người đàn ông này rồi.
Anh ta giả vờ quan tâm, yêu thương đối xử tốt với Kiều Ly chẳng qua vì hai bên công ty đang hợp tác, trong lúc bạn gái mất tích anh ta huỷ đi manh mối duy nhất chứng tỏ trong suy nghĩ của Mạnh vốn dĩ Kiều Ly không quan trong bằng công ty.
Vậy nên anh ta mới sẵn sàng bỏ mặc cô.
Mỹ Hạnh mặt lì không chịu về, khoanh tay đứng chỗ lễ tân đòi gặp Mạnh cho bằng được.
Cô ta không muốn ở kí túc xá nữa, với điều kiện của Mạnh chỉ một căn hộ chẳng nghĩa lý gì, từ từ cô ta sẽ vòi vĩnh nhiều thứ hơn.
- Giám đốc, cô Hạnh không chịu về, cô ấy…
- Gọi bảo vệ đuổi cổ cô ta, có như vậy cũng gọi điện báo, cô không xử lý được thì nộp đơn nghỉ việc đi.
Thư ký bị mắng vuốt mặt không kịp liền gọi xuống lễ tân, bảo vệ nhanh chóng xuất hiện.
- Này, mấy người làm gì đó?
Mỹ Hạnh không gặp được Mạnh lại còn bị lôi kéo rất mất mặt, cô ta tức giận la hét, dưới sảnh được một phen xôn xao.
- Không được kéo tôi, anh Mạnh đâu rồi, tôi là bạn gái của anh Mạnh, sao các người dám đuổi tôi hả?
- Đi nhanh.
- Tôi không đi, tôi muốn gặp anh Mạnh, bảo anh ta ra đây.
- Cô còn la hét chúng tôi sẽ báo công an đấy.
Đoạn video quay lại cảnh Mỹ Hạnh bị bảo vệ kéo ra khỏi công ty được một người quen quay lại rồi gửi cho Nga.
Tâm trí cô lúc này chỉ dồn vào việc tìm kiếm em gái, không quan tâm đến những chuyện ngoài lề nhưng khi xem xong đoạn video, Nga thật sự bất ngờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không biết từ khi nào Mỹ Hạnh đã thế chỗ em gái cô, tự nhận mình là bạn gái của Mạnh.
Hai người họ rời khỏi bản bốn ngày trước, trong khi Mỹ Hạnh đau khổ tự trách bản thân không để mắt đến Kiều Ly nhiều hơn thì Mạnh cũng chẳng thiết tha ăn uống gì, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm khắp nơi đến mức kiệt sức phải nhập viện.
Nhưng thái độ của hai người họ khi về thành phố lại thay đổi hoàn toàn.
Chính miệng Mỹ Hạnh nói ra thì không thể là giả, cô ta là bạn thân của em gái cô, ngay lúc này lại đi cướp bạn trai của Kiều Ly, đó là điều không thể chấp nhận được.
Nga tức giận định gọi cho Mạnh hỏi cho ra lẽ nhưng chợt nghĩ lại, hai người bọn họ là phát sinh quan hệ khi nào, trước hay sao khi Kiều Ly mất tích đây, nếu là trước đó thì vụ mất tích của em gái cô có liên quan gì đến chuyện này hay không?
- Anh đi đâu vậy?
- Tôi có việc phải xuống bản, em cần mua gì không?
- Anh mua cho em vài bộ quần áo nhé?
- Ừ.
- Khi nào anh về?
- Muộn nhất là chiều nay.
- Vâng.
Kiều Ly ngồi trên giường nhìn Thế Sơn mặc quần áo chỉnh tề, cô được giữ lại căn phòng này hai ngày rồi, hôm nay mới thấy anh ta ra ngoài.
Cô đang sốt ruột mong anh ta đi ngay nhưng cố tỏ ra quyến luyến, từ trên giường chạy tới lấy áo khoác cho Thế Sơn.
Mụ Hen nói đúng, thứ chạm đến trái tim một người đàn ông nhanh nhất chính là sự hoà hợp trong ái tình.
Thế Sơn tan chảy với những hành động lấy lòng của Kiều Ly, dù biết toàn là giả dối nhưng vẫn can tâm tình nguyện đắm chìm.