Yêu Thương Tìm Lại

Chương 17: 17: Tôi Sẽ Không Để Em Chết





Kiều Ly thật sự bị chấn động với câu trả lời của mụ Hen.

Nếu nói như vậy cô đang rơi vào tình huống giống hệt con gái mụ ta, cũng được Thế Sơn đối xử rất tốt.

Trước đó cô không hiểu nổi tại sao anh ta lại thay đổi thái độ với mình, có lẽ người đàn ông này vẫn hay dùng cách như vậy để khiến các cô gái khác si mê rồi tàn nhẫn vứt bỏ.

Anh ta chính là thợ săn tình ái mà những con mồi yếu ớt như cô rất dễ rung động.

Thật may vì trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi cô không phát sinh tình cảm gì với người đàn ông đó.

Kiều Ly khẩn thiết năn nỉ.
- Bà có thể vẽ đường xuống bản cho tôi không? Nếu tôi thoát được nhất định sẽ tìm người cứu bà.
- Cô thoát bằng cách nào?
- Cách nào tôi cũng có thể thử.
Mụ Hen lắc đầu.
- Tôi đang chờ đợi cơ hội.

Có người chịu giúp tôi rồi.
- Ai cơ?
- Cô không biết đâu.


- Tôi muốn rời khỏi đây, xin bà giúp tôi với.
- Cô phải hứa sẽ nghe lời thì tôi mới giúp cô được.
- Tôi hứa mà, tôi sẽ nghe lời bà.
Mụ Hen đứng lên mở chiếc tủ gỗ lấy ra một bộ quần áo cũ kĩ đưa cho Kiều Ly bảo cô thay rồi sai nhặt mấy củ khoai trong góc bếp đi rửa.

Mụ ta dặn phải giả câm giả điếc, ai nói gì cũng mặc kệ, an phận như mụ chờ đợi cơ hội rời khỏi đây.

Kiều Ly bưng rổ khoai ra chỗ vại nước, hì hục rửa sạch lớp đất bám đầy, những tiếng huýt sáo cợt nhả vang lên, đám đàn ông ở các lán trại xung quanh đều ra đứng nhìn cô, buông lời nhục mạ.
- Tối nay đứa nào trước đây?
- Chắc là anh Bắc rồi.
- Anh em còn đang xếp hàng chờ, khéo anh Bắc lại chơi chết nó thì bọn mình mất phần.
- Một đêm không đến nỗi chết đâu.
- Thế mày chưa nghe qua vụ con nhỏ dưới xuôi à, còn không qua nổi một đêm.
Hai tay Kiều Ly siết chặt củ khoai, một đám người máu lạnh tàn nhẫn.

Bọn chúng chỉ dùng nửa th ân dưới để suy nghĩ, không biết đã có bao nhiêu cô gái bị bắt tới đây, bị bọn chúng cưỡng ép đến chết.

Nghĩ tới số phận của mình, Kiều Ly không thể nào bình tĩnh được, cô sợ hãi những lời nói kinh tởm ấy nên rửa nhanh rồi chạy vào trong.

Thấy con dao nhỏ mụ Hen để cạnh bếp lửa, cô nhân lúc mụ không để ý vội lấy giấu, nếu tối nay bọn chúng động vào cô, Kiều Ly sẽ tự tử ngay lập tức.

- Anh đừng ngồi dậy.
- Cô ấy đâu?
- Đang ở chỗ mụ Hen.
Thế Sơn nhíu mày vừa ngồi dậy vết thương ở ngực lại rỉ máu.

Lão Tư không nỡ giết anh ta, phát súng đó xem như một lời cảnh cáo nhưng Thế Sơn vẫn không ngừng quan tâm đến Kiều Ly.

Anh ta giục Tiến.
- Đi gọi cô ấy đến đây.
- Anh Sơn, đại ca đang bất mãn với anh, nếu anh còn chống đối như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
- Đi đi.
Tiến mím môi vẫn đứng yên tại chỗ, thấy Thế Sơn lấy áo mặc vào liền ngăn lại.
- Anh điên rồi.
- Đừng cản tao.

- Anh ngồi xuống đi, em đi gọi cô ta.
Cứ tưởng sẽ đưa cô thoát khỏi nơi tăm tối này nhưng ngay từ đầu Thế Sơn đã phạm phải sai lầm khi chính anh ta là người đưa cô về đây.

Anh ta đã khiến Kiều Ly bị cuốn vào vũng lầy dơ bẩn, khiến cô đối mặt với nguy hiểm rình rập xung quanh.

Lão Tư nhất định không để cô yên, vì quá hiểu tính cách lão ta nên Thế Sơn mới thấy lo.

Máu trước ngực phải vẫn đang rỉ ra, thấm vào chiếc áo thun sẫm màu, đôi môi nhợt nhạt ngậm lấy điếu thuốc rồi lại ném vào gạc tàn.

Kiều Ly đi theo sau Tiến, mỗi bước chân mang theo sự cảnh giác cao độ, từng lời dặn dò của mụ Hen đang văng vẳng bên tai, giúp cô có thêm can đảm.

Tiến dừng lại trước căn phòng quen thuộc, nặng nề lia ánh mắt sắc bén về phía cô gằn giọng cảnh cáo.
- Mày không được gần gũi anh Sơn, nếu để tao thấy…
- Anh yên tâm, tôi cũng chẳng muốn gần gũi anh ta đâu.
- Vào đi.
Cô chần chừ vài giây rồi gõ cửa, đem gương mặt cau có của Tiến chặn lại bên ngoài.

Ban ngày nhưng trong phòng bật điện sáng choang, Kiều Ly nhức mắt nên nhíu lại, bóng lưng thẳng tắp của Thế Sơn đang quay về phía cô.

Không gian yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Thế Sơn đang chờ đợi cô gái phía sau lên tiếng nhưng có vẻ như không đợi được xoay người lại.
Chỉ mới một đêm Thế Sơn có cảm giác Kiều Ly đã thay đổi, cô mặc bộ quần áo sờn màu của mụ Hen, đầu tóc rối bù xoã xuống, gương mặt không một chút sợ sệt nhìn vào anh ta, sự căm ghét thể hiện rất rõ.

Nơi nào đó trước ngực Thế Sơn nhói lên, anh ta không muốn cô trở nên kì lạ như vậy.
- Em không sao chứ?
- Tôi rất ổn.
Kiều Ly mỉm cười nhạt nhẽo, anh ta lại tỏ ra quan tâm tới cô, ngay cả giọng nói cũng thật dễ nghe.


Cô từng bước đi tới, không biết dũng khí lấy từ đâu ra, đứng đối diện Thế Sơn, chua chát hỏi.
- Khi nào anh mới vứt bỏ tôi?
- Kiều Ly, đừng bướng.
- Chẳng lẽ tôi không được bướng ngồi im đợi chết sao?
- Tôi sẽ không để em chết.
- Vậy bị anh chà đạp sống không bằng chết có khác gì nhau đâu.
- Tôi đã hứa với em thế nào thì sẽ thực hiện được.
- Anh gạt tôi, tên khốn giả dối, tôi kinh tởm anh.
- Tại sao không bao giờ em chịu tin tưởng tôi.
Thế Sơn tức giận đứng dậy nắm bả vai cô, cho dù cả thế giới này khinh bỉ quay lưng anh ta vẫn bình thản chịu được nhưng với Kiều Ly thì không thể.

Cô là ánh sáng le lói duy nhất trong thế giới tăm tối của Thế Sơn.

Dù đã 15 năm, dù cô đã quên anh ta từng tồn tại nhưng chỉ cần một mình anh ta vẫn nhớ là đủ rồi.

Kiều Ly không muốn bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào người, cô ra sức đánh mạnh vào ngực Thế Sơn, không chú ý sắc mặt anh ta đang dần nhợt nhạt.