Yêu Thương Tìm Lại

Chương 12: 12: Cám Dỗ Một Đời





Nhiệm vụ của Bắc là trông coi cánh đồng anh túc bạt ngàn này, lâu lâu hắn sẽ được cử xuống bản mua đồ ăn.

Tính khí cọc cằn thô lỗ nên so với Tiến hắn ít được Thế Sơn coi trọng hơn.

Tiếng động cơ xe máy rền vang rồi dừng lại, người đàn ông đeo khuyên tai tắt máy nhìn quanh rồi thản nhiên mở hàng rào dây thép gai đi sâu vào trong lán trại.
- Có mỗi mình mày thôi à?
- Thằng Thẹo nó đi lấy cơm rồi.
- Tối nay anh Sơn có bảo mày đi cùng không?
- Em không nghe nói.

Bắc hiếu kì hỏi thêm.
- Đi đâu vậy anh?
- Đám thằng Hải muốn gặp đại ca, bọn nó đang ở dưới bản đợi người của chúng ta dẫn đường.

Anh Sơn chắc đi chung với thằng Tiến, còn mày ở đây không biết gì à?
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tên đàn em không được Thế Sơn tin tưởng, Vinh cười nhạt.

- Thằng Tiến nó nhỏ tuổi nhưng nó khôn hơn mày đấy, cắm mặt ở đây chẳng ai đếm xỉa gì tới mày.
- Anh Sơn nói đợi xong lô hàng này sẽ đổi người coi ngó, em được về căn cứ.
- Mày về có được coi trọng bằng thằng Tiến không?
Bắc đanh mặt, hắn ta không thích bị so sánh như vậy, thái độ khó chịu khiến Vinh hài lòng công kích thêm.
- Mày gia nhập tổ chức còn lâu hơn tao nhưng mày nhìn xem địa vị của mày có được thay đổi không, hay chỉ mãi là một thằng quèn ở đây coi ngó cái vườn cây hái ra tiền cho anh em.

- Anh Vinh, anh ghé chơi với bọn em à?
Một gã đàn ông cục mịch xách theo hai hộp nhựa đựng đầy đồ ăn cười hề hà xuất hiện cắt ngang ý định chia rẽ nội bộ của Vinh.

Anh ta nhìn hộp cơm nhíu mày hỏi.
- Sao giống cơm thừa thế, ngày nào mụ Hen chả nấu thịt cho bọn nó, hai đứa mày toàn rau rừng với nước lã vậy.
- Mụ Hen chỉ cho em nhiêu đây thôi.
- Muốn thay đổi thì tìm tao.

Không chỉ Bắc, bản thân Vinh cũng muốn thoát khỏi cái bóng của Thế Sơn, muốn lập cho mình một băng phái riêng.

Anh ta đang tích cực lôi kéo đám đàn em về phía mình, một khi đã đủ mạnh, anh ta muốn lật đổ luôn cả lão Tư.
Người phụ nữ kia nói buổi chiều Thế Sơn sẽ trở về nên Kiều Ly không dám ngủ quá lâu, cô đem ga giường đi giặt từ sáng nhưng không có chỗ phơi đành treo tạm trong nhà vệ sinh, sau khi vắt khô nước rồi mới đem ra ngoài, loay hoay mãi cũng treo được lên giá trên cửa sổ, nhưng với tình hình này tối nay không thể khô kịp.

Thế Sơn dựa vào cửa, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đang xoay về phía mình.

Không biết ở đâu cô tìm được một cái quạt giấy cũ rích, nhiệt tình ngồi quạt ga giường đang phơi.

Kiều Ly mỏi tay nên dừng lại nghỉ một lát, xoa xoa bả vai rồi quạt tiếp, cô sợ Thế Sơn trở lại vẫn chưa khô nên đang tranh thủ quạt.

- Tối nay em nằm chiếu đỡ đi.
Cô không biết anh ta về lúc nào, nghe giọng nói cất lên từ sau lưng, Kiều Ly đang đứng trên ghế bị bất ngờ nên hơi lảo đảo, cơ thể ngã vào vòng tay được giơ ra sẵn của ai đó, gương mặt vùi vào vòm ng ực có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô bối rối định đẩy Thế Sơn ra nhưng anh ta trơ trơ như đá ôm chặt cô.


Cằm Thế Sơn gác lê n đỉnh đầu Kiều Ly, tham lam ngửi mùi hương trên tóc cô, cảm giác xao xuyến khó tả.

Cô gái bé nhỏ như lọt thỏm trong ngực Thế Sơn, dù đã trải qua một đêm mặn nồng nhưng cô vẫn chưa thể tiếp nhận sự động chạm thân thiết của anh ta, điều này khiến Thế Sơn hơi hụt hẫng.
- Ăn cơm chưa?
- Tôi ăn rồi.
- Cả ngày hôm nay em làm gì?
- Tôi không có gì làm hết, chỉ ăn rồi ngủ, rất buồn chán.
- Muốn ra ngoài chơi không?
Nghe anh ta hỏi, Kiều Ly từ trong ngực Thế Sơn ngẩng đầu lên khó tin.
- Có thể sao?
- Có thể, tôi đưa em đi.
- Vâng.
- Tối nay tôi không ở đây, em khoá cửa rồi ngủ sớm, ai tìm cũng không mở cửa nhớ chưa?
- Anh đi đâu?
- Công việc.
Kiều Ly muốn thể hiện thành ý quan tâm tới anh ta, cô nhận ra mình chỉ cần ngoan ngoãn thì người đàn ông này sẽ nới lỏng cảnh giác hơn, anh ta còn muốn đưa cô ra ngoài chơi, đúng là không thể ngờ tới.

Cô giả vờ không giỏi nhưng vẫn nhíu mày, quan tâm hỏi.
- Có nguy hiểm không?

Chỉ cần một câu nói có thể khiến trái tim cằn cõi bỗng chốc nở hoa, Thế Sơn mỉm cười, nụ cười hiền lành khiến Kiều Ly ngơ ngác, trong tiềm thức của cô từng xuất hiện một người có nụ cười ấm áp như vậy.

Đôi môi đang hé mở kia giống như mị dược thu hút Thế Sơn chiếm lấy, trong lúc cô ngây ngốc quên cả phản ứng thì đầu lưỡi bị cuốn theo sự trêu đùa khiêu khích.

Cô là cám dỗ mà cả đời này Thế Sơn không buông bỏ được, sự ích kỷ le lói trong phút chốc, chỉ muốn được giữ cô bên cạnh thật lâu.

Nhưng thực tế giống như cái gai nhỏ đâm thẳng vào trong tim, giá như được gặp lại cô sớm hơn hoặc trong một hoàn cảnh nào khác mà không phải ở nơi này, có thể anh ta sẽ xứng với Kiều Ly.
- Ưm…
Kiều Ly thở d ốc, hai tay đặt lên ngực dần xụi lơ, cô bị ép ngửa cổ, đón nhận nụ hôn như càng quét trong miệng mình.

Thế Sơn không có hành động quá trớn gì khác, thời gian không cho phép anh ta ép buộc cô.

- Chờ tôi được không?
- Vâng.
Thế Sơn thu hết dáng vẻ xinh đẹp uỷ khuất của cô vào trong mắt, trong lòng thổn thức rung động cất lên câu hỏi mà chính anh ta cũng không biết ý nghĩa đằng sau câu trả lời.