" soạt "
Nhìn một đống tấm hình lẫn lộn, sắc mặt Hàn Phong dần tái nhợt khó coi, dung nhan trung niên tuấn lãng phản ra tia giận dữ.
" Những tấm hình này ở đâu mà có"
Trầm mặc một chút, sau đó ông ngước mặt lên thanh lãnh hỏi. Khốn kiếp, là tên khốn nào lại dám làm những chuyện này, ông nhất định không tha cho bọn khốn đó.
Trong căn phòng tổng thống, ngoài Hàn Phong còn có hai người đàn ông khác, hai người ngồi, một người đứng. Người đàn ông đứng, nghe tiếng quát tức giận của Hàn Phong, tức khắc quay mặt, thái độ vô cùng cung kính thận trọng nhìn hướng người đàn ông lạnh lùng đang ngồi, chờ đợi ra lệnh có được nói hay không.
Nhìn thấy bàn tay thon dài của chủ tử mình như cũ lười biếng vuốt ve cánh môi bạc lạnh, khuôn mặt tuyệt mĩ không chứa một tia ý cười. Toàn bộ cơ thể ngoài áo sơ mi trắng, thì toàn là màu đen.
Đi bên cạnh hắn đã lâu người đàn ông liền biết hắn cho phép mình tự hành động, rất nhanh không để Hàn Phong mất kiên nhẫn, người đàn ông lập tức nói:
" Là tôi điều tra mà có "
Hàn Phong nghe vậy lập tức máu trong người bùng nổ, vỗ bàn một cái thật lớn, phẫn nộ:
" Các người là ai, tại sao lại dám theo dõi con gái tôi "
Vấn đề này làm cho người đàn ông đang đứng, cứng họng, không biết nói gì cho phải, trong lúc suy nghĩ để kiếm câu trả lời, bỗng một giọng nói lạnh lùng, mạnh mẽ khẽ phát ra:
"Cô ấy vốn thuộc về tôi"
Một câu nói bao trùm hết tất cả hàm ý, bá đạo âm trầm, cũng là trả lời cho Hàn Phong biết, nếu đã khẳng định con gái của ông thuộc về hắn thì hắn không có lí do gì không thể tìm hiểu thông tin của cô.
Tư thế lười biếng lúc nãy biến mất, hiện tại chỉ còn một tư thế vương giả cùng khí thế âm u thâm hiểm bức người khiến người khác không rét mà run, sợ sệt sẽ làm sai điều gì mà bị trừng phạt.
Gương mặt tuyệt mỹ nâng hai mắt tựa như chim ưng sắc bén kiên định mà lạnh giá nhìn Hàn Phong, như thể điều hắn ta nói là sự thật hiển nhiên.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, nhàn nhã nhìn phản ứng của Hàn Phong, nói thế nào Hàn Phong cũng là cha của cô gái mà hắn muốn, ít nhất phải thể hiện sự cung kính cấp bậc, thế nhưng thái độ của hắn lại vô cùng không để ý đến vấn đề này.
Đúng vậy, hắn đã thay đổi, thứ hắn muốn nhất định phải lấy được, người hắn muốn nhất định phải đoạt được, cho dù là ai cũng không được ngăn cản, bằng không hắn sẽ không để yên, kể cả là cha của cô cũng vậy..
Hàn Phong có chút giật mình về khí thế của người đàn ông bí ẩn này, rốt cuộc hắn là tên nào mà lại dám làm ra cái hành động vô sỉ như vậy.
" Làm càn, cậu là cái thá gì mà dám đưa ra lời phán xét khẳng định như vậy"
Cái gì mà 'cô ấy vốn thuộc về tôi' chứ, người làm cha như ông, sẽ không bao giờ để con gái rơi vào tay tên bại hoại này.
Người đàn ông ngồi đó bỗng ho vài tiếng, sau đó ánh mắt băng hàn khẽ liếc mắt ông, không có tức giận, chỉ là câu nói đã lộ ra uy hiếp:
" Chỉ bằng thế lực của tôi... như vậy đã đủ hay chưa?.. Tổng giám đốc Hàn?"
Trong phòng tràn ra tiếng thở dốc, Hàn Phong cực độ tức giận thân thể cũng bắt đầu run lên, đứng dậy chỉa ngón tay vào mặt người đàn ông đối diện.
" Đừng tưởng có tiền là giỏi, cho dù thế lực của cậu có lớn bao nhiêu, tôi cũng không giao con gái của mình ra."
Cậu ta tưởng ông là kẻ háo danh tiền tài, vì sản nghiệp mà bán đứng con gái của mình chắc, cứ cho là cậu ta thật sự có thế lực mạnh mẽ đi, ông cũng không sợ bị chèn ép, cùng lắm là phá sản, làm người dân bình thường thôi. Nhưng mà, ông sẽ không để chuyện đó xảy ra, ông không thể để tiểu Yên sống trong khổ cực được, đứa nhỏ đó đã khổ tâm từ nhỏ rồi.
Khẽ nhếch khóe miệng cười lạnh, người đàn ông lại lộ ra tác phong lười biếng, lặp lại câu nói, dường như hắn rất vui vẻ khi nhắc tới nó:
"Tôi đã nói... cô ấy thuộc về tôi !..., chỉ có thuộc về tôi, cô ấy mới không gặp nguy hiểm, ông có rõ chưa?!"
" Cậu dựa vào cái gì mà có thể bảo vệ con bé, nếu là thế lực, tôi cũng dư sức bảo vệ con bé " Trầm giọng không vui nhìn cái bộ dạng tự cho là đúng của hắn.
Lại nhìn xuống những bức ảnh, trong lòng không khỏi phẫn nộ, trên ảnh là những hình cô bị thương, bị gặp nạn, đặc biệt là tấm ảnh cô bị vây quanh bởi bốn tên bại hoại khác. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy cô còn khỏe mạnh lành lặn, bằng không ông không biết mình làm ra sự việc gì.
Cũng không biết diễn biến câu chuyện khi cô gặp bất trắc cô sẽ phản kháng như thé nào, vừa nghĩ cô có khả năng bị thương tổn, ông liền nhịn không được đau lòng.
Người đàn ông ngồi trên sôfa màu sữa nâu hài lòng thu hết mọi phản ứng của Hàn Phong vào mắt. Môi mỏng bạc lạnh khẽ công kích:
" Ông nhìn những tấm ảnh này đi, ông luôn miệng cho rằng mình có thể bảo vệ con gái mình, hiện tại xem đi, so với cuộc sống ở nhà, và bên ngoài cô ấy khác nhau ở chỗ nào..., có phải ông nghĩ chỉ cần luôn miệng nói lời yêu thương lo lắng thôi là đủ..."
Hắn chính là muốn ông ta bị đứt cái tâm lí giữ khăng khăng con gái ông ta bên người đi.
"Cậu..."
Cậu ta nói đúng, ông ngoài trao hết yêu thương tình cha cho con mình ra thì ông không hề biết cuộc sốg bên ngôãix hội thế nào cả, ông cứ nghĩ mọi thứ sẽ ổn, cho đến hôm nay, người làm cha như ông thật không đáng mặt.
Trong phòng dường như chìm trong mảnh trầm mặc, cuối cùng Hàn Phong lên tiếng hỏi:
" Cậu và con gái tôi đã từng gặp nhau sao?" Ông có chút tò mò hỏi, nếu chưa từng gặp, tại sao lại cứ khăng khăng tiểu Yên là của hắn.
" Đúng vậy, đã từng"
Nhắc đến Yên nhi hắn nhịn không được đáy mắt tràn đầy thõa mãn, dịu dàng.
"Cậu thích con gái tôi sao?"
Giọng nói bâng quơ, nhẹ giọng, nhưng trong lòng thực chất đang gấp gáp chờ đợi câu trả lời, nếu như cậu ta nói không hề yêu thương ông nhất định dù có chết cũng không giao con gái ra. Nếu giao cho cậu ta, như vậy tiểu Yên có khả năng bị thương tổn thì thế nào?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khẽ lạnh đi một mảnh, thích... không đời nào hắn thích con gái ông ta.
" Không..."
Sắc mặt Hàn Phong trầm xuống, thân thể đứng như muốn lung lay vì tức giận, thật quá đáng, không yêu thương gì lại dám bày ra vẻ mặt tực cao tự đại khẳng định tiểu Yên là của hắn. Chính là nghe câu sau của hắn, lòng ông mới bắt đầu là kinh ngạc, sau là nhẹ nhõm.
" Tôi yêu cô ấy "
" Nếu tiểu Yên không yêu cậu thì sao?"
"Câm miệng, cô ấy nhất định yêu tôi, cô ấy sẽ yêu tôi"
Cả người hắn bỗng nhiên kích động gầm lên giận dữ, giống như một con sư tử bị cướp mất con mồi, khí thế âm trầm càng trở nên lạnh lẽo băng giá.
Hàn Phong và người đàn ông đứng cạnh hắn giật mình, không nghĩ hắn sẽ phản ứng kịch liệt như vậy... trong lòng trợ lí cạnh hắn khẽ thầm tự nói, thà đắc tội với hắn, còn hơn đắc tội với cô gái của hắn.
Cảm thấy trong phòng không khí quá u ám, Hàn Phong mới bắt đầu hòa hoãn hỏi:
"Được rồi, được rồi, vậy cậu nói lí do cậu gọi tôi đến đây đi?"
Hắn không trả lời, ngược lại trầm mặc tựa lưng vào sofa, khí lạnh trên người của hắn vẫn chưa tản đi.
Không gian lại một lầm nữa rơi vào trầm mặc, giấy phút Hàn Phong không chịu nỗi định cất tiếng thì lại truyền đến một giọng nói âm trầm.
" Tôi sẽ hợp tác đầu tư cho dự án mới của ông, ngược lại......."
--- ------ ----
Sau khi Lạc Mật Ân tạm biệt, cô bắt đầu đứng dậy đi dạo quanh trường, dự định sẽ ra phía sau khu rừng rậm xanh mát của trường.
Trong người Hàn Ngữ Yên bỗng cảm thấy không yên, giống như có dự cảm không tốt sắp đến với cô. Lại sắp xảy ra chuyện gì nữa. Hay là do sắp bị cảm.
" Hàn Ngữ Yên "
Thân hình cô theo phản xạ quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, âm thanh này dường như cô nghe ở đâu rồi thì phải. Đập vào mắt cô là một chàng trai tuấn tú thanh lạnh mà ôn nhu ngày hôm đó.
Đến khi anh ta tới gần, cô mới lục lọi trí nhớ để gọi tên anh ta. Mấp máy chậm thật chậm nói vừa đủ hai người nghe.
" Âu... T..ự... Đại, là Âu Tự Đại, anh là Âu Tự Đại à"
Nụ cười gió mây của Âu Tư Bạch trong phút chốc cứng đờ.
Hàn Ngữ Yên nhìn dáng vẻ của anh ta thầm nghĩ, chắc không phải rồi.
" Anh là Âu Tư Bạch, cô ngốc, nhớ cho kĩ"
Hàn Ngữ Yên "à'' một cái rồi tiếp tục bước đi, Âu Tư Bạch cố đi nhanh cho bằng vai cô, miệng nở nụ cười hỏi:
" Trông anh tự cao tự đại lắm à"
"Ừ"
"..."
Không phải vì vậy mà cô nhớ lộn tên anh đấy chứ.
Hàn Ngữ Yên cực lực muốn ruồng bỏ cảm giác khó chịu trong người nhưng lại không được. Đành để cho anh ta đi theo, bằng không với tính khí hằng ngày, cô đã đuổi anh ta đi từ lâu rồi.