Thanh âm của cô trong trẻo ngọt ngào, giống như cơn gió nhẹ ấm áp, thổi tan
nỗi lo sợ bất an của Nhiếp Trọng Chi. Chính miệng cô đã nói, cô sẽ không rời khỏi đây.
Phút chốc nỗi bàng hoàng lo lắng trong lòng hắn ngày đó rốt cục cũng cảm
thấy an tâm hơn. Hắn đi vào phòng, lúc đến cửa phòng bỗng quay đầu lại
nhìn Tưởng Chính Tuyền, chỉ thấy cô đang cúi đầu, cả người dịu dàng uyển chuyển đẹp tựa như trong tranh.
Nhiếp Trọng Chi vừa nằm xuống được một lát đã ngủ thật say, Tưởng Chính Tuyền rón ra rón rén đi vào nhìn hắn hai lần, hắn đều ngủ rất trầm, cả người
thả lỏng bình thản.
Tưởng Chính Tuyền gọi điện thoại cho giám đốc thiết kế Ninh Hi, chỉ nói trong nhà có việc đột xuất, không thể không từ chức. Ninh Hi không thể ngờ
được rằng Tưởng Chính Tuyền lại quyết định nghỉ việc, bây giờ tuy rằng
đang là cuối thu, trời mới chớm sang đông, nhưng bộ sưu tập thời trang
xuân hạ của công ty đã chính thức được bắt đầu. Thời gian Tưởng Chính
Tuyền vào bộ phận thiết kế tuy rằng chưa đến nửa năm, nhưng đã âm thầm
được cất nhắc trở thành nhân viên chủ lực của bộ phận, không một lời báo trước đột nhiên từ chức, phần việc của cô nhất thời không có người tiếp nhận, tiến độ công việc của bộ phận nhất định sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Ninh Hi nói năng có lý, làm việc có tình, hết lời khuyên bảo cô: “Teresa, em không thể nói không làm nữa là không làm nữa được, tốt xấu gì thì cũng
phải cho tôi chút thời gian để tôi tìm được người đến tiếp nhận vị trí
của em đã. Hơn nữa, trong bộ sưu tập trang phục xuân hạ năm tới, ý tưởng của em rất tốt, bộ thiết kế đầu tiên có mấy mẫu tôi xem thấy thích vô
cùng, tôi đã họp thảo luận qua cùng sếp tổng, quyết định để em làm nhà
thiết kế chính trong bộ sưu tập mùa xuân của QUEEN lần này.
Cho nên, em làm gì thì làm đi nữa, ít nhất cũng chờ làm xong bộ sưu tập này rồi từ chức được không.”
Công việc thiết kế của Tưởng Chính Tuyền luôn được Ninh Hi hết lòng khen
ngợi, hơn nữa bản thân cô lại thích thiết kế quần áo xinh đẹp, có người
tán thưởng sở thích của mình, cho nên đối với công việc luôn luôn hết
sức nhiệt tình, hết sức nghiêm túc. Phải từ bỏ nó kỳ thật trong lòng cô
vẫn có một chút do dự, liền thản nhiên đáp lời: “Thời gian tới tôi sẽ ở
lại Ninh Thành giải quyết chuyện gia đình mình… Đây là nguyên nhân lớn
nhất khiến tôi không thể không từ chức.”
Tưởng Chính Tuyền không biết tình trạng của Nhiếp Trọng Chi tới chừng nào mới tốt lên được, ít nhất thì trước khi hắn có chuyển biến mới, cô không
thể rời đi.
Ninh Hi ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm một lát, rất nhanh đã đưa ra một
lời đề nghị: “Hay là thế này đi, Teresa, em có thể ở lại Ninh Thành tiếp tục công việc dang dở, tôi sẽ xin cấp trên cho em được kiêm chức, đến
chừng nào bộ sưu tập xuân hạ của em hoàn thành, chúng ta lại tiếp tục
thảo luận về việc xin nghỉ việc của em. Không chừng đến lúc đó chuyện
gia đình em đã được giải quyết ổn thỏa, em lại không muốn từ chức nữa.
Đương nhiên, em không cần phải trả lời tôi ngay, em cứ suy nghĩ cho kỹ
đi.”
Tưởng Chính Tuyền nghĩ một chút: “OK, cho tôi ít thời gian cân nhắc lại rồi sẽ trả lời anh ngay.”
Mấy ngày nay tính ra thời gian ngủ của cô cũng chỉ được hơn mười mấy tiếng
đồng hồ. Tưởng Chính Tuyền sau khi cúp điện thoại của Ninh Hi, chợt nhớ
tới mẹ Lục Ca Khanh, biết mình không thể kéo dài thêm nữa, phải gọi điện thoại cho mẹ an tâm.
Ngày hôm trước lúc Tưởng Chính Tuyền có gọi điện cho mẹ nói rằng công việc
bên này chưa xong, có lẽ sẽ về nhà muộn hơn mấy ngày. Lục Ca Khanh không chút nghi ngờ, chỉ luôn miệng dặn dò cô bên ngoài chuyện gì cũng phải
cẩn thận.
Kỳ thật bây giờ người mà Tưởng Chính Tuyền khó đối mặt nhất chính là mẹ Lục Ca Khanh.
Điện thoại vừa được nối máy, mẹ Lục Ca Khanh liền hỏi ngày về của cô: “Tuyền Tuyền, chừng nào thì con trở về? Đã đặt vé máy bay chưa?”
Trốn trước trốn sau, đến cùng vẫn không tránh được , Tưởng Chính Tuyền liền
ngoan ngoãn thành thật khai báo rõ ràng với mẹ: “Mẹ, có lẽ con phải ở
lại Ninh Thành thêm một thời gian nữa.” Lục Ca Khanh trong điện thoại
ngẩn ra một giây: “Làm sao vậy? Công ty xảy ra chuyện gì phải không?”
Tưởng Chính Tuyền cắn môi do dự một lúc lâu mới nói: “Mẹ, con ở Ninh Thành đã gặp Nhiếp… Nhiếp Trọng Chi. Tình hình Anh ấy bây giờ rất không tốt.”
Cô đem mọi chuyện một năm một mười kể cho mẹ nghe, lại sợ mẹ quá lo
lắng, cuối cùng cô vẫn che giấu chuyện Nhiếp Trọng Chi nghiện ma túy,
chỉ nói rằng hắn nghiện rượu nặng.
Tưởng Chính Tuyền nói xa xăm: “Mẹ, con không biết mình làm sao. Lúc này con
không thể rời đi được, con không thể bỏ mặc anh ấy. Mẹ, nếu bây giờ con
mặc kệ không quan tâm, phần đời còn lại của anh ấy xem như hỏng mất.”
“Mẹ, chỉ cần nghĩ đến đó thôi, tim con sẽ rất khó chịu, rất đau đớn. Mẹ, con cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa.”
“Mẹ, con thật sự không cách nào bỏ mặc anh ấy được.”
Lục Ca Khanh trầm mặc một hồi lâu, sau mới thở dài một hơi nói: “Trọng Chi sao lại suy sụp đến tình trạng này?”
Tuyền Tuyền mấy năm qua không ở đây, Lục Ca Khanh cũng không gặp Nhiếp Trọng
Chi thêm lần nào. Lúc này nghe Tuyền Tuyền kể, cũng không khỏi bàng
hoàng. Nhớ lại trước kia khi Thằng bé này còn nhỏ là một đứa khôi ngô
tuấn tú, hiểu biết lễ nghĩa, mỗi khi bà gặp nó đều yêu quý không thôi.
Cho dù sau khi biết mọi chuyện xảy ra giữa nó và Tuyền Tuyền, tuy rằng bà
cũng giận nó, nhưng làm thế nào cũng không giận lâu. Mấy năm qua, thỉnh
thoảng bà lại nhớ tới nó. Sau lại nghe nói công ty thằng bé phá sản,
trong lòng bà cũng không dễ chịu gì, suy nghĩ trằn trọc mấy đêm ngủ
không yên.
Lục Ca Khanh từ chuyện của con trai lớn Tưởng Chính Nam bà cũng hiểu được
đạo lý ‘bất kỳ chuyện gì cưỡng cầu quá cũng không thành được’, nếu Tuyền Tuyền đã quyết định làm như vậy, dù bà nhiều lời thêm cũng vô ích. Hơn
nữa, con cháu đều có phúc của con cháu, cứ để chúng làm những gì chúng
muốn đi.
Một ngày nào đó rồi sẽ có người mang Tuyền Tuyền của bà đi khỏi bà, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Không phải Diệp Anh Chương, không phải Nhiếp Trọng Chi, thì sẽ là một người
nào khác! Người làm mẹ như bà phải phải hiểu được mà buông tay.
Vì thế, Lục Ca Khanh liền dịu dàng nói: “Vậy con cứ ở lại Ninh Thành đi,
chờ đến khi nào Trọng Chi khá hơn, con dẫn thằng bé về Lạc Hải cho mẹ
gặp một lần.”
Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ nghĩ tới mẹ lại thoải mái đồng ý như thế,
trong lòng cảm khái ngàn vạn lần, khe khẽ đáp: “Mẹ, con xin lỗi, con lớn thế rồi mà còn làm mẹ phải lo lắng nhiều như vậy.”
Lục Ca Khanh mỉm cười nói: “Con bé này, sao lại nói ngốc như thế. Mẹ không
lo cho hai anh em con, thì còn lo cho ai? Chỉ cần con và anh trai con
hạnh phúc, dù mẹ phải làm cái gì cũng đáng. Hơn nữa, vô luận con lớn thế nào, dù là chín mươi chín tuổi thì con vẫn là con gái bảo bối của mẹ
thôi.”
Chỉ có cha mẹ, anh em trong nhà mới có thể làm bạn bên cạnh chúng ta mãi
mãi, luôn luôn lo lắng quan tâm chúng ta mà không cần báo đáp. Tưởng
Chính Tuyền cúp máy, trong đầu tràn ngập năng lượng, vô cùng ấm áp.
Trong lòng cô vẫn rất lo lắng cho Nhiếp Trọng Chi, trước khi đi ngủ lại đi
vào phòng hắn xem qua, Cô rón rén đi đến cạnh cửa, thấy Nhiếp Trọng Chi
nằm nghiêng người, hô hấp chầm chậm, hiển nhiên đang chìm vào mộng đẹp.
Bây giờ phòng ngủ của cô so với phòng tắm ngày trước còn nhỏ hơn mấy phần.
Sát tường đặt một chiếc giường nhỏ rộng khoảng một mét, có lẽ đây là
phòng ngủ của con chủ nhà thuê trước đây. Giường nhỏ như vậy một đứa bé
nằm ngủ còn có thể, Tưởng Chính Tuyền nằm lên trên, ngay cả trở mình một cái cũng phải hết sức cẩn thận, chỉ cần sơ suất nhỏ là sẽ ngã xuống sàn ngay.
Bởi vì quá mệt mỏi, chưa được một lúc, Tưởng Chính Tuyền liền say sưa đi vào giấc ngủ.
Tưởng Chính Tuyền bị mùi cơm chiên thơm nức mũi làm cho tỉnh dậy. Vừa nâng
hai mí mắt lên, liền nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Trọng Chi. Hắn im lặng tựa vào cạnh cửa, nét mặt lẳng lặng nhìn cô.
Nhiếp Trọng Chi mặc một chiếc áo sơmi trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo gi-le len màu xanh đen, tay áo chỗ khửu tay sắn lên, có lẽ đó là quần áo mua
ngày trước, may thủ công rất khéo léo. Y phục nhẹ nhàng khoan khoái như
vậy, thật thích hợp với câu ‘Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’, dù bây
giờ hắn xanh xao gầy gò cư nhiên vẫn có vài phần thần thái ngày xưa.
Thấy cô tỉnh lại, Nhiếp Trọng Chi liền xoay người: “Ăn cơm thôi.”
Bày ra trước mặt Tưởng Chính Tuyền là một nồi cơm chiên trứng to và một tô
canh trứng cà chua đầy màu sắc hấp dẫn. Tưởng Chính Tuyền vén tóc ngồi
xuống. Trước kia tóc cô ngắn mà hơi xoăn, trải qua thời gian mấy năm,
bây giờ đã là mái tóc dài uốn lọn.
Cô ngẩng đầu liền thấy tầm mắt kinh ngạc của Nhiếp Trọng Chi đang dừng
trên người cô. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, hắn liền quay đi.
Cơm chiên trứng vừa vào miệng, Tưởng Chính Tuyền liền ngây người. Hương vị
này cô nhớ rõ mình đã từng nếm qua, bởi vì ăn rất ngon, cho nên vẫn nhớ
mãi không quên. Chỉ là, năm đó cô đang ở Lạc Hải, Ninh Thành lại có tiệm cơm giống như đúc Lạc Hải vậy sao?
Một lần đó, cô qua đêm ở nhà của hắn, như thường lệ khi tỉnh lại ánh mặt
trời đã chiếu khắp phòng. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi
tay cầm ly rượu, an nhàn thoải mái nằm tựa vào sô pha bên giường, chân
gác lên chỗ để chân, nhàn nhã nhấp từng ngụm. Hắn thấy cô mở mắt, liền
hạ ly rượu xuống, đến gần hôn cô: “Tỉnh rồi à? Đói bụng không? Có cơm
chiên trứng đấy.”
Hắn hôn thật nhẹ nhàng. Khiến cô liên tưởng tới lông vũ, khe khe lướt qua
da thịt trần trụi, hơi ngưa ngứa. Tưởng Chính Tuyền tránh hắn, nhưng
càng trốn hắn càng hứng thú, cuối cùng cả người hắn đã chui vào trong
chăn đùa giỡn với cô…
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là buổi trưa . Tắm rửa, chải đầu xong, đẩy cánh
cửa phòng ngủ ra, một mùi thơm của cơm chiên trứng mê người xông vào
mũi, xen lẫn hương vị của món canh hầm, khiến cái bụng đang biểu tình
của Tưởng Chính Tuyền càng cảm thấy đói kinh khủng hơn.
Nhiếp Trọng Chi đang bưng canh đến, thấy cô đi ra, lập tức nhìn về phía cửa
chính, mặt nghiêm nghị, lạnh lùng tnói: “Nếu em không chịu ăn, hôm nay
đừng nghĩ về nữa.”
Bước chân Tưởng Chính Tuyền ngừng một chút, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Lúc
ấy hắn lấy chuyện kia ra uy hiếp cô, lần nào cũng thành công.
Cơm chiên trứng này không hề giống với cơm ngoài tiệm làm, màu sắc khác rất nhiều, dễ nhận thấy là chỉ dùng một chút xì dầu nêm qua. Tưởng Chính
Tuyền không cam lòng ngồi xuống, oán hận cầm lấy muỗng bạc xúc cơm vào
miệng nhai, hận không thể dọn sạch hết một bàn đồ ăn này chỉ trong một
giây đồng hồ. Mỗi một phút ở chung với Nhiếp Trọng Chi, cô đều cảm thấy
mình như sống không bằng chết.
Nhưng ngay miếng đầu tiên, vị giác của cô tựa như thức tỉnh toàn bộ. Hương vị của món cơm chiên trứng này chưa bao giờ ngon đến như vậy, mặn nhạt vừa phải, xì dầu kết hợp với trứng, ăn ngon đến mức khiến người ta muốn
nuốt luôn cả đầu lưỡi. Canh thịt bò cũng vừa ngọt vừa thơm. Một lần đó,
cô uống hết chén canh thịt bò, cuối cùng còn ăn sạch đĩa cơm chiên đầy
không để thừa lại một hạt.
Có điều trong suốt bữa ăn, Tưởng Chính Tuyền ngay cả khóe mắt cũng không
liếc nhìn Nhiếp Trọng Chi lấy một cái. Sau khi ăn xong, cô quăng chiếc
muỗng nhỏ xuống bàn kêu ‘cạch’ một tiếng nặng nề, xách túi của mình lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Bây giờ lại được nếm lại, giờ khắc này, Tưởng Chính Tuyền mới biết được cơm này là chính tay Nhiếp Trọng Chi đã làm, năm đó cũng thế. Không thể
tưởng tượng được, hắn vậy mà lại biết nấu nướng, đã vậy còn nấu ăn rất
ngon nữa.
Nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng không thấy quá kinh ngạc, chẳng phải cô vài năm qua cũng học được cách nấu những món đơn giản đó sao? Như vậy, Nhiếp
Trọng Chi làm được một mâm cơm thế này cũng không phải là chuyện gì đáng giật mình. Phàm là người đã từng ra nước ngoài du học, đều học được
cách nấu rất nhiều món. Nhưng có ăn được hay không, lại là chuyện nói
sau.
Chỉ là dạ dày hắn hiện tại không thích hợp ăn cơm chiên trứng đầy dầu mỡ
này. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền buông đũa, đi vào phòng bếp lấy cháo
trắng hôm qua mua bỏ vào trong lò vi sóng bưng ra, đặt vào trong tay
hắn: “Dạ dày của anh không tốt, giờ uống chút cháo lót dạ này đi.”
Nhiếp Trọng Chi kinh ngạc vài giây, bắt đầu cúi đầu uống từ từ. Tốc độ của
hắn rất chậm, nhai nuốt kỹ càng, giống như mỗi một miếng đều phải nhai
đến không còn gì mới nuốt vào bụng. Sau một hồi lâu, hắn mới đặt chén
cháo đã uống xong xuống bàn.
Năng lực làm việc của Tưởng Chính Nam thật làm người khác kinh ngạc, hôm
trước vừa nói sẽ sắp xếp bác sĩ thì hôm sau đã có người liên lạc với cô.
Tưởng Chính Tuyền ban đầu cũng không chắc chắn rằng mình sẽ thuyết phục được
Nhiếp Trọng Chi, liền thử nói trước với hắn một câu: “Hay là chúng ta đi tìm một vị bác sĩ tư nhân nào đó tư vấn xem sao?” Nhiếp Trọng Chi trầm
ngâm một lát rồi gật đầu.
Nhiếp Trọng Chi vô cùng phối hợp mà làm một đợt kiểm tra toàn diện. Hắn bây
giờ, giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi, vô cùng tín nhiệm và ỷ lại vào
cô.
Bác sĩ Lỗ cầm bản báo cáo kiểm tra đến cùng hai người ngồi xuống nói
chuyện. Bác sĩ Lỗ hỏi Nhiếp Trọng Chi để hiểu hơn về tình trạng của hắn: “Lần đầu tiên cậu hít ma túy là khi nào, cậu còn nhớ rõ không?” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi lướt qua Tưởng Chính Tuyền đang ngồi bên cạnh một cái,
im lặng không nói gì.