Lạc Hải, phòng làm việc của bộ phận thiết kế tập đoàn thời trang K.W.
Giám đốc bộ phận thiết kế trang phục nữ của K.W Ninh Hi đưa Tưởng Chính
Tuyền một thân trang phục OL đi vào phòng làm việc chính của bộ phận.
*OL: Office Lady: trang phục văn phòng.
Ninh Hi vỗ nhẹ hai tay, ý bảo mọi người yên lặng lắng nghe: “Hôm nay có một
nhà thiết kế xinh đẹp sẽ gia nhập đoàn thiết kế của chúng ta. Nào, chúng ta cùng hoan nghênh Teresa Jiang, cô ấy vừa mới tốt nghiệp học viện
thiết kế thời trang ở New York. Hy vọng thời gian sau này mọi người có
thể chân thành hợp tác cùng nhau, vì công ty mà thiết kế ra càng nhiều
tác phẩm xuất sắc hơn.”
Đám đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, ánh mắt
từng người một hoặc là quan sát hoặc là đánh giá hoặc là tò mò cùng lúc
nhìn về phía Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền thật thoải mái tự tin
đón nhận sự đánh giá của mọi người, cúi đầu mỉm cười: “Cám ơn mọi người, tôi là Teresa. Vô cùng vinh hạnh được gia nhập vào một tập đoàn lớn nổi tiếng như K.W. Sau này mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau đó Ninh Hi lại đưa Tưởng Chính Tuyền đi vào một phòng làm việc ngay chỗ rẽ: “Sau này, nơi đây chính là của em. Công ty không có quy định gì đặc biệt, em có thể bài trí sắp xếp tùy ý thích của mình.”
Không gian văn phòng không lớn, bởi vì năm ở chỗ rẽ, cho nên hai bên có hai
cửa sổ thật lớn, tầm mắt có thể phóng thật xa ngoài kia. Bên trong bố
trí một bàn làm việc rất lớn, thực thích hợp với những khi làm việc mà
cần phải bày giấy vẽ ra đầy bàn. Còn những nơi còn lại chỉ trang bị đơn
giản một cái giá đựng tài liệu cùng với một chiếc ghế xoay. Tưởng Chính
Tuyền vừa nhìn vào đã thích ngay cách phối màu giữa các đồ nội thất, tổ
hợp màu hồng – lam – đen tuyền rất đẹp, từng màu sắc đậm có nhạt có đều
vừa vặn thỏa đáng. Tưởng Chính Tuyền có một loại cảm giác, cô sẽ thích
nơi làm việc này.
Ninh Hi nói: “Trợ lý của tôi sẽ đưa đến đây cho em một số tài liệu về thời
trang từng mùa trong năm, trước tiên em cứ xem cho biết. Mùa này sẽ là
trào lưu quần áo mùa đông, em có thể tìm hiểu chút tư liệu mẫu thiết kế
trước cùng với số liệu phản hồi của bên tiêu thụ sản phẩm mới nhất. Hy
vọng em nhanh chóng thích ứng được. Nếu có thể, tôi thực hy vọng ngay
trong mùa thời trang này sẽ nhận được những bản thiết kế xuất sắc của
em.”
Tưởng Chính Tuyền gật đầu: “Vâng, cảm ơn Giám đốc Ninh.”
Sau khi Ninh Hi rời đi, trợ lý cấp dưới của hắn là Tiểu Mễ rất nhanh đã
mang tài liệu tới. Tưởng Chính Tuyền trước hết mở kẹp tài liệu ra và bắt đầu đọc, làm quen với phạm vi công việc, cô hy vọng mình có thể nhanh
chóng thích ứng với nơi này.
Tập đoàn K.W được thành lập từ năm 1980 đến nay, trực thuộc có hơn mười
nhãn hiệu khác nhau, vẫn luôn dẫn đầu trong những trào lưu mới, phong
cách mới lạ tao nhã, kết hợp xu thế thịnh hành của quốc tế cùng những
mốt mới ở Trung Quốc, chuyên tạo ra hàng loạt những bộ trang phục đẹp
mắt, thời thượng, chất lượng cao, thỏa mãn nhu cầu về trang phục của nam nữ đô thị. Từ lúc thành lập, phát triển đến nay, K.W đã trở thành một
trong những tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất cả nước.
Công việc của cô phụ trách chính là thiết kế trang phục nữ cho nhãn hiệu
Queen cao cấp nhất của tập đoàn. Trong nhãn hiệu Queen chia thành hai
dòng, một là Queen – trang phục cho phụ nữ thành thục tuổi từ 30 tới 50, một là Lady – trang phục dành cho cô gái độ tuổi từ 18 đến 30.
Những tài liệu Ninh Hi bảo trợ lý mang tới, đều viết về thời trang Queen và
Lady. Có lẽ giám đốc Ninh Hi đã có sắp xếp trước về phương hướng công
việc sau này của cô.
Tưởng Chính Tuyền tuy rằng là lần đầu tiên làm việc, nhưng trải qua vài năm
học tập và rèn luyện cuộc sống tự lập ở New York, rất nhanh cô đã dung
nhập được với phong cách thiết kế của nhãn hiệu Queen này.
Cô thậm chí còn vì công việc bận rộn đến độ mệt oải người mà cảm thấy thỏa mãn. Cuộc sống hết sức có quy luật, mỗi ngày về đến nhà, cùng mẹ Lục Ca Khanh dùng cơm, cùng mẹ trò chuyện một hồi, sau đó lên lầu tắm rửa, rồi chuẩn bị giấy bút để thiết kế.
Có đôi khi mệt mỏi quá, vừa chạm gối đã ngủ mê man, ngày hôm sau bị đồng
hồ báo thức đánh thức, vội vàng rửa mặt chải đầu. Bà Lục Ca Khanh thức
dậy từ sớm, cho nên đều cùng cô dùng xong bữa sáng rồi nhìn cô lái xe đi làm. Từ sau khi ba Tưởng Triệu Quốc gặp chuyện không may, bệnh tim của
mẹ cô tái phát, thân thể không được tốt như trước. Bác sĩ riêng của nhà
cô nói, bởi vì có cô trở về, làm cho cuộc sống của mẹ cô có trọng tâm,
bệnh tình dần được khống chế, từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Anh trai Tưởng Chính Nam đã chính thức ký đơn ly hôn còn chị dâu Tiền Hội
Thi. Lúc này không còn xôn xao chấn động giống như khi cuộc hôn nhân này bắt đầu, hai bên đều không hẹn mà cùng lựa chọn cách xử lí trong im
lặng.
Tưởng gia từng là gia thế hiển hách ở Lạc Hải, thế nhưng bây giờ người đi trà lạnh, tình cảnh như mặt trời về chiều.
Điều may mắn duy nhất Tưởng Chính Tuyền cảm thấy được chính là đám đồng
nghiệp ở công ty không biết được thân phận thật sự của cô. Đương nhiên,
sau khi tên tiếng Trung đầy đủ của cô là Tưởng Chính Tuyền bị mọi người
biết, có người từng ở trước mặt cô nói xa nói gần thử cô: “Teresa, tên
của cô sao nghe qua hình như hơi giống với Tưởng Chính Nam của Tưởng gia ở thành phố này thế nhỉ? Hai người là thế nào vậy?”
Tưởng Chính Tuyền xòe hai tay ra nhún nhún vai, đáp lại người ta bằng một nụ
cười bất đắc dĩ: “Aiz, cùng họ nhưng tiếc là khác số mệnh! Nói thật, tôi cũng muốn mình có quan hệ với Tưởng gia…you know…. Ít ra bây giờ không
phải làm việc vất vả thế này!” Một câu vô cùng đơn giản ngăn chặn tất cả nghi vấn của mọi người. Tuy rằng Tưởng Chính Tuyền vào công ty chưa
lâu, nhưng trong mắt mọi người cô luôn chịu khó, cần cù làm việc, tính
tình thật thà, luôn cố gắng. Mỗi người trong cùng phòng làm việc của cô
đều là “Tránh chính là tiền bán cải trắng, nhận chính là bán bạch
phiến.”
Thuyền hư cũng có ba cân sắt*, huống chi là nhà họ Tưởng ở thành phố này. Cho
dù thời gian gần đây Tưởng gia gạp phải vận hạn không may, nhưng nếu
Teresa có chút quan hệ nhỏ nhoi nào với Tưởng gia, thì quả thật cô không cần mỗi ngày đi sớm về hôm để kiếm chút tiền lương “dù không bị chết
đói thì cũng không được bữa no bụng” này.
Từ đó về sau, đồng nghiệp làm cùng cô không còn ai nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đến gần hạn cuối nộp bản thảo mẫu thiết kế Queen – Lady, Tưởng Chính Tuyền
ngày đêm không ngủ, tăng ca làm thêm giờ để làm ra được tám bản mẫu. Sau khi được giám đốc Ninh Hi và vài vị giám đốc bộ phận khác xem qua, cùng với trải qua một ngày hội nghị thảo luận căng thẳng, cuối cùng chỉ bị
bỏ ba bản vẽ, còn giữ lại năm bản.
Sau khi hội nghị xong, Ninh Hi đích thân đến gõ cửa phòng làm việc của cô:
“Teresa, well done. Tôi rất thích những thiết kế của em, hy vọng em có
thể tiếp tục phát huy hơn nữa.”
Trước khi đi Ninh Hi có nói thêm một câu: “Nhưng Teresa này, có nhiều khi
thiết kế ra thì rất đẹp nhưng lại chẳng bán được bao nhiêu. Nó không
giống như thiết kế sản phẩm cao cấp, ở trong nhánh thời trang dành cho
đại chúng, mỗi một nhà thiết kế chúng ta phải duy trì được mức tiêu thụ
sản phẩm tốt nhất sau mỗi đợt khảo sát thị trường.”
Tưởng Chính Tuyền đến lúc tan tầm mới biết được nhà thiết kế mới mà nộp tám
bản thiết kế, chỉ bị bỏ ba như vậy là vô cùng hiếm thấy. Rất nhiều người làm trong nghề lâu năm nhưng nộp bao nhiêu bản mẫu cũng bị Ninh Hi bỏ
hết. Bề ngoài Ninh Hi luôn cười cười vui vẻ, nhìn qua thì có vẻ vô hại,
nhưng trong công việc anh ta rất nghiêm khắc, luôn đòi hỏi yêu cầu hiệu
suất cao, có thể nói anh ta chính là “đệ nhất sát thủ” trong bộ phận
thiết kế của K.W.
Được người khác tán dương cùng khen ngợi như vậy, Tưởng Chính Tuyền lần đầu
tiên cảm nhận được chút thỏa mãn không nói thành lời từ công việc của
mình.
Có điều giữa đồng nghiệp với nhau cũng luôn cạnh tranh không ngừng. Có
nhiều người vào làm trước cô rõ ràng tỏ ra không phục quyết định này của Ninh Hi, người Giáp nói: “Chủ tịch Mao từng nói ‘Thực tiễn là tiêu
chuẩn thứ nhất kiểm nghiệm chân lý’, để rồi xem, đem ra thị trường có
bán được hay không.” Người Ất tiếp lời: “Là lừa hay ngựa, phải đi hai
vòng mới biết được.” Người Đinh: “Đúng, phải bán chạy mới xem là giỏi
thật.”
Mấy loại tin đồn như thế, Tưởng Chính Tuyền chỉ nghe thoáng qua tai liền
quên. Cô là vì yêu thích nên mới làm công việc này, cũng không mong đợi
gì việc thăng chức tăng lương. Cô chỉ muốn được nhìn thấy chính thiết kế của mình từ trên giấy được may thành quần áo, được treo trong những cửa hàng thời trang xinh đẹp, cuối cùng là khoác trên người những cô gái
yêu thích nó, chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ lắm rồi.
Sau đó không lâu, năm tác phẩm Tưởng Chính Tuyền thiết kế được đưa vào sản
xuất, trong đó có một mẫu tiêu thụ làm có doanh số cao kỷ lục, khiến cho rất nhiều người ban đầu vốn nghi ngờ năng lực của cô nhất thời á khẩu
không nói gì được. Xã hội bây giờ, bất kể đó là công ty hay đơn vị công
tác gì, cho dù ban đầu họ đi vào bằng cách nào, thì sau khi làm việc rồi đều phải dựa vào thực lực mới có thể kiếm cơm. Chỉ cần bạn có năng lực, ngay cả ông chủ cũng phải tôn trọng bạn ba phần, huống chi là những
người khác!
Những người làm cùng văn phòng với cô sau một thời gian quan sát, ai nấy đều
phát hiện ra rằng, cô dù là thiết kế ra những mẫu ăn khách nhất, cũng
vẫn luôn im lặng làm tốt công việc của mình như trước, không vênh váo tự đắc, ngông cuồng tự kiêu, ngoài công việc lại càng giống như không quan tâm, rõ ràng là một người không có dã tâm tham vọng lớn, vì thế bọn họ
dần dần đối xử với cô cũng gần gũi thân thiết hơn.
Mấy tháng trôi qua, Ninh Hi càng ngày càng không che dấu sự tán thưởng của
mình giành cho Tưởng Chính Tuyền, đồng thời rất xem trọng những thiết kế của cô, giúp cô sắp xếp một lịch dài đi công tác. Bà Lục Ca Khanh tuy
rằng vẫn luôn lo lắng con gái mình làm việc quá mức vất vả, sợ cô ăn
uống không đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt con gái càng ngày càng
sáng sủa, thần thái phấn khởi thì không nói nhiều gì nữa, quyết định để
con gái tiếp tục công việc. Bà chỉ đi theo dặn dò dì Lan: “Chị Lan, chị
giúp Tuyền Tuyền chưng thêm chút đồ bổ cho con bé.”
Giữa cuộc sống bận rộn không ngừng như thế, Tưởng Chính Tuyền căn bản không
còn thời gian để nghĩ đến nhiều chuyện khác, nhiều người khác, tỷ như….
Tỷ như Nhiếp Trọng Chi, tỷ như Hứa Liên Trăn, tỷ như Diệp Anh Chương….