Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 12: Sa vào bẫy tình 4




Thân thể Tưởng Chính Nam đã bình phục hoàn toàn, thời gian trôi qua đến mùa hè năm thứ hai, hai chân gần như đã bước đi như người bình thường, nhưng vẫn còn phải uống một số loại thuốc và phối hợp trị liệu định kỳ.

Nhiếp Trọng Chi cũng có rất nhiều công lao, dường như mỗi ngày hắn đều tới nhà họ Tưởng, chẳng quản phiền hà hay bận bịu mà cùng Tưởng Chính Nam tới bệnh viện kiểm tra, cùng hắn nói chuyện giết thời gian. Lâu lâu hắn lại gọi đám anh em tới nhà họ Tưởng tụ hội chơi bài. Cuộc sống của Tưởng Chính Nam ngoại trừ chuyện không thể đến công ty làm việc, chỉ ngồi ở nhà phê duyệt văn kiện ra, thì còn lại dường như không có gì thay đổi.

Mẹ hắn là bà Lục Ca Khanh nghe chuyện này, quả thật đã xem Nhiếp Trọng Chi như con trai ruột của mình. Trước mặt mọi người không ít lần nói qua: “Thằng bé Trọng Chi này trọng tình trọng nghĩa như vậy, tôi thấy cũng mừng lòng. Cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình, giữa bạn bè với nhau, chỉ khi nào trải qua cơn biến cố thì mới biết được ai mới là bạn bè chân chính của mình.”

Mỗi khi mẹ nói như vậy, Tưởng Chính Tuyền luôn trầm mặc không nói gì, đôi mắt rũ xuống. Ý đồ Nhiếp Trọng Chi ra sao chỉ có cô là biết rõ ràng nhất.

Cuối mùa thu năm đó, ở một nơi thanh bình như Lạc Hải bỗng xảy ra một vụ cướp bóc lớn nhất từ trước tới nay. Được xem là lực lượng giỏi nhất cục cảnh sát ở Lạc Hải, tổ chuyên án của Diệp Anh Chương sau hai tuần điều tra đã phá án thành công vụ án này, Diệp Anh Chương cũng nhờ chuyện đó mà vinh quang nhận được công lao hạng nhất.

Cuối cùng cũng được nghỉ phép Diệp Anh Chương liền hẹn Tưởng Chính Tuyền đi ăn cơm.

Diệp Anh Chương phá được vụ án lớn, hào hứng không thôi, khác với những lần trước, lần này anh ta cùng cô trò chuyện rất nhiều, nhưng đa phần đều liên quan đến vụ án kia: “Kẻ gây án vẫn còn là sinh viên, bình thường hắn thích xem truyện trinh thám Sherlock Holmes, nên rất có kinh nghiệm lẩn trốn điều tra. Hắn vốn là người ở Tam Nguyên, cẩn thận tính toán, hắn chọn Lạc Hải vì nơi này cách xa Tam Nguyên. Để thực hiện vụ cướp này, hắn đã tới Lạc Hải điều tra vài lần, tìm hiểu về toàn bộ nhân viên trong tiệm trang sức, tình hình bảo an…”

Tưởng Chính Tuyền gắp một miếng thịt gà hun chanh, khẽ mỉm cười: “Sau đó thì sao?”

Diệp Anh Chương: “Sau khi hắn từ Tam Nguyên chạy sang Lạc Hải, đầu tiên là ngồi xe ba bánh, rồi ngồi taxi, xe bus công cộng, mỗi lần hắn chuyển xe đều cải trang thành người khác. Sau đó hơn tám giờ hắn dùng súng tiến vào cửa hàng trang sức thực hiện vụ cướp… Hắn cũng coi như phần tử phạm tội có năng lực trốn chạy tốt nhất mà cục cảnh sát anh gặp phải.”

Tưởng Chính Tuyền lúc trước luôn mong mỏi được ở bên Diệp Anh Chương mỗi ngày, Diệp Anh Chương nếu thao thao bất tuyệt kể về những vụ án ở cơ quan, cho dù nó có đáng sợ đến mức nào, cô cũng luôn là một thính giả tốt nhất, cô luôn cảm giác được ở bên cạnh anh là điều hạnh phúc nhất trên đời.

Thế nhưng bây giờ, mỗi khi cùng Diệp Anh Chương mặt đối mặt ngồi ăn cơm, nghe anh cao hứng phấn chấn nói chuyện, Tưởng Chính Tuyền thế nhưng lại không thấy một chút ngọt ngào vui sướng như trước kia, thứ cô cảm thấy đó chính là kinh hoảng sợ hãi. Không có lúc nào là không khẩn trương căng thẳng. Cô sợ bất kì lúc nào anh cũng có thể nhìn ra sự bất thường ở nơi cô, sơ anh sẽ phát hiện ra chuyện giữa cô và Nhiếp Trọng Chi.

Ánh sáng lộng lẫy từ ngọn đèn chiếu xuống, chân dung Diệp Anh Chương thật rõ ràng, nét mặt hào hứng. Tưởng Chính Tuyền giống như bị ánh đèn sau lưng anh ta làm cho nhói mắt, không dám nhìn nhiều.

Cô và Diệp đại ca rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại đi đến nông nỗi này?

Trong lòng Tưởng Chính Tuyền tràn ngập sự bất an và áy náy, điều này khiến cô có cảm giác mình sắp phát điên. Cô sao có thể vô sỉ đến mức như thế này? Bên này cùng Nhiếp Trọng Chi phát sinh quan hệ, bên kia lại cùng Diệp đại ca ân ái yêu thương.

Cô mơ hồ cảm nhận được, cô và Diệp đại ca dường như đã kết thúc. Có lẽ, từ lúc cô và Nhiếp Trọng Chi bắt đầu dây dưa với nhau thì đã chấm dứt rồi.

Giây tiếp theo, cô kiên định lắc đầu, không, không được. Diệp đại ca là mối tình đầu trong sáng nhất của cô, và anh nhất định cũng sẽ là người cuối cùng. Cô sẽ gả cho Diệp đại ca! Nhất định sẽ là vậy!

Bàn ăn của hai người nằm ở vị trí trong góc, bên cạnh là một vài ghế lô, tương đối thanh tĩnh.

Tưởng Chính Tuyền không muốn ăn gì, chỉ ăn duy nhất một miếng thịt gà hun chanh liền hạ nĩa xuống. Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy vài người đang đi về phía hai người, dẫn trước là một vị phu nhân bước đi khoan thai, áo khoác màu trắng xen lẫn đen phối hợp với chiếc quần đen rộng ống, trang sức đeo trên cổ là một chuỗi ngọc trai đắt tiền, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong thái quý phái.

Vị phu nhân nhân kia đi tới trước mặt cô liền dừng bước. Tưởng Chính Tuyền chợt đứng dậy, lễ phép mỉm cười: “Con chào dì Vạn.” Hai nhà Tưởng Nhiếp đều là thế gia ở Lạc Hải, cũng không xa lạ gì nhau.

Vạn Thục Bình cười: “Tuyền Tuyền, dì Vạn đã lâu không gặp con. Vợ chồng trẻ cùng nhau ăn cơm sao?” Diệp Anh Chương cũng đứng lên, hơi cúi người chào hỏi: “Con chào dì.”

Tưởng Chính Tuyền ngượng ngùng cười: “Dạ vâng.” Vạn Thục Bình nói cười vui vẻ: “Vậy dì Vạn không quấy rầy hai đứa nữa. Vợ chồng trẻ cứ từ từ dùng cơm đi.” Tưởng Chính Tuyền khom người mỉm cười, nhìn theo đám người Vạn Thục Bình vào ghế lô.

Phía sau Vạn Thục Bình là một vị phu nhân trung niên ăn diện sang trọng, tay bà ta dắt theo một mỹ nữ tóc dài, diện mạo xinh đẹp động lòng người, tựa như một đóa tường vi nở rộ giữa ngày hè, đẹp đến mức làm người ta kinh diễm.

Tưởng Chính Tuyền đang chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt chợt lướt qua một thân ảnh người nào kia cách chỗ cô không xa. Chỉ một cái liếc mắt như vậy thôi, thân ảnh cao lớn quen thuộc này liền làm cho nụ cười của cô héo úa ngay tại khóe môi. Không phải chứ? Cô hoa mắt phải không?

Cẩn thận nhìn kỹ lại, quản lí nhà hàng này đang dẫn một người đàn ông với dáng người thực quen thuộc đi về phía cô ——— người đó không phải Nhiếp Trọng Chi thì còn là ai?!

Trong lúc nhất thời, hình như có ngàn vạn con ong mật bay loạn trước mặt Tưởng Chính Tuyền, bên tai cô đều là tiếng “ong ong ong” đến khó chịu. Hắn sao lại xuất hiện ở nơi này? Hắn muốn làm gì? Hoảng loạn sợ hãi như cơn thủy triều dâng cao không ngừng, trong tích tắc đã tràn ngập cõi lòng cô.

Nhiếp Trọng Chi hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô, bước chân nhất thời chậm lại, chuyển sang đi về hướng này. Hắn ung dung mỉm cười: “Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp. Không ngờ hôm nay lại gặp được cậu và Tuyền Tuyền ở đây. Có phải tôi đã làm phiền hai người hẹn hò rồi không?”

Giọng điệu Nhiếp Trọng Chi tuy rằng nhẹ bẫng như không vậy, nhưng Tưởng Chính Tuyền lại cảm thấy vừa sợ hãi căng thẳng lại vừa tức giận. Cô biết mình lúc này chẳng khác gì Tôn Ngộ Không bị nhốt giữa năm ngón tay Như Lai phật tổ, sống hay chết đều phụ thuộc vào hắn đang vui hay đang buồn.

Diệp Anh Chương trả lời: “Anh Nhiếp nói đùa, sao lại là quấy rầy. Anh Nhiếp, nếu được mời anh ngồi xuống cùng chúng em dùng bữa cơm này.”

Nhiếp Trọng Chi liếc mắt nhìn sang Tưởng Chính Tuyền đang cụp đầu xuống một cái, cười cười: “Không được rồi, hôm nay tôi có hẹn.” Nhìn quanh bốn phía, cười như không cười nói với hai người: “Hai người chắc không biết, nhà hàng này chính là nơi xem mặt nổi tiếng ở Lạc Hải. Hôm nay tôi tới đây là để xem mặt.”

Xem mặt! Trong đầu Tưởng Chính Tuyền hiện lên hình ảnh mỹ nữ tóc dài đi cùng bà Vạn Thục Bình khi nãy. Có lẽ là người đến xem mặt với Nhiếp Trọng Chi. Một cô gái xinh đẹp nhường vậy, Nhiếp Trọng Chi có khi nào sẽ nhất kiến chung tình không?.

Tưởng Chính Tuyền bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cô lại quên mất chuyện phải thu lại biểu tình của mình, thả lỏng rõ ràng như vậy, Nhiếp Trọng Chi liếc mắt qua liền biết, chẳng qua hắn là người biết che giấu cảm xúc, kiềm chế được, trên mặt không để lộ lấy một chút, nhưng trong lòng lại như đang có núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tràn ra khắp nơi.

Nhiếp Trọng Chi âm thầm nhìn quét qua Tưởng Chính Tuyền, lịch sự gật đầu chào: “Vậy không quấy rầy hai người nữa, tôi phải vào rồi.” Dứt lời, hắn liền xoay người mà đi.

Vừa mới quay người lại, sắc mặt Nhiếp Trọng Chi lập tức trở nên âm lệ, giống như bị phủ một lớp sương giá dày đặc. Nghe thấy hắn phải xem mặt, cô liền vui mừng đến mức lộ rõ ngay trên mặt vậy sao? Nhìn dáng vẻ của cô, nếu không phải hắn đang ở đó, có lẽ cô đã đi đốt pháo ăn mừng. Cô ước gì có thể thoát khỏi hắn sớm một chút phải không? Nhiếp Trọng Chi hận đến nghiến răng, âm thầm rít qua kẽ răng ba chữ: “Tưởng Chính Tuyền.”

Tưởng Chính Tuyền mới vừa thả lỏng nắm tay, bỗng thấy Nhiếp Trọng Chi mới đi được hai bước chợt giống như nghĩ tới chuyện gì, bước chân tạm dừng lại, lưng vẫn đưa về phía họ, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Diệp tiên sinh, hôm nay là ngày mấy nhỉ?”

Nụ cười trên môi Tưởng Chính Tuyền đột nhiên đông cứng, lúc này cô mới phát hiện mình đã vui mừng quá sớm.

Diệp Anh Chương đáp: “Hôm nay là ngày mười một.” Nhiếp Trọng Chi lúc này mới quay đầu lại nhìn họ cười, tâm tình có vẻ không tệ, “Ồ, thì ra là ngày mười một. Diệp tiên sinh, chúc hai người ăn cơm vui vẻ.”

Mỗi ngày mang số một trong tháng*, đều là ngày mà Tưởng Chính Tuyền căm ghét nhất. Bởi vì ngày đó cô phải đến nhà của Nhiếp Trọng Chi. *Có lẽ là các ngày 1, 11, 21 trong tháng.

Bởi vậy, Tưởng Chính Tuyền hôm nay mới không có tâm trạng ăn uống gì. Chuyện duy nhất cô có thể làm, đó là cụp đầu xuống, cố gắng hết sức giữ cho mình như bình thường.

May mà Diệp Anh Chương không phát hiện ra điểm khác thường nào.

Ăn cơm xong, Diệp Anh Chương hỏi ý kiến của cô: “Bây giờ em muốn đi xem phim hay là ở đây uống cà phê?”

Tưởng Chính Tuyền bị Nhiếp Trọng Chi dọa cho sợ hãi như vậy, dù là thịt rồng cũng nuốt không nổi, chứ đừng nói gì đến uống cà phê, việc cô muốn làm trong lúc này chính là mau mau rời khỏi nhà hàng. Vì thế cô liền chọn xem phim ngay lập tức mà không cần đắn đo gì nhiều.

Hai người đi đến rạp chiều phim gần đó. Diệp Anh Chương xếp hàng mua vé, Tưởng Chính Tuyền thì ngồi ở một chỗ chờ đợi. Cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế, di động trong túi liền đổ chuông. Tâm Tưởng Chính Tuyền lập tức trầm xuống, lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình nhấp nháy dòng chữ số là của Nhiếp Trọng Chi. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn tắt đi, rồi sau đó tắt máy. Nhưng cô thật sự rất sợ Nhiếp Trọng Chi, nhỡ đâu cô tắt máy, Nhiếp Trọng Chi chưa biết chừng lại gọi sang cho Diệp Anh Chương. Vì thế cô đành phải đi đến một góc khuất rồi mới dám nghe điện thoại.

Giọng điệu Nhiếp Trọng Chi đầu bên kia không nặng không nhẹ nói: “Thế nào? Cùng Diệp đại ca thân yêu của em ăn bữa tối tình yêu, có phải lúc này tâm tình vui sướng như nở hoa rồi không? Nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở em một chút, còn hơn ba tiếng nữa là ngày mười hai rồi đấy.”

Nhiếp Trọng Chi thản nhiên mỉm cười, nhưng khi truyền vào tai Tưởng Chính Tuyền lại giống như tiếng băng vỡ vụn, lạnh giá lan tràn.

Tưởng Chính Tuyền đè thấp thanh âm: “Vui thì sao? Không vui thì thế nào? Hơn nữa tự tôi biết được hôm nay là ngày mười một, không cần anh phải nhắc.”

Nhiếp Trọng Chi ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng cười: “Chẳng thế nào cả! Tôi chỉ muốn biết giờ em đang ở đâu?”

Rõ ràng là cô và Diệp đại ca đang yêu đương hẹn hò đường đường chính chính, nhưng theo giọng điệu “đúng lý hợp tình” của Nhiếp Trọng Chi kia, bỗng nhiên biến thành cô và Diệp đại ca đang lén lút yêu đương vụng trộm, làm những chuyện trái với đạo thường. Ngữ khí của Tưởng Chính Tuyền cũng vô cùng không vui: “Tôi ở đâu liên quan gì tới anh! Trước mười hai giờ tôi qua đó là được.” Hắn cũng chẳng là gì của cô!

Nhiếp Trọng Chi bị cô nói như vậy, nhưng hắn lại không hề phát hỏa, ngưng hồi lâu mới nhẹ giọng nói một câu: “Tôi đúng là không nên xen vào chuyện của em.” Nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Chỉ đơn giản là cúp máy như vậy thôi sao, quả thực là khó tin. Mặt trời mọc đằng tây cũng sẽ không làm cho Tưởng Chính Tuyền kinh ngạc đến thế. Sau khi Tưởng Chính Tuyền vào rạp, cô vẫn nắm chặt lấy di động trong tay, cô lén nhìn nó mấy lần, bởi vì cô cảm thấy không thể tin được. Dựa theo tính tình của hắn, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua dễ dàng cho cô!

Chẳng lẽ đường truyền tín hiệu xảy ra vấn đề? Cũng có thể là điện thoại của hắn hết pin? Hoặc là buổi xem mặt của hắn đã thành công, hai người nhất kiến chung tình, cho nên bỏ qua cho cô.

Mơ hồ nghĩ rằng khả năng nào cũng có thể xảy ra! Nhưng sau đó cho dù đã nghĩ thông như vậy, trong lòng Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn bất ổn, không thể an tâm.