Về sau, rốt cuộc Tưởng Chính Tuyền vẫn đến nhà mới của hắn. Sau khi bấm
tám con số trong sinh nhật của mình, cô liền nghe được một tiếng ‘đinh’
thật thanh thúy, cửa đã được mở khóa.
Nhiếp Trọng Chi đúng lúc cũng đang nhàn rỗi ngồi ngoài ban công chờ cô đến.
Hắn vừa nghe tiếng cửa mở ra, trong tay cầm hai ly Champagne, từ ngoài
ban công mỉm cười đi vào: “Đến đây.”
Hôm nay Nhiếp Trọng Chi mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, phối với quần màu
nâu nhạt, trông thực thoải mái. Bước chân Tưởng Chính Tuyền ngừng lại,
nhất thời không tiến thêm nữa. Nhiếp Trọng Chi tựa người vào khung cửa,
một tay nâng ly rượu Champagne khẽ nhấp một ngụm, tay kia cũng nâng một
ly làm động tác mới rượu với cô, không chút để ý mà mỉm cười: “Lại đây.”
Hắn ung dung đứng đó chờ, vì hắn biết cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, Tưởng Chính Tuyền chậm rãi nâng bước, chầm chập đi về phía hắn. Ban công được phủ một màu xanh biếc của các loại hoa
cỏ, ở giữa là một bộ sô pha hình chữ U thật lớn, đệm sợi đay màu trắng,
bên trên để mấy chiếc gối ôm màu cà phê đậm, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể khiến người ta cảm thấy thực thư thái, dễ chịu.
Nhiếp Trọng Chi ghé vào bên tai cô hỏi: “Em có thích phong cách này không? Nếu không thích, em muốn đổi thế nào cũng được.”
Đổi cái đầu nhà hắn, lúc này đây cô tình nguyện đi giúp dì Lương làm việc
có ích, dù phải quét hết một con đường cũng thoải mái hơn bội phần so
với ở trong này. Tưởng Chính Tuyền xoay mặt sang chỗ khác, vì đề phòng
mà tránh hắn đi: “Anh bảo tôi tới đây để làm gì?”
Nhiếp Trọng Chi cũng không để ý, chỉ vào một hướng nào đó: “Thấy không, nơi
đó chính là nhà em.” Tầm mắt nhìn theo ngón tay hắn, chỉ nhìn thấy được
một tòa nhà tường trắng ngói đen, sân trong là một màu xanh biếc. Tưởng
Chính Tuyền thản nhiên nói: “Anh gọi tôi tới là để tôi xem thứ này sao?
Được rồi, tôi nhìn thấy rồi, tôi đây có thể đi về được rồi chứ?”
Lúc này Nhiếp Trọng Chi không chịu được nữa, tay nâng ly Champagne đặt
xuống bàn trà ‘cạch’ một tiếng: “Em đi thăm một chút thử xem.” Tưởng
Chính Tuyền ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Trong tích tắc, không gian nơi ban công chìm trong im lặng, chỉ một cơn gió
nhẹ thoảng qua cũng có thể nghe thấy tiếng vi vu nho nhỏ bên tai.
Tưởng Chính Tuyền cắn môi dưới, toàn thân đề phòng. Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi
dán chặt vào cánh môi ướt át phấn hồng đang bị cô dày vò, cắn hết lần
này đến lần khác, dường như sắp bị chảy máu. Hắn khẽ quát: “Không được
cắn môi.” Tưởng Chính Tuyền xoay mặt qua: “Ai cần anh lo!” Tuy rằng nói
như vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mà buông lỏng hàm răng.
Chỉ một động tác nghe lời nhỏ như vậy của Tưởng Chính Tuyền thôi cũng khiến Nhiếp Trọng Chi cảm giác cơn tức của mình chậm rãi biến mất.
Nhiếp Trọng Chi ngồi xuống sô pha, đưa mắt liếc sang chỗ cô: “Em định đứng
như vậy hết buổi chiều sao? Lại đây ngồi xuống.” Tưởng Chính Tuyền sợ
nếu cô còn cứng đầu nữa, không biết Nhiếp Trọng Chi hắn lại dùng thủ
đoạn gì. Cảnh tượng hắn lấy điện thoại gọi cho Diệp Anh Chương cô vẫn
chưa quên. Vì thế, cô sải bước đi đến góc ghế xa hắn nhất, lấy một chiếc gối ôm sợi đay, bộ dạng cực kì đề phòng mà ngồi xuống.
Thấy cô nhu thuận nghe lời, khóe miệng Nhiếp Trọng Chi lộ ra nụ cười nhàn
nhạt. Từ khay thủy tinh đặt trên mặt bàn, hắn lấy một ly rồi rót
Champagne vào, đưa cho cô.
Tưởng Chính Tuyền tỏ vẻ chán ghét: “Tôi không uống, từ giờ trở đi tôi sẽ
không uống bất cứ một giọt rượu nào nữa.” Di chứng từ lần kia vô cùng
khủng bố, thế cho nên bây giờ mỗi khi nhìn thấy rượu là cô lại thấy sợ
hãi, cho dù là Champagne cũng không dám đụng vào.
Nếu Tưởng Chính Tuyền chỉ nói một câu rằng cô không uống, thì có lẽ cơn tức giận của Nhiếp Trọng Chi đã dâng trào. Nhưng câu sau cô lại nói sẽ
không uống rượu nữa, thật giống như đang giải thích cho hắn nghe. Nhiếp
Trọng Chi cũng biết câu này không phải nói cho có lệ, đáy lòng chợt thấy thoải mái hơn, cũng không miễn cưỡng cô nữa. Vì tâm tình hắn lúc này
đang rất tốt, nên hắn đứng dậy đi vào trong phòng khách lấy một chai
nước khoáng, vặn mở nắp chai, rót vào trong ly rồi đưa đến trước mặt cô: “Vậy em uống nước lọc đi.”
Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền nhìn về phía xa xa, đầu xoay qua nơi khác không
trả lời hắn. Nhiếp Trọng Chi lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm ly
Champagne, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, chất lỏng mát lạnh chảy xuống cổ
họng, giữa bầu khí trời sáng sủa tươi mới, lại có cô ở bên, cảm giác
thực thoải mái khiến người ta ao ước.
Qua hồi lâu Nhiếp Trọng Chi vẫn không nói lời nào, hai mắt hắn dán chặt vào bàn tay đang ôm gối của cô, mười ngón tay thon thon, trắng nõn như
ngọc. Nhớ tới đêm đó, cô tựa như dây leo mà quấn quanh cổ hắn…
Nhiếp Trọng Chi chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Tưởng Chính
Tuyền hất ra, muốn dùng lực để rút tay về, lại nghe thấy giọng nói Nhiếp Trọng Chi vang lên: “Đừng nhúc nhích, đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi cùng nhau yên bình như vậy.” Lại là tiếng nói trầm trầm thấp thấp đó,
tựa như mang theo từ tính mà mê hoặc lòng người. Tưởng Chính Tuyền thấy
hắn bỗng nhiên nói ra một lời thật kỳ quặc, sợ không cẩn thận lại trêu
chọc đến hắn, thế nên cô đơn giản là để mặc cho hắn làm.
Hai người vẫn tiếp tục im lặng như thế. Ngón trỏ của Nhiếp Trọng Chi khẽ
trượt qua lại trong lòng bàn tay cô, chạm nhẹ tựa như ong hút mật, tê tê ngứa ngứa. Loại cảm giác này dần dần lan rộng ra, mơ hồ lan vào tận
trong tim.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Trọng Chi mới mở miệng, ngữ khí nhỏ như khiến người
ta phải hết sức im lặng mới nghe thấy được, hắn cúi đầu nói: “Em nói
xem, tôi có chỗ nào không bằng Diệp Anh Chương?”
Thanh âm của hắn vừa trầm vừa nhẹ, tựa như một tiếng thở nhẹ. Hơn nữa, hắn
hỏi những lời này, cũng thực là kỳ quái. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy
nơi đáy lòng có gì đó thật lạ, cô không biết dùng lời nào để diễn tả nó.
Nhiếp Trọng Chi thở dài: “Ngay cả em cũng không nói được, có phải hay không?
Tôi xem tới xem lui, cảm thấy Diệp Anh Chương của em cũng chẳng có gì
hơn, nhìn mãi không ra được chút gì tốt. Em nói thật tôi nghe xem, hắn
ta có gì tốt hơn tôi?”
Hắn sao có thể kém hơn Diệp Anh Chương được. Luận về gia thế, chưa nói đến
người bác quyền cao chức trọng của hắn kia, mình Nhiếp gia thôi ở thành
phố Lạc Hải này cũng là tiếng tăm lừng lẫy, gia thế hiển hách. Diệp gia
tuy rằng cũng không kém, nhưng cũng là từ thời của ông nội Diệp Anh
Chương, còn bây giờ sao có thể đứng ngang vai với Nhiếp gia họ đây. Luận về bản thân, hắn là người tuy ở nơi sang quý nhưng vẫn chói lọi, còn
Diệp Anh Chương nếu có quăng hắn ta ở trên đường có khi nhiều người còn
chẳng biết hắn ta là ai. Cho dù so về diện mạo, hắn cũng không kém cạnh
Diệp Anh Chương nửa phần. Nhưng cô vì sao lại không nhìn sang hắn một
chút, đối xử với hắn tốt hơn chút nữa?
Tưởng Chính Tuyền để Nhiếp Trọng Chi nói về Diệp Anh Chương cho xong, trong
người cô vốn đã chất chứa một bụng tức, vừa nghe hắn nói, liền lập tức
phun trào, cô rút mạnh tay mình ra, tựa như một con sư tử đang bảo vệ
lãnh địa của mình mà phản bác hắn: “Diệp đại ca anh ấy cái gì cũng tốt,
cái gì cũng hơn anh.” Trong nháy mắt nói ra những lời này cô cảm thấy
vui sướng vô cùng. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô liền hối hận.
Tựa như có một mũi kim thêu xuyên vào da thịt đến đau đớn, mới vừa rồi bầu
không khí còn đang hòa nhã, cảnh ảo mộng trong tích tắc đã biến mất
không còn bóng dáng, sắc mặt Nhiếp Trọng Chi dần dần lạnh đi, ngay cả
việc giả cười cũng không làm được nữa.
Không gian ở ban công tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Trọng Chi chậm rãi đến gần, ghé bên tai cô cười một
nụ cười ngả ngớn đáng ghét: “Nếu hắn ta tốt như vậy, đêm đó lúc em quấn
lấy tôi, tại sao lại nói Diệp đại ca hôn em, mà không nói tôi hôn em
đi?”
Bên cạnh Tưởng Chính Tuyền chính là tay vịn sô pha, thấy hắn tới gần như
thế, cô không còn đường để lui, cũng không thể tránh né đi đâu được. Cô
lại chịu không nổi những lời này của Nhiếp Trọng Chi, bỗng nhiên quay
đầu lại, đôi mắt đen tuyền trừng hắn, lại không thể nghĩ ra được lời nào để đáp trả, gương mặt nóng bừng, sợ run hồi lâu, cuối cùng cô không
chút khách khí đẩy hắn ra rồi đứng dậy: “Ai cần anh lo, tránh ra, tôi
muốn về nhà.”
Nhiếp Trọng Chi phản ứng cực nhanh, trở tay chụp lấy liền túm được tay cô.
Hắn tập võ đã đến đai đen cửu đoạn, dù hắn đùa giỡn kiểu gì thì người
chết cũng là mình. Tưởng Chính Tuyền tuy rằng biết rõ điều này, nhưng
lúc này cô đang cực kì buồn bực, tâm trì đâu để nghĩ đến mấy chuyện đó.
Vì thế hung hăng đá hắn: “Anh tránh ra cho tôi, đừng chạm vào tôi, mau
buông ra.”
Nhiếp Trọng Chi thấy cô phản ứng như vậy lại không hề tức giận, trong đầu
ngược lại thấy thoải mái mà bật cười: “Em đá tôi, em tức giận với tôi,
chứng tỏ hắn chưa từng hôn em như tôi đã hôn em đúng không?”
Tuy rằng đang tức tối, Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Nhiếp Trọng Chi đã nói
đúng sự thật. Diệp Anh Chương quả thật chưa bao giờ hôn cô như vậy. Nụ
hôn của Diệp đại ca từ trước đến giờ vẫn là dịu dàng chạm nhẹ, tựa như
cánh bướm đậu trên khóm hoa, vô cùng dè dặt. Làm sao có thể giống Nhiếp
Trọng Chi, mỗi lần hắn hôn cô đều như muốn ăn luôn cô vào bụng.
Tưởng Chính Tuyền đối với Nhiếp Trọng Chi quả thật không thể nào chịu đựng
được nữa, đành phải oán hận quay mặt đi, không nói lời nào.
Tưởng Chính Tuyền đáp lại hắn bằng hành động như vậy, Nhiếp Trọng Chi như
không để vào mắt mà bật cười, ghé sát mặt cô thêm một chút. Tưởng Chính
Tuyền nghiêng đầu tránh hắn, căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhiếp Trọng Chi, buông tôi ra. Anh muốn thế nào? Hôm nay chúng ta nói cho rõ
ràng luôn đi.”
Ngón tay thon dài của Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, môi
hắn dần dần để sát vào, giọng nói mơ hồ, cố tình để nó đầy vẻ ám muội:
“Tuyền Tuyền, em là một cô gái thông minh, em biết tôi muốn gì đúng
không?”
Nhiếp Trọng Chi cũng không biết hắn làm sao lại như vậy? Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, lúc ban đầu hắn còn cảm thấy cực kỳ áy náy, hận
không thể đánh cho mình một trận, sao hắn có thể nhúng chàm cô gái nhỏ
này. Hắn thậm chí còn cảm thấy không còn mặt mũi nào mà gặp mặt Tưởng
Chính Nam. Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn lại phát hiện bản thân
mình càng ngày càng kì lạ. Trong những lúc lơ đãng hắn thường nhớ tới cô bé Tuyền Tuyền này, nhớ tới hết thảy của cô, loại nhớ nhung này hắn
không thể nào ngừng lại được.
Ban đầu vốn dĩ hắn vẫn có thể kiềm chế được, nhưng vài lần vô tình nhìn
thấy hình ảnh Tưởng Chính Tuyền và Diệp Anh Chương ở bên nhau, mỗi khi
nhìn thấy, trong đầu tựa như có ngàn vạn con kiến cắn thực khó chịu,
càng xem càng chướng mắt, càng nhìn càng nổi giận.
Hắn cảm thấy mình sắp phát điên. Hắn sao có thể nhớ nhung đến cô gái này
đây? Vì thế, hắn dùng một số phương pháp, tỷ như đi đánh võ, tỷ như tìm
người cùng tụ họp party, tìm người cùng đi nghỉ phép. Miễn là hắn muốn
chơi, thì chuyện làm hắn vui không bao giờ thiếu.
Không được, như thế nào cũng không được! Hắn đã dùng rất nhiều, rất nhiều
cách. Chỉ một thoáng là hắn đã quên, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới cô
một cách điên cuồng.
Hắn không thể nào quên được!
Rất nhiều chuyện một khi đã vượt qua giới hạn thì sẽ không thể nào quay lại như trước kia nữa. Quả nhiên là như thế!
Hắn rốt cuộc đã không còn quay về như ngày xưa!
Cô gái nhỏ nhắn tựa như búp bê này, cô công chúa nhỏ này, rõ ràng hắn đã
chứng kiến cô lớn lên từng chút một. Nhưng công chúa nhỏ vừa mới trưởng
thành đã muốn gả cho người khác.
Không, không được, đây là chuyện không thể! Mỗi khi nghĩ tới hắn đều cảm giác lồng ngực phải đau đớn, hít thở không thông!
Nhiếp Trọng Chi cũng biết ý nghĩ của mình điên rồi. Nhưng hắn lại không thể điều khiển được, hắn vẫn muốn điên cuồng hơn nữa.
Chẳng lẽ hắn… Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên. Đừng dưới ánh sáng mặt trời
rực rỡ, Tưởng Chính Tuyền đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Anh
muốn gì?” Tầm mắt Nhiếp Trọng Chi khóa chặt trên người cô, khóe miệng
khẽ nhếch lên: “Tuyền Tuyền, là em chọc đến tôi trước. Em quên rồi sao?
Là em đến quán rượu của tôi, là em uống rượu của tôi, sau đó lại quấn
lấy tôi… Giữa chúng ta vĩnh viễn không còn trong sáng được nữa.”
Đây là sự thật. Tưởng Chính Tuyền không còn cách nào phản bác.
Từ đó về sau, Tưởng Chính Tuyền cảm giác cô giống như một cánh bướm chẳng
may lọt vào lưới của Nhiếp Trọng Chi, mặc cho cô cố gắng vùng vẫy giãy
dụa, cô vẫn không thể nào thoát khỏi được hắn.