Yêu Thương Không Trọn Vẹn

Chương 5




Tôi ngồi ngẩn người trên ghế bệnh viện. Gia Huy là người duy nhất còn bình tĩnh. Hắn nói mợ về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây đã có tôi và hắn rồi. Mợ lúc đầu còn từ chối, muốn ở lại, sau cùng Huy nói nhiều quá, mợ mới đồng ý đi về. Còn tôi ở trên băng ghế. Tôi cúi đầu, những ý nghĩ đáng sợ cứ liên tiếp xuất hiện. Nếu như… nếu như bà cũng giống bố mẹ, bà cũng bỏ tôi đi thì tôi sống làm sao? Nỗi sợ hãi dâng đầy trong tâm trí, tôi không kìm được mình mà run lên bần bật. Sợ hãi, tuyệt vọng. Tôi như rơi xuống một lỗ đen không lối thoát, cả người dù muốn nén lại nhưng không thể không cảm thấy cả người lạnh ngắt. Lúc đó, bàn tay tôi cảm thấy có một người nắm lấy, siết chặt. Hơi ấm từ người đó như truyền sang tôi, làm cảm giác được che chở trong lòng tôi quay lại, ấm áp như giữa ngày mùa đông lạnh giá được bao bọc bởi chăn bông ấm áp. Sung sướng đến mê người. Tôi quay sang bên cạnh. Gia Huy đang nhìn tôi bằng ánh mắt thông  cảm, như thể hắn ta muốn ôm chặt lấy tôi, yêu thương, che chở tôi.

Nghĩ thế nào làm như thế, bàn tay đang nắm tay tôi của hắn giật lại, tôi không chú ý mà đập mặt vào ngực hắn. À vâng, chính là đập mặt ấy ạ, không phải ngã vào lòng đầy lãng mạn như các bạn tưởng tượng ra đâu. Tôi đen mặt, tự hỏi tên này không biết dịu dàng là gì sao? Lúc ấy, hắn lên tiếng. À quên, còn có hành động vuốt tóc sởn da gà mà hắn đang làm nữa.

-          Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng sợ, tôi sẽ ở bên em.

Được rồi, tôi thừa nhận, lúc hắn nói câu đó, tôi đúng là có phần cảm động. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Nhớ ra đây là bệnh viện, tôi đẩy hắn ra, ho khan hai tiếng, tiện thể chân thành nhắc nhở hắn.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Gia Huy ở cạnh tôi không dời nửa bước, cùng tôi chờ cấp cứu. Hắn mua cho tôi một cốc cà phê nóng, ngồi bên cạnh tôi. Một lúc sau, bác sĩ ra khỏi phòng. Tôi đứng bật dậy, chưa kịp hỏi gì, vị bác sĩ đó đã xua tay:

-          Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể cứu được.

Tôi đứng không vững, tay chân bủn rủn, ngất xỉu.