Cuộc chơi vẫn tiếp tục như thế, mỗi lần đến phiên cặp bọn họ đổ xúc xắc, người xung quanh đều sẽ cười trộm.
Bởi vì Thang Đông Trì dù có đổ như thế nào vẫn ra được “5”, liên tục bốn vòng, thực sự kiên trì.
Tiêu Kính Nam cơ hồ hoài nghi cái xúc xắc kia có thù oán với hắn.
Thang Đông Trì dưới ánh mắt thù hận của Tiêu Kính Nam lắc lắc xúc xắc ném lên bàn, hướng Tiêu Kính Nam nhìn nhìn.
Tiêu Kính Nam nguýt hắn một cái, nhìn về phía xúc xắc.
Thang Đông Trì không để bụng, thực tự nhiên xúc xắc, quả nhiên… vẫn là 5.
“Này, anh xuất thiên đi.” Tiêu Kính Nam cắn răng nanh nhẹ giọng nói.
“Cậu bắt chưa?” Thang Đông Trì hỏi lại.
“Không thì tốt rồi.” Thang Đông Trì mỉm cười mở xúc xắc khác ra nhìn, “Sao? Cậu hút hay tôi hút?”
“…” Tiêu Kính Nam nhìn nhiệm vụ “hút đùi” trên xúc xắc, cầm lấy ly rượu uống sạch.
“A, vẫn còn uống được.” Thang Đông Trì nhìn hai má hồng hồng của Tiêu Kính Nam dưới ánh đèn hôn ám, giương khoé miệng.
“Đến đến đến, tiếp tục tiếp tục~” người xung quanh lại tiếp tục hô, xúc xắc tiếp tục lay động.
Kế tiếp…
Chụp meo meo… Liếm kiều môi… Cắn song nhĩ… Thổi rốn…
Tiêu Kính Nam một ly một ly rót rượu vào bụng.
Thang Đông Trì nhìn động tác của hắn càng lúc càng lớn, ánh mắt càng lúc càng mê man, cũng sắp say rồi.
“…Tôi đi WC.” Tiêu Kính Nam cong thân thể, từ bên người Thang Đông Trì đi qua.
Trời mới biết, uống nhiều rượu như vậy, hắn chống đỡ muốn chết.
Hơn nữa…Đứng dậy mới biết đã say rồi, chân giống như đang dẫm trên bông.
Tiêu Kính Nam che miệng ho khan một tiếng, giữ hai mắt bình tĩnh thẳng tắp hướng WC mà đi.
Thang Đông Trì nhìn theo hướng Tiêu Kính Nam, lên tiếng chào hỏi rồi đi theo.
Tiêu Kính Nam thật vất vả đẩy cừa WC, chưa kịp đi đến bồn cầu dạ dày liền âm ĩ lợi hại, chỉ có thể bật người xoay hướng bồn rửa tay mà nôn.
Cảm giác từ dạ dày bốc lên thật không tốt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy mũi khó chịu, lập tức nôn ra.
Nhất thời chảy nước mắt nước mũi, vội lấy khăn tay liều mạng lau.
Lúc đầu óc rối tung rối mù, Thang Đông Trì tiến vào.
“Nha, nôn a.” Thang Đông Trì đứng ở bên cạnh, nhìn Tiêu Kính Nam vừa rửa tay vừa lung tung chà lau.
“…” Còn không phải vì anh!
Tiêu Kính Nam nôn ra yết ầu chua xót, há miệng thở dốc không phát ra âm thanh, ngược lại nôn tiếp.
“Muốn giúp hay không?” Thang Đông Trì đến gần hơn, cầm một tập khăn giấy, còn có một khăn mặt khử trùng.
“Không, không cần…” Tiêu Kính Nam theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, lại vẫn không thoát được Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hắn theo bẳn năng cứng người lại.
“Phốc…” Vừa muốn “uy”, khăn mặt liền dán lên, rồi mới mơ mơ hồ hồ một trận loạn sát.
Lau xong lại tuỳ tay ném, lại cầm khăn tay bùm bùm hỗn loạn một trận, rồi mới thay khăn lông…
Như thế mấy lần, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy da mặt mình được lau rõ ràng, nóng lên nóng lên sáng lên.
“Hảo, lau khô rồi.” Thang Đông Trì ném khăn trong tay xuống, đem người đang rửa tay xách đứng lên.
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì, khóc không ra nước mắt.
“Cậu còn có thể uống sao? Không uống được nữa tôi đưa cậu về.” Thang Đông Trì mỉm cười hỏi.
“..Có thể uống, không cần anh đưa.” Tiêu Kính Nam dựng thẳng sống lưng, vươn tay một phen đẩy Thang Đông Trì ra, mở cửa WC.
Thang Đông Trì nhìn hắn một bước một bước chậm rãi tiêu sái đến chỗ ngồi, cũng theo ngồi xuống, “Mười lăm phút là nhiều nhất.”
“Cái gì?” Tiêu Kính Nam nhíu mày.
“Ha ha, không có gì.” Thang Đông Trì cầm xúc xắc.
… Mười lăm phút sau, Tiêu Kính Nam gục xuống.
“Tôi đưa hắn về trước.” Thang Đông Trì nói một câu, lưu lại tiền rồi rời đi.
Tiêu Kính Nam uống thực high, xoay người vui vẻ hướng bạn rượu xua tay, “Bái~ bai~~~”
——- Không chút nào ý thức người dẫn hắn đi là ai.
“Chúng ta~~ đi nơi nào?” Tiêu Kính Nam nắm áo Thang Đông Trì hỏi.
Bộ dáng ngốc nghếch ngây thơ kia khiến Thang Đông Trì hận không thể cho hai bạt tai, nhưng lại không hạ thủ được.
“Đến nhà của tôi.” Thang Đông Trì cầm tay hắn kéo xuống dưới, “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”
“Đến nhà anh~~ Đến~ làm chi~~?”
Tiêu Kính Nam mất trọng tâm, rõ ràng cả người cọ lên ngực Thang Đông Trì, ngẩng đầu nhìn y.
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn cười ngây ngô ngây ngô, sờ sờ gương mặt đỏ bừng, “Đi chơi xúc xắc.”
“Xúc xắc là cái gì?” Tiêu Kính Nam hai tay sờ soạng, bắt lấy bả vai Thang Đông Trì, mặt dán một bên mặt y, “Xúc xắc~~ có cái gì chơi vui?”
Thang Đông Trì mỉm cười ôm người đang ôm cổ mình, tay kia xoa xoa đầu hắn, “Chơi rất vui.”
“A…Chơi thế nào mới vui.” Ở trên vai Thang Đông Trì cọ hai cái, tìm tư thế thoải mái. Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhắm mắt hỏi.
“Có thể làm nhiều động tác thú vị.” Thang Đông Trì cong khoé miệng, từ trong ví tiền lấy ra xúc xắc vừa rồi lấy từ trong club.
“Ha ha~~~ ân…” Tiêu Kính Nam vừa lòng cười, ngáp hai cái.
Thang Đông Trì vỗ vỗ đầu gia khoả ngốc nghếch kia.
Gấu nhỏ ngốc, đêm nay có cậu hảo đùa.
Trong phòng ngủ.
“Ân…Tại sao cởi quần tôi a…”
“Quên sao, xúc xắc ghi ‘liếm đùi’ a.”
“Tôi có thể… uống rượu a.”
“Ha ha, uống rượu xong rồi.”
“Quần áo sao cũng…”
“Đợt thứ hai, hút meo meo.”
“A…! Ân…Hảo ngứa, ha hả… Nơi đó không phải là meo meo đi…”
Thang Đông Trì đang liếm bụng ngẩng đầu, “Bây giờ là ‘cắn rốn’.”
Rất nhanh, Tiêu Kính Nam đã bị Thang Đông Trì từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong lột sạch.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam theo bản năng cọ cọ chăn muốn chui vào, thả chậm động tác cởi quần áo.
Cậu cứ cọ đi, cho dù chui vào chăn, tôi cũng không để cậu thoát đâu.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam bộ dáng ngốc nghếch chật vật, vươn tay sờ trên vai hắn, lôi hắn ra khỏi chăn.
Thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một viên xúc xắc, “Có sau loại tư thế, cậu đổ đi.”
Tiêu Kính Nam không rõ cho nên, lấy xúc xắc đổ hai cái, đại khái cảm thấy không có ý nghĩa lại bắt đầu cọ chăn.
Thang Đông Trì nhìn xúc xắc, cười cười lần thứ hai bắt người lại, “Vậy dùng tư thế cậu chọn này, chấp nhận thua cuộc đi.”