Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 30






Sau khi Trâu Oánh ra nước ngoài, phòng bệnh của Đường Dịch Xuyên lại có thêm một vị khách, là Hứa Tô.Anh tôi đi công tác, Hứa Tô bảo tôi đưa cậu ta ra ngoài, thực chất là lại sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt chẳng biết đối tượng là nam hay nữ.

Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại hăng hái với cái trò mai mối này như vậy, tôi mới hỏi tại sao.

Ai mà ngờ người này mặt lại vừa dày vừa trâng tráo như vậy, kêu là vì cuộc đời mình ngọt ngào quá, không thể nhìn chúng sinh hoang phí thời gian trong bể khổ, muốn chia cho tôi chút ngọt ngào này.
Hết cách, tôi đành thẳng thắn thừa nhận, tôi và Đường Dịch Xuyên quay lại với nhau rồi, một lần nữa.
Hứa Tô không tin, nằng nặc đòi tự xác nhận, tôi đành phải chở cậu ta tới bệnh viện, để cho cậu ta mắt thấy tai nghe, đồng thời từ nay về sau dẹp luôn cái suy nghĩ kia đi.
Trong phòng bệnh, có lẽ Đường Dịch Xuyên biết hôm nay sẽ có khách nên đã thay sang bộ đồng phục kiểm sát sơ mi quần Tây thẳng thớm, cậu ấy đang ngồi bên cửa sổ, xắn tay áo lên truyền dịch.
Hứa Tô vừa gặp Đường Dịch Xuyên là lập tức thu hết nanh vuốt lại, thay đổi hoàn toàn thái độ hống hách thường ngày, liên tục gọi cậu ấy là “công tố Đường”, hỏi đủ thứ trên trời dưới biển, hỏi vết thương hồi phục tới đâu, lại hỏi khi nào xuất viện.
Đường Dịch Xuyên khẽ mấp máy môi, nói rất tốt, sắp ra viện rồi.
Hai người tán gẫu một hồi thì anh tôi tới.
Thú thực tôi rất sợ Đường Dịch Xuyên gặp mặt anh tôi.

Lần trước anh tôi tới thăm Đường Dịch Xuyên thì cậu ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, anh ấy đành nói chuyện với lãnh đạo Chi cục số 2, mỉm cười kết thúc một hồi ngoại giao.
Nhưng tình hình lúc này lại khác, không có lãnh đạo, có khi Đường Dịch Xuyên sẽ nhảy dựng lên liều mạng với anh tôi luôn.

May mà tất cả chỉ là tôi đoán mò, Đường Dịch Xuyên ngồi im không động đậy, hơi nhướng mày nhìn chằm chằm người tới, bỏ đi khí thế lạnh lẽo trước kia, giờ lại hòa thêm chút khách sáo, nhìn còn có vẻ rất lễ độ.
Từ lúc vào phòng bệnh, Hứa Tô đã liến thoắng không dừng, mà khi anh tôi tới rồi thì như thể được cung cấp thêm ô-xy, cậu ta lại càng ồn ào hơn nữa.


Đối diện với Đường Dịch Xuyên, cậu ta lảm nhảm đủ điều, đôi lúc còn liếc nhìn anh tôi một cái.
Tôi không thể nào nhìn nổi cái cảnh Hứa Tô với anh tôi cứ nồng nàn với nhau như thế.
Thực ra Hứa Tô cũng không đẹp trai lắm, anh tôi cảm thấy cậu ta là tiên trên trời, tôi lại nghĩ cậu ta chỉ đẹp hơn người thường một tí xíu thôi, riêng có đôi mắt đào hoa kia chỉ cần đối tượng nhìn vào là anh tôi, sẽ lấp lánh ý cười và sức sống vô hạn, cảm xúc sâu trong đáy mắt cũng dạt dào ùa tới như dòng sông.
Anh tôi cũng kiểu đó.
Dù thế nào đi nữa, ngoại trừ đối phương thì trong mắt bọn họ không còn chúng sinh không còn vạn vật, ghê chết đi được.
Anh tôi vẫn chẳng nói lời nào, chỉ nhìn người yêu bé nhỏ của mình đầy cưng chiều, mặc kệ cậu ta ba hoa chích chòe cũng chỉ chấp nhận mỉm cười, trừ phi nói ngu quá mới cúi đầu mắng một tiếng: Hứa Tô.
Chỉ đến lúc gần đi, anh tôi mới để lại cho Đường Dịch Xuyên một câu, rảnh thì về nhà ngồi một chút.
Tôi thật sự biết ơn, anh trai như cha, lời anh ấy nói có thể coi là đã thừa nhận người em dâu này, còn về việc đối phương có muốn cả đời không giao du với mình hay không thì không thuộc phạm trù cân nhắc của anh ấy.
“Vâng.” Không ngờ Đường Dịch Xuyên lại không trở mặt, cậu ấy gật đầu, lại quay sang nhìn tôi, “Đợi hết bận đợt này sẽ về.”
Tim tôi cuối cùng cũng thả lỏng.
Hai người bọn họ vừa ra ngoài, tôi đã nghe thấy Hứa Tô nhỏ giọng oán giận: “Chú này, có để ý ánh mắt hai người đó nhìn nhau không? Buồn nôn chết đi được…”
Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi và Đường Dịch Xuyên, tôi bèn tranh thủ cơ hội dính lấy cậu ấy, không ngờ còn chưa gần gũi được bao nhiêu, lại thêm một nhóm người nữa tới.
Phần lớn người tới lui trong phòng bệnh suốt hai hôm nay đều là công tố viên ở Chi cục số 2, tan làm còn bị bắt tới bệnh viện báo cáo công việc.

Tôi thấy mấy cậu công tố viên trẻ này cũng khổ, có cấp trên kiểu này, bị thương nặng cũng không được buông súng, muốn lười tí thôi cũng không được luôn.
Cổ họng của Đường Dịch Xuyên vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên không nói được nhiều lắm, dù vậy câu nào cũng ngắn gọn đủ thông tin, sắp xếp công việc gọn gàng ngăn nắp.


Khác với ông sếp nào đó ở Viện kiểm sát nhân dân tối cao, mở miệng ra toàn là “Học tập tinh thần tài liệu”, “Nắm vững cấu trúc công tố”, vừa sáo rỗng vừa mù mờ, tinh thần cấu trúc rốt cuộc là cái khỉ gì? Giời mới biết.
Sau đó bọn họ muốn nói về vụ án Hồ Duyệt, tôi ở lại thì không tiện nhưng nghĩ thôi cũng biết chắc chắn bên kiểm sát sẽ muốn truy tố “tình tiết phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, tính nguy hại cho xã hội quá lớn”, kiểu gì cũng chung thân.
Tôi còn chưa kịp rời phòng bệnh, Đường Dịch Xuyên lại quay đầu nhìn tôi, giơ tay vỗ vào mông tôi rồi bình thản nói, người nhà né đi chút nào.
Lời này ngang với come out tại chỗ.

Đây là thời đại mà ai làm quan chức cũng thấp thỏm không yên, đeo một cái đồng hồ xịn trên tay cũng có thể bị kéo khỏi yên ngựa bất cứ lúc nào.

Vậy mà Đường Dịch Xuyên lại cứ thế công khai xu hướng tính dục của mình.

Chắc đám công tố viên trẻ ở trong phòng cũng kinh hãi lắm, cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ấy, vẻ mặt phấn khích thấy rõ.
Trên môi Đường Dịch Xuyên vẫn còn dấu vết bị cắn mờ nhạt.
Là vừa nãy, tôi cắn đấy.
Chờ đến khi đám công tố viên trong phòng bệnh đi hết, tôi mới trở vào.
“Cậu vừa mới nói là người nhà nha.” Tôi cố ý kéo dài âm cuối, hai chữ này làm lòng tôi phơi phới.
“Đ*t mẹ nó muốn làm vậy từ lâu rồi.” Hiếm khi cậu ấy nói tục, lời thì suồng sã nhưng mặt vẫn lạnh tanh, chẳng có tí biểu cảm nào.
“Thế này có coi như tỏ tình không? Không nói thêm đôi câu được à?”
Đường Dịch Xuyên hỏi ngược lại tôi: “Còn muốn thế nào nữa?”

Mặt liệt thật sự là một loại bệnh, nhưng mà không sao, cực hạn của nồng đậm là nhạt nhẽo mà cực hạn của nhạt nhẽo chính là nồng nàn, tôi yêu cậu ấy, tôi chịu được.

Nghĩ đến việc có lẽ sau này cậu ấy sẽ gặp rất nhiều chỉ trích ở viện kiểm sát, tôi nói hay là làm theo lời hứa hồi trước giữa chúng tôi đi, cậu từ chức làm luật sư tranh tụng án hình sự cùng với tôi.
“Điều 20 ‘Luật công tố’ quy định rằng trong vòng hai năm sau khi rời Viện Kiểm sát Nhân dân, một công tố viên không được phép đứng ra thay mặt đương sự tranh tụng với tư cách đại diện hay luật sư bào chữa.” Đường Dịch Xuyên quắc mắt nhìn tôi, “Hai năm đó anh bảo tôi làm gì?”
“Chẳng làm gì cả,” Tôi đáp rất sảng khoái, “tôi nuôi cậu được mà.”
Đường Dịch Xuyên hơi nheo mắt nhìn như có vẻ đang cân nhắc thật.
Lương công chức thì có hạn, tiền thưởng trợ cấp cũng chỉ như muối bỏ biển, mặc dù Đường Dịch Xuyên đã lên tới cấp trưởng ban từ lâu nhưng lại cực kỳ ngay thẳng chính trực, mấy năm nay xử lý vụ án chẳng vơ vét được cái gì.

Cậu ấy không giận, tôi lại tham lam đòi hỏi hơn, tiếp tục dỗ dành: “Tuy mặc áo quan thì vẻ vang thật đấy nhưng bản chất cậu cũng chỉ là dân làm công cho tư pháp, chẳng thà từ chức an ổn làm bà Phó -“
Đường Dịch Xuyên có vẻ giận dữ, cậu ấy mắng tôi: “Im miệng.”
Tôi cười nói công tố Đường đừng cổ hủ thế chứ, thời đại nào rồi, làm vợ toàn thời gian có gì mất mặt đâu –
Đường Dịch Xuyên giật kim truyền dịch ra, đứng dậy đi về hướng tôi, trực tiếp dùng hành động bắt tôi “im miệng”.
Đường Dịch Xuyên nắm chặt quai hàm tôi, vừa hôn lên ấn đường rồi lại giơ tay đảo loạn trong miệng tôi, dính ít nước bọt vào giữa những ngón tay, định lát nữa dùng để bôi trơn nới rộng.

Cậu ấy đè tôi lên cửa sổ bằng kính, quay lưng tôi về phía mình, đâm hai ngón tay vào lỗ sau của tôi, rút ra rút vào mấy cái rồi cũng chẳng thèm nới lỏng thắt lưng của mình mà đỡ súng thúc vào luôn.
Cơ thể cảm nhận được sự xâm lấn, tôi phản kháng theo bản năng, Đường Dịch Xuyên thấy không đẩy vào được thì dừng lại thở hồng hộc.
Tôi hỏi cậu ấy, cơ thể của cậu… ổn chưa vậy?
“Chắc không ổn lắm.” Đường Dịch Xuyên vùi mặt vào cổ tôi, thấp giọng nói, “Để tôi bắn một lần.”
Giọng Đường Dịch Xuyên rất lạnh nhưng lại nóng hầm hập, thậm chí hơi thở của cậu ấy còn khiến nhiệt độ phòng tăng lên, cứ thế lướt qua mặt tôi lúc thì mềm mại lúc lại ác liệt.
Cuối cùng Đường Dịch Xuyên cũng vào được hết, mò mẫm một hồi, thăm dò một đợt rồi bắt đầu tìm được chốn an thân trong cơ thể tôi.


Cậu ấy đưa nắm tay ra, chậm rãi mở lòng bàn tay, sau đó đặt tay mình lên mu bàn tay của tôi, nghiêm túc đan cài mười ngón với nhau.
Tôi cảm nhận được, là cái nắp chai kia.

Chỉ là không biết cậu ấy giữ cái nắp chai này ở bên người từ khi nào.
Đường Dịch Xuyên bắt đầu đưa đẩy, từng chút từng chút dồn sức va chạm vào cơ thể tôi, hơi thở ngày càng gấp gáp, cái nắp chai cũng áp chặt vào mu bàn tay tôi, phần mép răng cưa bằng sắt như muốn khảm vào trong da thịt.
Một phần của Đường Dịch Xuyên đã ở trong máu thịt của tôi rồi.
Chúng tôi tách ra, lại áp vào, cứ thế hòa vào nhau, từ hai hòn đảo đơn độc biến thành một lục địa chung, cả ở thân thể lẫn tâm hồn.
Lúc này tà dương nơi chân trời mờ nhạt như bị pha loãng bằng nước, bắt đầu nhanh chóng nhòe đi từ trên trời xuống dưới mặt đất.

Trước kia tôi thích nhất là lang thang trên phố vào đêm khuya, vì đêm đen sẽ che giấu được nỗi thất vọng và đau đớn của một người.

Tôi vẫn không nói với Đường Dịch Xuyên, thực ra tôi cũng đã từng sợ hãi ánh mặt trời, nó giống như những nốt phát ban đỏ đỏ vàng vàng, hoặc cũng như một vũng máu đen, tóm lại là xấu xí.

Nhưng nay đã khác xưa, không chỉ là hoàng hôn, tất thảy quanh tôi đều đẹp đến mức làm tôi hưng phấn, làm tôi cương lên.
Tôi sung sướng nắn bóp dương v*t của mình, tôi chợt ngộ ra rằng từ nay về sau, mỗi buổi sớm mai hay mỗi buổi chiều tà, cuộc đời của tôi đều sẽ có Đường Dịch Xuyên, vậy thì dù là bình minh hay hoàng hôn thì cũng đều sẽ đẹp đẽ thế này.
Hào quang của mặt trời là cậu ấy, ánh sáng nơi ngọn nến vẫn là cậu ấy.
Có lẽ Đường Dịch Xuyên cũng cảm thấy giống như tôi, cậu ấy dừng lại bất động, dán ngực mình vào lưng tôi, ghé vào bên tai tôi trút từng tiếng thở nặng nề.
Cậu ấy hỏi tôi, đẹp lắm phải không.
Nói thế nào đây, tôi nghĩ một lát rồi cười đáp lại, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu cách đây mười lăm năm, một cô dâu mãi mãi không già..