Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 21






Sáng dậy mở mắt ra thì Đường Dịch Xuyên đã không còn ở bên cạnh, toàn bộ cửa sổ và rèm phòng ngủ đều được mở rộng, gió xuân phơi phới, ánh nắng chứa chan.
Tôi nằm khỏa thân trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, mãi lâu sau mới tỉnh táo hoàn toàn.

Lưng đau eo mỏi, đêm qua Đường Dịch Xuyên đè tôi, cũng là lần đầu tiên cậu ấy ở trên sau khi chúng tôi quay lại.

Có lẽ cậu ấy nhịn đến mức bị bệnh rồi, mặc dù liên tục thay đổi tư thế nhưng động tác mấu chốt nhất thì lại đơn điệu, hết thúc vào rồi lại rút ra, chẳng có tí kỹ thuật nào.

Tóm lại, tôi bị vị trưởng ban Đường này thô bạo giày vò gần một đêm, hai mắt cậu ấy đỏ ngầu, vẻ mặt thì nghiêm túc, chẳng nói một lời, giống đánh giặc hơn là làm tình.
Ngẫm lại cái lần mà tôi đè cậu ấy, cũng làm suốt cả đêm, thật sự là dịu dàng chết mẹ, yêu thương đầy đủ, làm gì cũng cân nhắc tới nhu cầu cảm nhận của cậu ấy, phê đến mức cậu ấy lên đỉnh liên tục như chìm trong sương mù, cả đêm đều ôm vai tôi mà nói yêu tôi.
Tôi mặc áo ngủ đứng dậy, nhìn thoáng qua hộp Durex ở đầu giường, cầm lên xem thì thấy bên trong chỉ còn đúng một cái.
Sau đêm đầu ác chiến, tôi với Đường Dịch Xuyên sống chung cực nhanh.

Làm tình trở thành chuyện bắt buộc, cơ thể chúng tôi va chạm thường xuyên, Đường Dịch Xuyên không thích bắn bên trong lắm nên một hộp mười hai cái áo mưa chỉ dùng chưa được mấy ngày.

Tôi yêu Đường Dịch Xuyên là thật, nhưng tôi vẫn luôn không thể xác định được cậu ấy có yêu tôi như tôi yêu cậu ấy hay không.

Thực ra tôi biết rõ, có thể khiến một người như Đường Dịch Xuyên phải cúi đầu nói “bắt đầu lại một lần nữa” đã thành tựu lắm rồi, lúc trước khi chúng tôi bên nhau về cơ bản thì đều là cậu ấy ở trên, mà giờ thì tôi lại nằm trên nhiều hơn, tôi nghĩ đây cũng là cảm giác mắc nợ và sự nhún nhường từ cậu ấy.
Nhưng giữa chúng tôi vẫn là khoảng thời gian mười năm sâu như rãnh vực, mười năm, hơn ba ngàn ngày, nghe đã sợ mất mật.

Chúng tôi không nói về chuyện mười năm này cả hai đã thay đổi thế nào, cũng không cố gắng giải thích về vụ án đã làm chúng tôi chia cách mười năm kia, dù sao thì dùng tình dục lấy lòng đối phương đơn giản và an toàn hơn nhiều.
Nói một cách hơi ỡm ờ thì linh hồn vẫn còn khấp khểnh, thân thể sẽ là nơi khỏa lấp đi tốt nhất.

Chỉ khi cậu ấy cho tôi đâm vào, tôi mới có thể hoàn toàn xác nhận tôi yêu cậu ấy, cậu ấy yêu tôi, cơ thể và cơ thể đối đãi thẳng thắn chân thành với nhau, hà cớ phải đòi hỏi thêm nữa.
Đường Dịch Xuyên đang ở trong bếp làm cheese waffle sở trường của cậu ấy.

Mùi hương thơm ngào ngạt khiến lòng tôi ngứa ngáy, thế là tôi ngậm bàn chải qua hôn cậu ấy một cái, dính hết bọt kem đánh răng lên mặt người ta.
Đường Dịch Xuyên chẳng nể nang mà nhéo qua lớp áo ngủ của tôi, tôi xoa mặt cậu rồi nói chờ chút.

Tôi luật lấy ít nước từ bồn rửa trong bếp súc miệng, rửa mặt xong thì đi tới ôm lấy Đường Dịch Xuyên từ phía sau.

Hôm nay phải tới viện kiểm sát, Đường Dịch Xuyên đã thay chiếc áo sơ mi trắng, đeo lại chiếc cà vạt đỏ, tạp dề ngắn nửa người màu đen buộc bên hông lại càng tôn lên đường eo thon gọn và cặp chân dài của cậu ấy, khiến nước miếng tôi chảy ròng ròng.
Thử hỏi có luật sư tranh tụng hình sự nào không muốn đè công tố viên xuống dưới thân mình chà đạp đây? Tôi vươn tay móc thằng nhỏ của cậu ấy ra, Đường Dịch Xuyên không có phản ứng gì mấy, bản thân tôi lại bị trêu cho lửa dục bừng bừng, tôi cắn tai của cậu ấy rồi nói hay hôm nay xin phép nghỉ đi.
“Tháng này tôi đã nghỉ nhiều lắm rồi,” Cậu ấy mà nghỉ thì đương nhiên tôi cũng chẳng hơi đâu quan tâm hồ sơ vụ án còn dang dở nữa, Đường Dịch Xuyên đanh mặt nhìn tôi, “bảo sao kiểm sát mạnh còn luật sư thì yếu kém, đám luật sư các anh đều vô tổ chức vô kỷ luật thế à?”
Tôi nghĩ bụng có gan thì nói câu này với ông anh tôi đi, gì mà kiểm sát mạnh luật sư yếu, thế sao lần nào cũng treo đám công tố viên mấy người lên đánh cho đi luôn bộ nhá.

Đương nhiên tôi không dám nhắc tới tên anh tôi trước mặt Đường Dịch Xuyên, nhận ra hôm nay dù làm gì cũng không níu được cậu ấy, tôi đành xoay người vào phòng ngủ, cũng thay sơ mi áo vest, chuẩn bị ăn sáng xong thì qua văn phòng xem thế nào.
Quay về bàn ăn, bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn, tôi nhận ra Đường Dịch Xuyên đeo kính.
Kính của Đường Dịch Xuyên có số độ rất nhỏ, thậm chí tôi còn nghi ngờ cậu ấy vốn không cận, đeo kính để xử lý vụ án là do nghe theo đề nghị của cha Ân Đát, ý kiểu Cao Trường Cung “mỗi lần ra trận đeo mặt nạ”, dù sao chủ yếu là vì sợ mình đẹp trai quá, không thể chấn áp đối thủ.
Đường Dịch Xuyên nhấp ngụm trà, ngẩng đầu nhìn tôi rồi hờ hững nói: “Dạo này hai bên Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao có gửi công văn trấn áp xã hội đen, đã có khá nhiều vụ án cần xử lý rồi.”
Ăn sáng xong chúng tôi ai đi đường nấy.


Cậu ấy lái Audi, tôi lái chiếc Porsche Panamera, dù cho Chi cục số 2 cùng đường với văn phòng Tĩnh Nhân thì chúng tôi cũng rất hiếm khi xuất hiện chung với nhau.
Thực ra tôi không hài lòng vụ này lắm.
Sau khi quay lại, tôi chỉ muốn gióng trống khua chiêng, bố cáo khắp thiên hạ về mối tình đã mất đi giờ đã trở lại này, nhưng Đường Dịch Xuyên cẩn thận đến quá mức, từ chối thân mật với tôi trong mọi tình huống có người ngoài.

Thậm chí có lần cậu ấy ngồi chiếc Porsche của tôi, nửa đường sắc mặt bỗng trở nên quái dị, nằng nặc đòi tôi đổi tuyến đường, tôi nhìn thấy một chiếc Hyundai màu xám cũ nát qua kính chiếu hậu, thầm nghĩ đừng bảo là đồng nghiệp của cậu ấy.
Trưởng ban Đường giữ chức vị quan trọng trong cơ quan, giờ lại còn là khoảng thời gian quan trọng cho việc thăng quan, càng không thể để xuất hiện tin đồn.
Tôi hiểu, nhưng tôi không hài lòng.
Dựa vào mười mấy năm trầy trật và khốn khổ, tôi có lý do để ôm một hi vọng dại khờ, hi vọng tình yêu của chúng tôi có thể khác biệt, có thể đường đường chính chính.
Vừa bước vào Tĩnh Nhân, Văn Quân đã chuyển lời từ Hứa Tô, bảo tôi vào văn phòng cậu ta.
Đúng là dạo này tôi đã sa đà vào tình yêu mà bỏ bê công việc, thầm nghĩ hẳn là luật sư Hứa định nói về chuyện này, không ngờ vừa thấy mặt cậu ta đã đóng cửa lại như bà tám, quay đầu chớp mắt nhướng mày nhìn tôi, nói dạo này chú em tươi rói ra thế nhỉ, có chuyện tốt gì hả?
Lòng thoải mái hơn hẳn, tôi dựa vào bàn làm việc của cậu ta nhếch mép cười, đừng có chú em này chú em kia, phải chỉnh lại vai vế của chúng ta chút, cậu gọi anh tôi là chú, thì phải gọi tôi là chú hai chứ nhỉ?
Hứa Tô quen anh tôi từ hồi còn bé tí, gọi “chú” tới tận bây giờ vẫn không thèm sửa miệng.

Ông anh Phó Vân Hiến của tôi là một kẻ cực kỳ độc đoán, từ điển cuộc đời không hề có mấy chữ “thuần phong mỹ tục”, đã vậy thằng nhãi Hứa Tô này cũng lẳng lơ lắm, động tí là đòi hôn đòi ôm.

Vậy nên hai người đó suốt ngày chim chuột trước mặt người khác, vốn đã khó coi lắm rồi, Hứa Tô lại còn mở miệng gọi “chú”, nghe vô đạo đức hết sức, khiến người ta nhìn vào cũng phải lắc đầu thở dài, thời thế đổi thay.

“Hôm qua tôi tới nhà anh, nghe hàng xóm bảo hai tháng rồi anh không về nhà.

Không phải vì anh trai anh lo thì anh sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi luôn.” Biết là cưỡng ép vô ích, Hứa Tô lập tức đổi thái độ, cười đến là ngọt ngào, “Nào, nói cho chị dâu nghe, dạo này chú sống chung với ai thế?”
“Sao phải xoắn lên thế? Còn chưa tới lúc, sớm muộn gì cũng sẽ giới thiệu cho mấy người.”
Hứa Tô thấy tôi một mực không khai, đôi mắt đảo một hồi rồi chợt nắm tay tôi dí lên mông của cậu ta, cậu ta uy hiếp nếu tôi không nói thì tôi sẽ nói cho anh trai anh là anh đánh tôi.
Thực ra chiêu này quá kém, người nào sáng suốt thì chắc chắn không tin, tiếc là trước mặt anh tôi thì thử trăm lần linh nghiệm cả trăm lần.

Anh tôi anh minh cả đời, cứ động đến cái thằng này là lập tức biến thành hôn quân.
Thật sự chỉ muốn đè thằng này xuống đất đánh một trận, tôi thở dài bất đắc dĩ nói ra một cái tên, Đường Dịch Xuyên.
“Đường Dịch Xuyên?” Hứa Tô thả tay tôi ra, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, y hệt một con mèo nhỏ bị nắm lấy chòm râu.
Tôi nói tôi biết cậu định nói gì, ân oán giữa cậu ấy và anh tôi đã qua rồi, một năm anh tôi vào tù xem như đã chịu trách nhiệm cho sai lầm năm đó, tuy rằng hai người bọn họ sẽ vẫn không thể cùng ăn cơm tất niên trên một cái bàn, nhưng đã không còn là kiểu đấu đá sống chết tới cùng nữa.
Tôi nói rất nhiều với cậu ta, Hứa Tô vẫn cứ ngây người như cũ, trợn đôi mắt đào hoa mà nhìn tôi, đăm chiêu như định nói gì đó lại thôi.
Tôi phát phiền vì ánh mắt của cậu ta, quay đầu bước đi, tôi nói nếu không còn việc gì nữa thì tôi về xem hồ sơ.
Khi tôi sắp bước ra khỏi văn phòng của cậu ta, cuối cùng Hứa Tô cũng lên tiếng, cậu ta nói có lẽ chuyện này không liên quan tới anh, Hồ Thạch Ngân về nước rồi, cháu trai lão ta phạm phải chuyện gì đó, vụ án vừa mới được chuyển qua Chi cục số 2..