Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 12






Tôi và Đường Dịch Xuyên ở chung với nhau trong một thời gian ngắn.

Đêm nào cũng ôm cậu ấy ngủ, 69 thì nhiều nhưng súng thật đạn thật lại ít.

Đường Dịch Xuyên cương quyết cực kỳ, kiểu gì cũng không chịu nằm dưới tôi, hơn nữa hứng thú của cậu ấy với chuyện đó cũng không quá mạnh mẽ, người này tính tình xa cách, ngoại hình lạnh lùng, tình cảm đạm mạc, gọi đơn giản thì là bị lãnh cảm.
Thực ra tôi cũng chẳng cảm nhận được mấy khoái cảm khi cao trào từ tuyến tiền liệt, mà dù có thì phần nhiều vẫn là tâm lý hơn là sinh lý.

Việc này không liên quan tới kỹ thuật của Đường Dịch Xuyên, đơn giản là do tâm lý tôi không vượt qua được.
Tôi đã từng nói với cậu ấy về cái chuyện ai trên ai dưới này, tôi nói ông đây tung hoành tình trường suốt bao năm nay, đủ kiểu nam thanh nữ tú đều nằm ngửa chờ tôi tiết dục, cho cậu lên một lần, không thể lần nào cũng cho được.
Khi đó chúng tôi đang tắm ở trong phòng tắm, trần chuồng không gì vướng bận mà tắm vòi hoa sen.


Da Đường Dịch Xuyên trắng nõn nà, đầu ngực tinh tế hơi dựng, bọt nước toàn thân phác lên cơ thể cân đối hoàn mỹ của cậu ấy.

Chúng tôi vừa ôm vừa hôn, cơ thể càng cọ xát càng nóng, thân dưới của tôi nhanh chóng phình ra, tà niệm trong đầu sinh sôi lan tràn, cầm lòng không nổi, tay tôi luồn vào hàng cậu ấy.

Ngón tay vừa mới chạm vào nhụy hoa với những nếp nhăn kia, ai ngờ Đường Dịch Xuyên lại phản ứng kịch liệt, cả người căng lên rồi đẩy tôi ra.
“Lần đầu tiên à?” Tôi không tin nổi, nâng cằm Đường Dịch Xuyên lên, “Chưa bị tên họ Hồng đó chạm vào sao?”
Đường Dịch Xuyên lãnh đạm “Ừ” một tiếng, tắt nước rồi định quấn khăn tắm ra ngoài.
“Cậu là thuần 1 thật?” Tôi vẫn không tin, dán sát vào phía sau lưng Đường Dịch Xuyên, ngón tay lướt qua phần cơ bụng phẳng rắn chắc cùng với mảng lông rậm rạp, nắm chuẩn xác thứ nóng rực kia.

Tôi vuốt đến khi cậu ấy cứng lên, cắn lên tai đối phương rồi cợt nhả, tôi có quen một vài đứa gay, làm gì có thuần 1 thật, công tố Đường đừng để bị gánh nặng tâm lý, không phải cũng không sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu cậu mà.
Đường Dịch Xuyên trực tiếp dùng khuỷu tay huých tôi ra, nhân lúc tôi không chuẩn bị thì đổi khách thành chủ, gập khuỷu tay ghìm chặt cổ tôi rồi vác tôi lên tì vào vách tường phòng tắm trơn ướt lạnh băng.
“Để tôi dốc sức cho anh biết tôi không phải.” Cậu ấy dùng đầu gối tách đùi tôi ra, lấy KY bôi trơn cho tôi rồi banh mông tôi ra nâng súng cắm vào.
Khi tiến vào, cánh tay tôi buông lỏng, lại mở vòi sen lên, nước ấm xả xuống đầu, hơi nước lập tức tỏa ra trong phòng tắm.

Đường Dịch Xuyên vùi mặt vào cổ tôi, vừa cắn yết hầu vừa đưa đẩy thân dưới.

Tôi được cậu ấy hôn đến thoải mái, ngửa đầu ra sau há miệng nghênh đón nước xối từ vòi sen xuống, tôi thầm nghĩ, đệch, bể nước bao lâu rồi không cọ rửa, sao thứ nước này lại vừa ngọt vừa ngấy như thế.
Đường Dịch Xuyên nói với tôi định làm công tố viên vài năm trước, thứ nhất là để mở mang tầm mắt, lôi kéo quan hệ sau đó mới đổi sang làm luật sư tranh tụng án hình sự.


Đường Dịch Xuyên vẽ ra một tương lai chung cho hai chúng tôi, chồng chồng lăn lộn trong giới luật sư tranh tụng hình sự, đánh đâu thắng đó, tôi tin là thật, quyết định từ bỏ kế hoạch ngoại giao phi tố tụng ngày trước, đi theo anh tôi học tập ở Quân Hán.
Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu được, vướng mắc giữa Đường Dịch Xuyên và anh tôi tựa như một bộ phim Mỹ ngày xưa, nói về một chàng trai gánh trên vai thù hận sâu như biển, dùng thân phận trợ lý để nằm vùng bên cạnh một tên cò mồi ác ôn, cuối cùng sẽ thu thập đủ chứng cứ phạm tội để tống kẻ đó vào tù.

Thực ra xem phim tôi không hiểu lắm, còn nói với Đường Dịch Xuyên đâm cho một dao chẳng phải thoải mái hơn hay sao, cần gì phải phiền phức thế.
Tôi không nhớ rõ Đường Dịch Xuyên trả lời mình thế nào, có lẽ vẫn như cậu ấy bình thường, chỉ im lặng mà thôi.
Đêm đó sau khi tiễn Đường Dịch Xuyên về nhà, tôi lại tiếp tục công việc điều tra về vụ phóng hỏa, tin rằng đúng như những gì chúng tôi suy luận, vụ án này là Đào Hân phóng hỏa để tự sát, Tiểu Hạ gánh tội thay cô gái kia.

Không ngờ đến khi gặp Tiểu Hạ trong trại giam, cậu ấy lại một mực không thừa nhận, vẫn khăng khăng là bản thân cố ý đốt nhà.
Một đứa mù luật thứ thiệt, nghĩ là chỉ đốt quán game nhà mình, còn là trẻ vị thành niên nên có gánh tội thay cũng không bị trừng phạt.

Cậu ta còn nói với tôi đầy ngờ nghệch, nếu như Hân Hân phóng hỏa thì chắc chắn cô ấy phải ngồi tù… Tôi không thể để em ấy ngồi tù, sau này vết thương lành lại em ấy còn phải làm vũ công…
Tôi cố gắng khuyên cậu ta, phóng hỏa là một trong tám tội nặng, tròn mười bốn tuổi đã phải chịu sự trừng trị của luật pháp rồi, huống hồ cậu ta đã mười sáu, đừng nói là phóng hỏa nơi công cộng như quán game, dù có đốt nhà riêng cũng không được.
“Nhưng tôi gánh tội thay sau đó lại sửa lời khai thì chẳng phải đó là phạm tội sao,” Thằng nhóc một mực không thèm nghe lời ngọt nhạt, lại còn nói với tôi, “luật sư thì phải phục vụ đương sự chứ, anh không nghe tôi nói, tôi muốn đổi luật sư!”
“Đổi đi, đổi càng tốt!” Tôi cũng phát rồ, vỗ chứng chỉ luật sư vào mặt thằng nhóc con trước mặt, sau đó xách cổ áo cậu ta lên, “Rủi ro khi khuyên cậu sửa lời khai của tôi còn lớn hơn của cậu, nhóc con do dự cái con mẹ mày, nếu ra tòa mà lật lại khẩu cung thì tôi sẽ mắc tội cản trở hoạt động xác minh thu thập chứng cứ, khỏi làm luật sư nữa luôn đấy!”

Thằng nhóc con rất khỏe, vặn vẹo thân trên liều mạng né ra: “Vậy thì anh còn quản tôi làm gì…”
“Đ*t mẹ lông cánh mọc đủ rồi nên mới muốn làm người hùng à?! Phải, gánh tội thay người khác rồi sau đó sửa lời khai thì vẫn là tội bao che, nhưng tôi sẽ dốc hết sức mình để hòa giải với công tố, kèm thêm điều kiện không truy tố, niêm phong ghi chép phạm tội của chú mày, thì chú mày sẽ vẫn có thể đi học, còn có thể thi đại học, còn có thể kiếm tiền chăm sóc người mẹ bị bệnh của mình! Nhưng nếu phán quyết cuối cùng là phóng hỏa hoặc cố ý giết người thì chú mày sẽ mục xác trong tù mười năm, cuộc đời chú mày sẽ xuống cống hết!” Gây ra tiếng động quá lớn dẫn cảnh sát tới, tôi thả lòng tay, sửa sang lại bộ vest và cà vạt của mình, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, “Chú mày có thể chấm dứt việc đại diện, nhưng chỉ cần một ngày còn là đương sự của tôi, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu.”
Có vẻ thằng nhóc kia bị thái độ của tôi dọa sợ, cuối cùng cũng không khăng khăng gánh tội thay nữa, cậu ta lẳng lặng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu sợ hãi hỏi tôi: “Vậy nếu tôi sửa lời khai thì Hân Hân sẽ vào tù sao…”
“Khó nói lắm, xem hậu quả của trận hỏa hoạn thế nào, xem người nhà cậu có hiểu và bỏ qua không, xem công tố viên tiếp nhận vụ án có rộng lòng giúp đỡ hay không, tôi không thể cam đoan với cậu, nhưng chỉ ra sự thật của vụ án thì mới có thể giúp cậu và Đào Hân có được kết quả tốt nhất.”
Vị luật sư hợp tác cùng tôi chen lời đúng lúc: “Trưởng ban Đường xử lý vụ án là bạn học của luật sư Phó đó…”
Trước khi bị cảnh sát bắt về, có lẽ thằng nhóc con này vẫn cảm thấy tôi đã ngăn cản hành động vĩ đại hi sinh vì tình yêu của nó, liên tục càm ràm giận dữ.

Nó quay đầu lại nhìn tôi, nói một câu sâu xa, luật sư Phó, chắc chắn anh chưa từng yêu ai thật lòng…
Cái dáng vẻ mắc bệnh phản nghịch thời kỳ cuối này khiến tôi phải bật cười tại chỗ.
“Biến đi, đương nhiên là ông đây từng yêu rồi.” Ngực quặn lên đau đớn làm tôi choáng váng, lắc lư sắp ngã, nghĩ một lát, tôi thở dài nói, “Ông đây vẫn còn đang yêu.”.