Yêu Thô Nhân

Chương 26




Đại Ngưu đột nhiên từ thôn phu ở thôn quê biến thành đại hoàng tử, tối không thích ứng, hắn tiến cung gặp mẫu hậu cùng thân đệ, thật sự không có chút tình cảm chân thật, an tĩnh lại nghĩ đến Ngọc Nhi của hắn.

Đại Ngưu thấy cung nhân phía trước nên đến hỏi. “Các ngươi có thấy Ngọc Nhi của ta không?”

“Vương gia là hỏi tiểu thiếu gia được Phi Hồ Tướng quân mang ra cung sao?”

“Hắn ở Tướng quân phủ à?”

Hỏi nhanh, Đại Ngưu đi tìm cửa ra, thấy một đội nhân mã trong viện, Đại Ngưu vừa thấy Hoàng Thượng, có lẽ hắn hiện tại nên gọi ‘phụ hoàng’.

“Hoàng nhi đây là muốn đi đâu a?”

“Đi đến chỗ Tướng quân tìm Ngọc Nhi.”

“Ngọc Nhi?”

Có người ghé vào bên tai Hoàng Thượng nói vài câu, Hoàng Thượng chau mày.

“Ngươi nói ngươi bỏ 8 vạn mua tiểu quan kia?”

“Hắn là nương tử ta.”

“Hoang đường, người đâu.”

Hoàng Thượng gọi người đem Đại Ngưu lôi về, tìm người đến dạy hắn thi thư lễ nghĩa, Đại Ngưu đáng thương, tâm không ở đây, lão sư nói thư trung có nhan sắc như ngọc, Đại Ngưu đem sách vở để một bên không nhìn.

“Hắn nhất định không có đẹp như Ngọc Nhi.”

Lão sư bắt đầu vuốt râu trừng mắt, lã sư nói cái gì Đại Ngưu liền nằm úp sấp trên bàn ngủ, trong mộng mơ thấy Ngọc Nhi chạy phía trước, hắn phía sau đuổi theo, đuổi đến phía sau ôm lấy, Ngọc Nhi quay đầu hôn hắn một ngụm, hắn bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị đem Ngọc Nhi áp xuống mặt cỏ hảo hảo thân thiết một phen.

“Vương gia Vương gia.” Lão sư ở bên cạnh kêu vài tiếng Đại Ngưu cũng chưa phản ứng.

Hoàng hậu tiến vào vốn là xem nhi tử liền thấy một màn như vậy, phất tay áo cho lão sư lui ra, đi đến mang áo choàng cấp cho Đại Ngưu sợ hắn cảm lạnh, đến gần chợt nghe trong mộng Đại Ngưu kêu tên Ngọc Nhi.

Làm mẫu thân hy vọng con mình hảo, Đại Ngưu bị bắt cóc ra cung mười chín năm, khi trở về vị trí thái tử đã là của đệ đệ, Hoàng Thượng đáp ứng nàng xem kết quả về sau, dù sau Đại Ngưu vài năm thật sự là không niệm cái gì thư.

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, Ngọc Nhi thân phận như vậy Hoàng Thượng nhất định cho y tiến cung, nhìn Đại Ngưu một lòng đều đặt trên người Ngọc Nhi, tu thân dưỡng tính đều vô tâm làm, chờ Hoàng Thượng ra tay quản chuyện này, Ngọc Nhi khẳng định không chiếm được lợi ích gì, lại nói Ngọc Nhi chiếu cố con nàng vài năm, xem tính y cũng không nên bạc đãi y.

Hoàng hậu cho người cầm ngân phiếu mười vạn lượng đi tìm Ngọc Nhi, muốn hắn phải rời khỏi đây, Ngọc Nhi thấy người trong cung đến, liền hỏi.

“Đại Ngưu đâu, hắn không có trở về?”

“Vương gia đọc sách, hoàng hậu sai nô tài đem cái này cho ngài, làm cho ngài tìm nơi để mở sinh ý.”

“Đây là ý của Đại Ngưu?”

“Đây là ý của hoàng hậu, cũng không ngẫm lại thân phận của chính mình.

Thái giám khinh miệt một câu làm cho Ngọc Nhi sửng sờ một chỗ, trách không được người ta nói kỹ nữ hoàn lương vẫn là kỹ nữ, trong mắt người khác thủy chung vẫn là người hạ đẳng. Là người có thể bỏ tiền ra mua.

Ngọc Nhi tiếp nhận ngân phiếu, thấy người đi rồi nước mắt mới chảy xuống, Tướng quân một bên thấy không đành lòng lại hỏi.

“Ngươi về sau có tính toán gì không?”

“Đại Ngưu không cần ta, tiền này phiền ngài thấy Hắc sư phụ chuyển giao cho hắn, thô nhân một lòng muốn cấp tiền cho sư phụ hắn. Đại Ngưu trước kia dùng tiền cứu ta, trong lòng liền cảm thấy thiếu sư phụ, hắn nghĩ mang tiền này cho sư phụ hắn dưỡng lão.”

“Cho hắn hết, người về sao làm sao bây giờ?”

“Ta tính sau, ta nghĩ ta nên ra ngoài dạo một chút.’

Ngọc Nhi đi đến cửa hoàng cung. Cuối cùng liếc mắt một cái nhìn y cùng Đại Ngưu cách xa một tường thành, trong áo lấy ra dao nhỏ Đại Ngưu hay cắt trái cây.

“Dù là quỷ ta vẫn chung thủy với ngươi, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất.

Ngọc Nhi sẽ không nghĩ về sau, mất đi Đại Ngưu chỉ còn lại tuyệt vọng.

Ngọc Nhi mới đi, Hắc sư phụ tìm Tướng quân gia, dù sao mười chín năm trước hắn đắc tội cả hai hoàng đế, chu du cũng nhiều điều cố kỵ, lúc này Đại Ngưu về nhà, hắn nghĩ tới hỏi về chuyện hai nước. Mà Ngọc Nhi cùng mọi người quen thuộc hơn, có vẻ hỏi được tốt hơn cho nên hắn đi tìm. Nào ngờ đến cửa liền nhìn Ngọc Nhi ngơ ngác đi ra vì thế hắn theo phía sau,, muốn tìm chỗ riêng tư để hắn hỏi chuyện.