Trong văn phòng xa hoa, một người đàn ông mặc Âu phục, mang giày da, tuổi đời khá trẻ đang ngồi trên ghế ông chủ, gác chân trên mặt bàn làm việc trước mặt, trong tay còn kẹp một điếu xì gà đang bốc khói, một làn khói trắng từ trong miệng được chậm rãi phun ra tràn ngập trong văn phòng, trong hai tròng mắt ngăm đen tản ra ánh sáng sâu thẳm như biển, nhìn chằm chằm vào tờ tạp chí đặt ở phía trước, khóe môi lộ ra nụ cười dường như có mà cũng dường như không, đính hôn, đúng là một đề tài nhàm chán.
“Thác.” Một cô gái dáng người thon thả, mặc một chiếc váy dài màu trắng, xinh đẹp thanh tú, cao quý thành thạo đi vào, mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh.
“Lâm Vy, có việc gì sao?” Tư Đồ Thác bỏ hai chân xuống, trong mắt mang theo ý cười thản nhiên.
Lâm Vy? Lòng của cô cảm thấy mất mát thật lớn, bọn họ sắp sửa đính hôn, tại sao anh ấy không thể gọi mình một tiếng Tiểu Vy, hoặc là một cái tên thân mật nào khác? Anh luôn gọi cả họ lẫn tên như vậy, nhưng cảm giác mất mát trong lòng cũng nhanh chóng lướt qua, gọi thế nào cũng được, dù sao anh ấy đã quyết định cưới mình.
“Thác, chúng ta không phải đã đặt trước chỗ để cùng đi ăn cơm rồi sao, bây giờ anh có thể đi rồi chứ?” Cô nở ra một nụ cười ngọt ngào.
“Ừ, đi thôi.” Tư Đồ Thác bóp nát và vứt điếu xì gà đang bốc khói trong tay, anh thiếu chút nữa đã quên mất.
“Được.” Lâm Vy thật tự nhiên khoác lấy cánh tay anh, vẻ mặt hạnh phúc trộm nhìn anh, có đôi khi cô hoảng hốt, không thể tin được một người đàn ông xuất sắc như vậy sẽ là vị hôn phu của mình.
Âu Dương Điệp đã nhanh chóng tìm được một căn phòng tiện nghi trong khách sạn, sau khi làm thủ tục nhận phòng, mới ngồi lên xe taxi.
“Tiểu thư, xin hỏi muốn đi đâu?” Tài xế khách sáo dò hỏi.
“Làm phiền anh đưa tôi đến công ty Cao Tường.” Âu Dương Điệp tin chắc nơi có danh tiếng như vậy, chỉ sợ toàn bộ tài xế ở Đài Loan không ai là không biết.
Cô từng nghĩ tới không biết có nên gọi điện thoại cho anh không? Nhưng đã năm năm, có lẽ anh đã sớm thay đổi số điện thoại, và có lẽ anh cũng đã sớm quên hết tất cả những gì có liên quan đến cô, trong đầu không khỏi hiện ra những sự việc đã xảy ra trước kia rất lâu.
Biệt thự sang trọng tư nhân, một cô bé với đôi mắt to, mặc chiếc áo đầm công chúa, mái tóc cột đuôi ngựa, trên đầu còn mang cột một cái nơ hình con bướm thật to, ngồi im lặng đánh đàn dương cầm, bên cạnh là một vị phu nhân xinh đẹp, lẳng lặng ngồi nghe, không ngừng gật đầu.
Ding…Dong, chuông cửa đột nhiên vang lên, người làm vội vàng chạy ra mở cửa.
“Cha đã trở lại.” Ngón tay đang lướt trên phím đàn của cô bé đột nhiên dừng lại, liền xoay người nhào vào trong vòng tay ôm ấp của người đàn ông trung niên.
“Tiểu Điệp, con có nhớ cha không?” Người đàn ông tự xưng là cha lấy tay vuốt đầu cô một cách yêu thương.
“Dạ có, Tiểu Điệp nhớ cha rất nhiều, cha có mua quà gì cho Tiểu Điệp không?” Cô bé mỉm cười làm nũng, đột nhiên phát hiện đứng ở phía sau cha là một người anh trai vẻ mặt thật mộc mạc nhưng cũng rất đẹp nha, kỳ quái hiện lên trong đôi mắt to trong suốt: “Cha ơi, anh ấy là ai vậy?”
“Đến đây Tiểu Điệp, để cha giới thiệu cho con, người anh trai này gọi là Tư Đồ Thác, sau này sẽ ở nhà của chúng ta, con phải đối xử với anh thật tốt, có biết không?” Cha giới thiệu với cô.
“Chào anh, em là Âu Dương Điệp.” Cô bé mỉm cười ngọt ngào.
“Chào tiểu thư.” Thiếu niên thật thận trọng, tay chân có chút luống cuống.
“Thác nhi, chú đã nói rồi, sau này con chính là con trai của chú, con bé là em gái của con, con gọi nó là Tiểu Điệp được rồi, có biết không?” Người đàn ông dịu dàng nói với cậu trai trẻ.
“Thưa chú, con đã biết, em gái Tiểu Điệp.” Thiếu niên hiểu chuyện kêu lên.
“Mẹ, mau đến đây, cha dẫn về cho Tiểu Điệp một người anh trai nè.” Âu Dương Điệp quay đầu lại vui vẻ kêu mẹ, cô có anh trai.
“Tiểu Điệp, lên lầu.” Mẹ mang sắc mặt âm trầm đi tới, ra lệnh cho cô.
Âu Dương Điệp hoảng sợ, không biết tại sao mẹ lại phát hỏa như vậy.
“Thác nhi, còn chào dì đi.” Sắc mặt người đàn ông thay đổi một chút, nhưng vẫn cố nén nói.
“Con chào dì.” Tư Đồ Thác xoay người cúi chào.
“Tiểu Điệp, cùng mẹ lên lầu.” Người phụ nữ ấy không thèm đáp lại, liền lôi kéo cô bé chạy lên lầu.
Âu Dương Điệp trừng lớn ánh mắt thì nhìn thấy pa pa bất đắc dĩ lắc đầu, và mẹ thì đột nhiên tức giận, bọn họ bị làm sao vậy? Mẹ không thích anh trai sao? Nhưng tại sao cha lại thích anh?
“Tiểu thư, đến công ty Cao Tường rồi.” Tài xế đột nhiên cắt đứt dòng hồi tưởng của cô.
“Vâng, cám ơn anh, bao nhiêu tiền vậy?” Lúc này Âu Dương Điệp mới phục hồi lại tinh thần.
“Một trăm năm mươi đồng.” Tài xế nói.
“Được, gửi cho anh.” Âu Dương Điệp đưa tiền cho tài xế, rồi bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà của công ty Cao Tường, ước chừng nó có khoảng sáu mươi tám tầng, chỉ trong năm năm anh đã đạt được thành tựu to lớn như thế, thì ra trước kia bản thân đã quá khinh thường anh, hạ thấp giá trị của anh vì tưởng rằng anh chỉ muốn dựa vào vầng sáng của mình.
Vừa định rảo bước tiến lên phía trước, thì đột nhiên bước chân thu trở về, tới nơi này rồi thì cô lại khiếp đảm, cô thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với anh? Chẳng lẽ nói với anh, em hối hận, em còn yêu anh, em muốn chúng ta kết hôn một lần nữa sao?
Cửa kính trước mắt đột nhiên mở ra, từ bên trong có một người đi ra, nhưng trong nháy mắt khi cửa kính tự động đóng lại, cô nhìn thấy bóng dáng anh tuấn quen thuộc của một người đang đi tới, tim đột nhiên kích động, đập liên hồi, lập tức giấu thân mình ở phía sau cây cột gần đó, cô cũng không hiểu được bản thân tại sao phải trốn? Muốn thấy anh, rồi lại sợ thấy anh.