Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 315: 315: Không Thể Tha Thứ






“Cậu nói thật sao? Không thể nào.” Nhận được điện thoại của Tiểu Dung, Âu Dương Điệp kinh ngạc hô lên.
“Sao lại không? Sự thật là vậy đó, nếu không tin, hôm nay cậu ghé nhà của mình mà xem.” Mã Tiểu Dung nói.
“Mình chỉ nghe nói nhặt được đồ vật, nhặt được trẻ con, chưa từng nghe qua nhặt ông già bà lão về nhà.” Âu Dương Điệp quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Mình cũng chưa từng nghe qua, nhưng nó lại xảy ra trên người của mình, cũng may là hai ông bà không phải người xấu, mấy ngày nay mình cũng đi giúp bọn họ tìm nhà đấy chứ.” Chính Mã Tiểu Dung cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại có thể đồng ý.
“Cậu tìm nhà làm gì, chi bằng cậu nhường nhà của cậu lại cho bọn họ ở, cậu dọn đến nhà mới, như vậy thì không cần phiền phức.” Âu Dương Điệp đột nhiên nghĩ đến.
“Không được, cậu quên rồi sao, mình vừa mới kêu người sơn sửa lại nhà cửa, phụ nữ mang thai không thể đến đó ở được, như vậy không tốt cho đứa bé.” Mã Tiểu Dung vội vàng nói.
“Ừm, mình quên mất, hay là như vầy, cậu dọn đến nhà của mình ở, dù sao mỗi ngày dì giúp việc đều hầm canh, chúng ta chẳng những có thể cùng nhau ăn, mà chúng ta còn có thể tâm sự.” Đột nhiên Âu Dương Điệp cảm thấy đề nghị này không tồi, dù sao bọn họ đã từng ở chung với nhau vài năm.
“Thôi đi, mình không muốn làm kì đà cản mũi hai người, mình sợ Tư Đồ Thác sẽ đuổi mình ra khỏi nhà mất.” Mã Tiểu Dung cười, mình không phải là người không hiểu chuyện như vậy.
“Làm sao có chuyện đó được.

Sau khi tan sở mình ghé thăm cậu, sẵn tiện diện kiến hai ông bà mà cậu nhặt được.” Âu Dương Điệp tò mò, cô vội vã muốn đến xem.
“Được, cậu tới đi, thuận tiện mang một ít thức ăn đến đây luôn.” Mã Tiểu Dung nói, như vậy cô cũng không cần về nhà nấu ăn.
“Cậu cũng biết tính ghê, được, mình sẽ mang qua.” Âu Dương Điệp cười đáp lời.
Hai ông bà Trình loay hoay trong nhà bếp.
“Ông, cái đó rửa xong chưa?” Bà nội hỏi.
“Rồi, xong ngay đây.” Ông nội vội vàng mang rau đã rửa sạch bỏ vào nồi.
“Bà, bà biết Tiểu Dung sẽ thích ăn món này sao?” Ông nội lo lắng hỏi.
“Biết, nó là cháu gái của tôi, đương nhiên là thích, huống chi con bé đang mang thai, nhất định là thèm những món ăn chua cay này.” Bà nội thật tự tin.
“Aizzz, vì để cháu gái chấp nhận chúng ta, chúng ta phải luân lạc đến tình cảnh này làm người giúp việc.” Ông nội thở dài.
“Đừng than thở nữa, ai bảo ông trước đây không chịu thừa nhận nó, đây là báo ứng của ông, ông phải chấp nhận đi.” Bà nội liếc ông một cái, làm người đừng nên làm điều sai trái, nếu không nhất định sẽ gặp báo ứng.
Khi Âu Dương Điệp kêu tài xế lái xe đưa mình mang đồ ăn đến nhà Tiểu Dung thì nhìn thấy trên bàn đã bày ra rất nhiều đồ ăn.
“Tiểu Dung, con về rồi à.” Nghe tiếng mở cửa, bọn họ từ trong nhà bếp đi ra.
“Xin chào ông bà, con là Tiểu Điệp, bạn của Tiểu Dung, hôm nay đến thăm mọi người.” Âu Dương Điệp mỉm cười ngọt ngào.
“Tiểu Điệp phải không, mau ngồi đi.” Bà nội kéo tay cô, lập tức nhận ra cô chính là bạn tốt nhất của Tiểu Dung.
“Thì ra ông bà làm đồ ăn ngon như vậy, nếu biết trước như vậy thì con đã không mang đồ ăn đến làm gì rồi.” Âu Dương Điệp nói.
“Vậy hôm nay con hãy nếm thử tay nghề của bà nha.” Bà cười.
Cửa lại bị đẩy vào, Tiểu Dung đã trở về.
“Chào ông bà nội, con đi làm về rồi, Tiểu Điệp, cậu mới tới hả?” Cô chào hỏi.

“Tiểu Dung, con về rồi, có mệt không? Mau rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm nha.” Bà nội đỡ lấy túi xách trong tay cô.
Ông nội vội vàng đi dọn chén đũa.
“Ông nội, để con.” Mã Tiểu Dung liền ngăn cản.
“Con nghỉ ngơi đi, đừng quên bây giờ con không phải chỉ có một mình, đến ăn đi, Tiểu Điệp cũng đến cùng ăn nhé.” Bà nội gọi.
“Mùi vị thiệt ngon.” Âu Dương Điệp húp một ngụm canh, ca ngợi.
“Vậy ăn nhiều một chút, rất tốt cho đứa bé.” Bà nội cười, lại gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Tiểu Dung, “Mệt mỏi cả ngày, sắc mặt rất khó coi, con cũng ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn bà nội.” Mã Tiểu Dung rưng rưng cảm động, cô rất ít khi cảm nhận được loại không khí gia đình ấm áp này.
“Bà đừng gắp thức ăn nữa, hai đứa đều đang mang thai, cứ để chúng nó ăn những thứ mà mình thích, Tiểu Dung, con nếm thử món sườn xào chua ngọt này đi.” Ông nội tuy nói vậy nhưng cũng gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén của cô.
Âu Dương Điệp giả vờ ganh tị: “Tiểu Dung, mình rất ganh tị với cậu nha, sao không để cho mình nhặt được ông bà nội như vậy chứ?” Có điều, cô lờ mờ cảm nhận được ông bà nội này có vấn đề, đối với Tiểu Dung quá mức nhiệt tình, ánh mắt kia biểu lộ tấm lòng yêu thương trìu mến giống như là người thân, tuyệt đối không phải cố tình diễn kịch, hay là ánh mắt mà người xa lạ nên có.
“Vậy cậu cứ ganh tị đi.” Mã Tiểu Dung đắc ý, cô cũng thật không ngờ ông bà nọi tốt như vậy, vốn đang lo lắng sẽ gặp vấn đề, bây giờ xem ra là vì họa được phúc.
“Tiểu Điệp, nếu con cũng thích đồ ăn do bà làm, thì sau này con cũng thường xuyên đến đây ăn nhé.” Bà nội cười nói.
“Vâng, vậy con không khách sáo.” Âu Dương Điệp đáp, thật sự là bà làm thức ăn rất hợp khẩu vị của mình.
Một bữa cơm thân mật, ấm áp và tràn ngập tiếng cười.
“Tiểu Dung, con bỏ xuống, con đi tắm đi, để bà rửa, con đang mang thai, không được làm việc nhiều.” Bà nội cuống quít giành lấy chén đũa trong tay cô.
“Được rồi, được rồi, để ta rửa.” Ông nội không nhiều lời, trực tiếp bước đến rửa, đứa nhỏ trong bụng con bé chính là người nối nghiệp của ông trong tương lai.
“Ông nội, bà nội, sao có thể làm vậy được.

Tốt nhất cứ để con rửa.” Mã Tiểu Dung muốn giành lại.
“Tiểu Dung, con đã thu nhận và giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi cảm kích còn không kịp, con cũng không yêu cầu chúng tôi phải làm bất kỳ việc gì, chúng tôi làm sao có thể yên lòng, cho nên, từ nay về sau, mua thức ăn, nấu cơm, giặt đồ cứ giao hết cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc con thật chu đáo.” Bà nội chăm chú nhìn cô.
“Nhưng ông bà làm như vậy cũng khiến lòng con rất bất an.” Mã Tiểu Dung chưa từng nghĩ sẽ muốn bọn họ báo đáp.
“Yên tâm, yên tâm, con cho chúng tôi tá túc, chúng ta chính là người một nhà, huống chi con đang mang thai lại đi làm rất vất vả, chúng tôi ở nhà lại không có việc gì làm, chăm sóc người nhà không phải là việc nên làm sao?” Bà nội bắt đầu rao giảng đạo lý.
“Cám ơn bà nội.” Mã Tiểu Dung cảm động ôm lấy bà, loại cảm giác này từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận được, tuy rằng mẹ rất yêu thương cô, nhưng lại không khi nào dám biểu lộ, bà sợ cha dượng sẽ đánh cô.
“Đừng như vậy, chúng ta đều là người đáng thương, gặp gỡ nhau, chúng ta phải giúp đỡ để an ủi lẫn nhau.” Bà nội thay cô lau nước mắt.
“Vâng, bà nội, sau này hai người không cần dọn đi đâu hết, cứ ở cùng với con, hai người chính là ông bà nội thật sự của con, con sẽ chăm sóc hai người.” Mã Tiểu Dung đột nhiên quyết định, cô thích cảm giác gia đình thế này.
“Được, được, chúng ta sẽ không rời xa nhau.” Ông bà nội thậm chí cầu còn không được, đây chính là mong mỏi của bọn họ.
Đôi mắt Âu Dương Điệp hồng hồng, “Chứng kiến mọi người thế này, con rất cảm động, con cũng muốn, con cũng muốn có ông bà nội.”
“Cả con nữa, đều là…” Bà nội cười đến chảy nước mắt…
Vi Thừa An một mình ngồi trên ghế dựa, thật kỳ lạ, tâm trí của anh luôn nhớ về giọng nói, dáng điệu, nụ cười của cô, cố gắng ép chính mình không nghĩ tới cô nữa, nhưng lại cứ hết lần này đến lần khác muốn đi tìm cô, mới mấy ngày không gặp, không biết cô có khỏe không?
Đứng trên đường chờ cô tan sở, lập tức nhìn thấy, sắc mặt cô không tươi tắn cho lắm, thân hình dường như là mập ra, tuy nhiên, như vậy mình cũng yên tâm, muốn mở cửa xe, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quên đi, gặp mặt thì thế nào? Vẫn không thể thay đổi được gì, chỉ làm tăng thêm phiền não.

Từ khi chiếc xe hơi màu đen xuất hiện, đã thu hút sự chú ý của Mã Tiểu Dung, bởi vì chiếc xe này cô quá quen thuộc, ở trong đó còn lưu lại ít nhiều nụ cười và ngọt ngào giữa bọn họ, trong khóe mắt tràn ra nước mắt, chỉ cần anh vẫn còn nhớ mình, cô đã thỏa mãn.
Khi bước qua bên cạnh anh, bước chân của cô không khỏi chậm lại, chậm rãi xoay đầu qua chỗ khác, đúng lúc cửa xe hạ xuống, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc không thể nói rõ, nhưng nhiều nhất chính là đau khổ.
“Trùng hợp vậy, anh có khỏe không?” Cô cố gắng nở nụ cười.
“Khỏe, em thì sao? Em có khỏe không?” Vi Thừa An nhìn cô, khóe môi cô tuy rằng cười, nhưng nụ cười kia có bao nhiêu chua sót cô có biết không?
“Khỏe.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, mạnh mẽ nuốt nước mắt ngược vào trong, “Em đi trước nha, tạm biệt.” Xoay người bước đi, vẫn là không kiềm được nước mắt.
“Tạm biệt.” Vi Thừa An ở phía sau khẽ nói, thì ra quả thật có chuyện ‘Khổng Tước đông nam phi’, cuối cùng anh lái xe đi ngược lại phía cô.
[Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam) là tên một bài nhạc phủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
Là câu chuyện tình đầy cảm động của giữa một đôi trai gái trong bối cảnh cuối thời Đông Hán.
Lưu Lan Chi là một cô gái xinh đẹp, nết na.

Nàng và Tiêu Trọng Khanh yêu nhau tha thiết và kết duyên thành vợ chồng.

Tuy nhiên, mẹ của Trọng Khanh lại không ưa Lan Chi và coi cô là cái gai trong mắt.

Sau này, thậm chí mẹ của Trọng Khanh còn buộc anh phải bỏ Lan Chi.

Dù rất thương yêu Lan Chi nhưng Trọng Khanh cũng không thể làm trái lời mẹ, đành phải đưa nàng tạm lánh về nhà mẹ đẻ.

Khi chia tay, hai người thề ước sẽ mãi yêu nhau và đợi cơ hội có thể tái hợp.
Vì bị mẹ Trọng Khanh đuổi nên nàng thề không tái giá, tuy nhiên gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự vẫn.

Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử.

Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng.

Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương…]
Lúc này Mã Tiểu Dung mới quay đầu đi, khẽ cắn cánh môi: “Thừa An, anh nhất định phải hạnh phúc.”

Âu Dương Điệp nằm ở trên giường, hết lăn sang trái lại quay sang phải vẫn thấy không bình thường, mình đã đến nhà Tiểu Dung vài lần, lần nào cũng đều cảm thấy ông bà nội kia không giống như người bị bỏ rơi, đối với Tiểu Dung cũng quan tâm quá mức.
“Lại sao nữa vậy?” Tư Đồ Thác ôm lấy cô.
“Thác, anh nghĩ hai ông bà lão kia có phải có âm mưu gì với Tiểu Dung không?” Âu Dương Điệp hỏi.
“Âm mưu? Đầu óc em đang nghĩ đi đâu vậy? Người ta tóc đã bạc phơ rồi còn có âm mưu gì? Tiểu Dung không tiền không thế, một thân một mình, bọn họ bao nhiêu tuổi rồi, không lý nào nhìn trúng Tiểu Dung.

Em chẳng phải đã nói, bọn họ thực sự đối với Tiểu Dung rất tốt, có lẽ, bọn họ thật tâm muốn báo đáp, đừng nghĩ xấu cho người khác, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm.” Tư Đồ Thác lấy tay dí dí trán cô.
“Cũng phải.” Cô khẽ cười, thật nghĩ không ra bọn họ có âm mưu gì với Tiểu Dung? Có lẽ mình đã quá đa nghi.
“Vậy còn không mau ngủ đi.” Tư Đồ Thác ôm cô, chẳng trách người ta nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm.
Mã Tiểu Dung tắm xong bước ra, bà nội không biết lấy đâu ra một bộ quần áo đưa cho cô xem: “Tiểu Dung, con xem có đẹp không? Chúng ta mua cho đứa bé đấy.”
“Đẹp lắm, nhưng hình như còn hơi sớm bà ạ.” Cô nói.
“Không sớm, không hề sớm đâu nha, chớp mắt một cái đã ra đời, đến lúc đó sẽ không kịp trở tay.” Bà nội cười, nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của cô.
“Bà nội, cám ơn bà.” Mã Tiểu Dung ôm chầm lấy bà, từ sau khi bọn họ đến đây, mình thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có người ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc mình.
“Con bé ngốc, cám ơn cái gì? Mau đi ngủ đi.” Bà nội dìu cô đi về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, hai ông bà nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Ông này, chúng ta đến đây cũng hơn một tháng rồi, ông thấy khi nào thì chúng ta nên nói cho con bé biết? Nó sẽ đi cùng chúng ta chứ?”
“Cứ từ từ, đợi thêm một thời gian nữa, Tiểu Dung là một đứa trẻ tốt bụng, nó nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta, quan trọng là chúng ta phải tìm dịp nào đó nói cho con bé biết.”
“Chi bằng chúng ta nói trước với Tiểu Điệp, sau đó nhờ con bé giúp đỡ chúng ta, ông thấy thế nào?”
“Chủ ý này không tồi, vậy ngày mai chúng ta gọi điện thoại cho Tiểu Điệp.”
“Được, cứ làm như thế.”
Âu Dương Điệp trừng to mắt nhìn bọn họ, bọn họ nói cái gì vậy? Họ là ông bà nội ruột thịt của Tiểu Dung, bởi vì cậu ấy không thừa nhận nên đặc biệt từ Mỹ trở về tìm cậu ấy, đợi một chút, sao mình cứ bị xoay như chong chóng vậy nè?
“Tiểu Điệp, con nhất định phải giúp chúng ta, chúng ta chỉ còn Tiểu Dung là người thân duy nhất.” Bà nội kéo kéo tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn cô, sợ cô sẽ từ chối.
“Bà nội, bà đừng lo, con sẽ giúp hai người, con nghĩ Tiểu Dung nhất định sẽ tha thứ cho hai người, cái chính là cậu ấy cần thời gian, dù gì cuộc sống của cậu ấy cũng từng rất khốn khổ.” Âu Dương Điệp an ủi bọn họ, sau đó kể lại câu chuyện của mẹ con Tiểu Dung cùng cuộc sống gian khổ khi ở với cha dượng như thế nào.
“Những chuyện này chúng ta đều biết, chúng ta biết rất có lỗi với Tiểu Dung, cho nên mới nghĩ ra cách này tiếp cận con bé, nhưng chúng ta đã rời khỏi hơn một tháng, công việc kinh doanh bên kia đang cần chúng ta xử lý, chúng ta muốn nhanh chóng mang theo Tiểu Dung trở về Mỹ.” Ông nội nói, bọn họ cũng có khó xử của mình.
“Quay về Mỹ?” Âu Dương Điệp lặng đi trong giây lát, đột nhiên kích động túm lấy tay bọn họ hỏi: “Ông nội bà nội, có phải hai người rất giàu có không?”
“Có tài sản, không thể nói là bao nhiêu, nhưng ở Mỹ cũng có thể được coi là có chút thành tựu, kinh doanh một chuỗi các siêu thị.” Ông bà nội trả lời, gần như bị cô làm cho hồ đồ.
“Vậy hai người giúp đỡ Tiểu Dung đi.” Âu Dương Điệp giống như đang nhìn thấy ánh bình minh.
“Giúp cái gì?” Bọn họ khó hiểu.
Lúc này Âu Dương Điệp mới kể lại một mạch chuyện giữa Thừa An với Tiểu Dung.
“Thật là đáng chết, hạng người như vậy không gả cho nó càng tốt, chúng ta còn lạ gì, chúng ta dẫn Tiểu Dung trở về Mỹ.” Ông nội tức giận nói, ông cũng dư sức lo cho Tiểu Dung cơm no áo ấm.
“Ông nội, ông đừng hành động theo cảm tính, thực ra Tiểu Dung và Thừa An rất yêu nhau, nhưng lo lắng cho bệnh tình của cha anh ấy nên mới chia tay, bây giờ trong bụng Tiểu Dung còn mang cốt nhục của anh ấy, cho nên, hiện giờ thứ quan trọng nhất chính là hạnh phúc của Tiểu Dung.” Âu Dương Điệp nói.
“Nhưng điều cấp bách nhất là khiến Tiểu Dung chấp nhận chúng ta, chúng ta mới có thể lo liệu mọi chuyện.” Ông nội trầm tư, thừa nhận quan hệ ruột thịt mới là quan trọng nhất.
“Yên tâm, con sẽ khuyên giải Tiểu Dung, cậu ấy vốn là người tốt bụng, nhất định sẽ tha thứ cho ông bà, nhưng cần phải có thời gian.” Âu Dương Điệp nói, cô sẽ nghĩ cách để thuyết phục Tiểu Dung.
Nhưng cô thật không ngờ, cô còn chưa kịp suy nghĩ, phải làm sao nói với Tiểu Dung thì chính Tiểu Dung đã nói trước.

Ngày đó đúng lúc công ty không có việc gì cần phải giải quyết, Mã Tiểu Dung cũng cảm thấy trong người mệt mỏi quá, nên xin về nhà sớm, cô sợ đánh thức ông bà nội đang ngủ trưa nên nhẹ nhàng mở cửa, kết quả là nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
“Ông, ông nghĩ Tiểu Điệp có nói với Tiểu Dung không?”
“Xem ra là chưa nói, nếu như nói rồi thì Tiểu Dung sẽ không còn đối đãi với chúng ta nhiệt tình như vậy, không thể nào ít nhất một chút phản ứng cũng không có.”
Cô nhăn mặt nhíu mày, bọn họ đang nói gì vậy? Có chuyện gì mà mình lại không biết? Lại cần Tiểu Điệp nói.
“Ông nói thử xem, nếu Tiểu Dung thừa nhận chúng ta, chúng ta sẽ dẫn con bé cùng về Mỹ hay là đi tìm chàng trai tên Thừa An kia? Ở lại Đài Loan?”
“Đến lúc đó rồi mới nói đi, để xem con bé quyết định thế nào, chúng ta sẽ nghe theo nó.”
Thừa nhận bọn họ? Quay về Mỹ? Mã Tiểu Dung đứng ở ngoài cửa ngây ngẩn cả người, thoáng một cái liền hiểu ra bọn họ là ai.

Sắc mặt phẫn nộ, bọn họ dám lừa gạt cô.
“Tiểu Dung, con trở về khi nào vậy?” Bà nội mở cửa, vốn định rót ly nước, nhìn thấy sắc mặt cô xám xịt đứng ở ngay cửa, cái ly không trong tay rớt xuống đất, con bé chắc hẳn là đã nghe thấy hết mọi chuyện.
“Các người cảm thấy vui vẻ lắm sao? Lừa được tôi thấy thích thú không? Các người thật đáng giận, các người mau cút đi, ngay và lập tức, tôi không muốn nhìn thấy các người.” Mã Tiểu Dung gào thét, dùng ngón tay chỉ ra cửa.
“Tiểu Dung, con nghe bà nội giải thích được không?” Bà nội nắm lấy tay cô, mình đã nói dối, không nghĩ lại gặp phải tình huống thần xui quỷ khiến thế này, để cho con bé biết được chân tướng mọi chuyện.
“Tôi không muốn nghe, tôi cũng không có bà nội, các người mau đi đi, tôi không muốn gặp lại các người.” Mã Tiểu Dung kích động hét to, bọn họ sao lại có thể dùng biện pháp hèn hạ như vậy để tiếp cận mình, muốn mình tha thứ cho bọn họ sao? Không thể nào.
“Tiểu Dung, con bình tĩnh một chút.” Ông nội phát hỏa.
“Tôi không bình tĩnh, tôi không thể bình tĩnh, chính các người trước đây không chấp nhận mẹ tôi, không quan tâm tôi, bây giờ còn đến tìm tôi làm gì? Khi tôi cần có các người nhất, các người đang ở đâu? Bây giờ tôi đã không cần nữa, các người không đi, tôi đi.” Mã Tiểu Dung vẫn chưa ổn định cảm xúc của mình, khàn cả giọng hô to về phía bọn họ.
“Được, được, chúng ta đi, chúng ta đi.” Bà nội sợ cô quá kích động, lôi kéo tay ông nội bước ra cửa.
Rầm, cửa bị đóng lại trong nháy mắt, cô đã khóc? Vì sao chứ? Vì sao lại là bọn họ?
Hai ông bà dìu dắt nhau xuống dưới lầu, bốn mắt nhìn nhau, “Làm sao bây giờ?” Cả hai đồng thời nghĩ đến một người.
Âu Dương Điệp nhận được điện thoại, liền cùng với Tư Đồ Thác ba chân bốn cẳng chạy đến.
“Ông nội, bà nội, đừng lo lắng.” Cô vừa xuống xe lập tức an ủi, sau đó nói với anh: “Thác, anh dìu ông bà đi kiếm chỗ ngồi nha, em chạy lên tìm Tiểu Dung.”
“Không, chúng ta chờ ở dưới này.” Ông bà nội lắc đầu, vẻ mặt đau xót.
“Tiểu Điệp, anh với em đi lên.” Tư Đồ Thác nói, anh tin là, để bọn họ đi không phải là ý muốn của Tiểu Dung.
“Cũng được.” Âu Dương Điệp gật gật đầu.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa khóc, nhìn thấy mình bước vào, nhìn chằm chằm chất vấn: “Tiểu Điệp, cậu cũng gạt mình, cậu cũng hùa với bọn họ gạt mình.”
“Không phải, Tiểu Dung, là bọn họ nói cho mình biết, muốn nhờ mình thuyết phục cậu, chỉ là bấy lâu nay mình vẫn luôn tìm cơ hội, mình không muốn làm cho cậu bị tổn thương.” Âu Dương Điệp vội vàng ngồi xuống cạnh cô giải thích.
“Tổn thương mình đã bị nhiều rồi, bọn họ nghĩ như vậy có thể bù đắp lại sao? Mình sẽ không tha thứ cho bọn họ.” Vẻ mặt Mã Tiểu Dung oán hận, nếu không phải tại bọn họ thì mẹ và mình đã không chịu nhiều đau khổ như vậy, và có lẽ cô cũng sẽ có cuộc sống vui vẻ như biết bao người khác, càng sẽ không vì tiền mà đi làm tiếp viên quán bar và hôm nay cũng sẽ không bị ép buộc chia tay với Thừa An.
“Mình hiểu, cậu đừng nóng giận, cũng đừng đau lòng.” Âu Dương Điệp ôm lấy cô, cô chỉ là trong chốc lát khó có thể chấp nhận được.
“Mình không đau lòng, Tiểu Điệp, đồ đạc của bọn họ mình đã thu xếp xong, cậu lấy đem xuống cho bọn họ, bảo bọn họ đi đi.” Mã Tiểu Dung lấy vali bên cạnh đưa cho cô.
“Tiểu Dung, cậu trước tiên hãy bình tĩnh một chút, cậu thật sự không thể tha thứ cho bọn họ, hay là cậu nhất thời tức giận, bọn họ đều đã qua tuổi lục tuần, vì muốn cậu chấp nhận bọn họ, họ không ngại từ Mỹ trở về giả vờ không nhà không cửa để tiếp cận cậu, lấy lòng cậu, cậu thật sự không có một chút cảm động nào sao?” Âu Dương Điệp hỏi cô, không tin cô sẽ máu lạnh như vậy.
“Mình nên cảm động sao? Bọn họ làm chút chuyện đó, có thể so sánh với đau khổ mà mình và mẹ mình đã từng trải qua sao?” Mã Tiểu Dung hỏi ngược lại.
“Nhưng chuyện đã qua nhiều năm lắm rồi, cậu có thể đối với một người chưa từng quen biết nảy sinh đồng cảm, huống chi bọn họ lại là người thân của cậu.” Âu Dương Điệp khuyên nhủ cô.
“Người chưa từng quen biết không có làm tổn thương mình, nhưng chính bọn họ lại khiến mình tổn thương nhiều năm như vậy, mình làm sao có thể quên?” Nghĩ đến uất hận của mình, cô không thể nào tha thứ..