“Đồ gì”? Âu Dương Điệp dừng chân lại quay đầu nghi hoặc nhìn anh, không biết anh đang nói cái gì?
“Chi phiếu.” Thân thể Tư Đồ Thác trần trụi, đưa tay vào trong túi lấy ra tập chi phiếu tùy tiện viết mấy con số sau đó ném qua rất châm biếm nói:
“Đây là năm trăm vạn tuy rằng thân thể của cô không đến con số này nhưng tôi không thèm để ý bởi vì thứ bây giờ tôi có nhiều nhất chính là tiền.”
Nhìn tấm chi phiếu mang theo vũ nhục kia bay xuống dưới chân, trên mặt Âu Dương Điệp mang theo phẫn nộ, đôi mắt phun lửa giận, đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, cả người tức giận đến run rẩy, anh một lần nữa lại dùng tiền nhục nhã cô, anh coi cô là gì chứ? Cô bán mình đổi tiền sao?
“Tư Đồ Thác, anh có thể xem thường em, có thể nhục nhã em, thế nào cũng được nhưng em không cần tiền của anh, tuy em cái gì cũng không có nhưng ít ra em còn có tôn nghiêm của mình.” Cô lớn tiếng rống giận nhặt chi phiếu lên xé một cái sau đó ném lên trên mặt anh.
Nhìn những mảnh chi phiến rách vụn, con ngươi đen của Tư Đồ Thác nháy lên trào phúng nhìn cô:
“Âu Dương Điệp đây chính là năm trăm vạn, cô cần gì phải thanh cao như vậy cô tiếp cận tôi không phải là vì tiền sao? Thật đáng tiếc nha, đây là năm trăm vạn đó.” Khuôn mặt hắn giả vờ lộ vẻ đáng tiếc lên tiếng.
“Tư Đồ Thác, anh không cần dùng tiền vũ nhục em, em nói rồi em không cần một đồng tiền nào của anh.” Âu Dương Điệp rống giận trứ khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.
“Không cần một đồng tiền nào sao”? Tư Đồ Thác đột nhiên cười phá lên
“Âu Dương Điệp, cô thật là người giả tạo, trước đây cô đã cầm năm trăm vạn rồi, bây giờ cần gì phải quan tâm tới chuyện cầm năm trăm vạn khác.”
“Em trả lại cho anh.” Âu Dương Điệp ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc trước bản thân đã cầm năm trăm vạn của anh, đi qua sô pha tìm khắp ngõ ngách lấy ra một tờ chi phiếu và sổ tài khoản ném qua.
Tư Đồ Thác nhẹ tay cầm lên tùy tiện mở ra mắt vừa nhìn thấy con số bốn trăm vạn, trong nháy mắt năm trăm vạn biến thành bốn trăm vạn, ném tới dưới chân của cô.
“Âu Dương Điệp, đừng giả bộ thanh cao nói là không cần một đồng tiền nào của tôi như vậy, chỉ trong hai ngày đã xài hết một trăm vạn, số tiền này cô vẫn là nên cầm lại đi , dù sao, số tiền này cũng là do cô dùng thân thể để đổi lấy.” Anh nhìn cô, cố ý sỉ nhục cô.
“Thiếu một trăm vạn?” Âu Dương Điệp sửng sốt, lúc này mới ra cô đã đưa cho Tiểu Dung, vừa rồi tức giận nên đã quên mất chuyện này, sắc mặt đầu tiên màu hồng sau đó chuyển sang trắng, không có cách nào giải thích, cho dù giải thích anh cũng sẽ không tin, sẽ chỉ tự rước lấy nhục cho bản thân.
“Tư Đồ Thác, một trăm vạn em nghĩ cách trả lại cho anh.” Cô cắn chặt môi nói.
“Trả? Được, tôi cho cô thời gian để trả lại .” Tư Đồ Thác ngồi trên sô pha không thèm để ý đến thân thể trần trụi của mình, chân bắt chéo, một trăm vạn anh không quan tâm thế nhưng anh muốn nhìn xem cô làm sao trả được? Cô hình như đã quên, cô sớm không còn là một thiên kim tiểu thứ như trước kia nữa.
“Một năm, trong vòng một năm em nhất định sẽ trả lại cho anh.” Âu Dương Điệp cắn răng một cái, hung hăng nói. Cô sẽ cố gắng làm việc và tiết kiệm để trả lại cho anh.
“Một năm? Âu Dương Điệp, cô nghĩ tôi mở ngân hàng từ thiện sao? Nếu như cô có đủ bản lĩnh, thì ba tháng.” Tư Đồ Thác cười lạnh lẽo, ba tháng, anh muốn xem thử cô kiếm thế nào?
“Được, vậy ba tháng.” Âu Dương Điệp hung hăng đáp, tuy rằng một trăm vạn hiện tại đối với cô mà nói là một con số trên trời nhưng cô tin cô và Tiểu Dung nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh, bởi vì cô không muốn để anh vũ nhục mình nữa.
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô đây? Cô sẽ không lén lút rời đi chứ.” Tư Đồ Thác cố ý nói.
“Em không phải là người đê tiện như vậy, sau ba tháng em sẽ hoàn trả cho anh”. Âu Dương Điệp hung hăng trừng mắt liếc anh, sau đó xoay người chạy ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.