Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 200: 200: Đầu Đề Giải Trí






“Cái gì?” Nghe được Lâm Vi nói Tư Đồ Thác không có đồng ý kết hôn, Lý Mai bỗng chốc trở nên tức giận : “Anh ta cũng hơi quá đáng rồi.” Ông bà Lâm đã bắt tay hành động, anh ta lại có thể vẫn còn kéo dài.
“Chị, quên đi, kết hôn hay không kết hôn cũng không sao.

Tóm lại đứa bé là của anh, anh nói chờ sinh đứa bé xong sẽ kết hôn.” Lâm Vi thoải mái nói.
“Cái gì mà quên đi.

Em cũng không ngẫm lại xem, không kết hôn em sẽ không danh chính ngôn thuận là bà Tư Đồ.

Em làm sao có thể lạc quan như thế? Em có nghĩ tới nếu như Âu Dương Điệp mang thai thì em nên làm cái gì bây giờ hay không chứ? Anh ta có thể cưới em hay không?” Lý Mai trừng mắt chất vấn em mình.
“Mang thai?” Sắc mặt Lâm Vi trở nên rất khó coi, cô quả thật chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nếu như Âu Dương Điệp mang thai, Tư Đồ Thác sẽ cưới cô sao, lập tức trở nên hoảng loạn: “Chị, vậy em nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm sao bây giờ ư? Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta nên chủ động ra quân, chúng ta phải có một biện pháp làm cho Tư Đồ Thác phải cưới em.” Ánh mắt của Lý Mai hiện lên một tia nguy hiểm, đừng trách cô đê tiện, tất cả chuyện này đều do anh ta dồn ép.
“Biện pháp gì?” Lâm Vi ngây ngốc một chút.

Đứa bé cũng không thể làm cho anh ấy cưới mình thì còn có biện pháp nào có thể làm cho anh cưới mình đây.
Lý Mai suy nghĩ một lát, lúc này mới ở bên tai cô em nhẹ giọng nói: “Vi Vi, chúng ta cứ như vậy…”

“Chị, như vậy có ổn không?” Lâm Vi nghe xong có chút lo lắng, chần chừ hỏi chị.
“Không ổn, thế nhưng còn có biện pháp khác sao? Hiện tại chúng ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không.” Lý Mai hỏi lại em gái.
“Không có.” Lâm Vi lắc đầu, nghe được chị nói Âu Dương Điệp có thể cũng mang thai, trong lòng cô bắt đầu rối loạn.
“Vậy cứ theo chị nói mà làm, em giả vờ làm cái gì cũng không biết, tất cả đều giao cho chị.

Cho dù Tư Đồ Thác biết, em cũng để chị lo.” Lý Mai hạ quyết tâm nói.
Lâm Vi suy nghĩ một chút mới gật đầu: “Vâng.”
Ba ngày sau.
“Chào Âu Dương tiểu thư.” Cô gái trước sảnh giống như mọi khi chào hỏi cô.
“Chào buổi sáng.” Âu Dương Điệp hướng về phía cô gái cười cười, liền phát hiện ánh mắt cô ấy nhìn mình có chút là lạ, thế nhưng cũng không để ý liền đi vào bên trong.
Đứng ở cửa thang máy cô đột nhiên phát hiện tất cả đồng nghiệp đầu đang đặc biệt nhìn cô, đối với cô chỉ trỏ nghi hoặc, cau mày nhăn mặt, làm sao vậy nhỉ?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn dãy số của Tiểu Dung, cô vội vàng nhận điện thoại: “Tiểu Dung, sớm như vậy có chuyện gì không?”
“Tiểu Điệp, cậu không sao chứ?” Giọng điệu Mã Tiểu Dung lo lắng, mở miệng hỏi.
“Cậu làm sao vậy.

Mình không có chuyện gì hết.” Âu Dương Điệp ngẩn ra.
“Tiểu Điệp, vậy cậu xem báo sáng nay chưa?” Giọng điệu Mã Tiểu Dung có chút trầm trọng hỏi, cô nhất định còn không biết, nếu không sẽ không bình tĩnh như thế.
“Không có.

Cậu biết mình không có xem báo sáng sớm mà, làm sao vậy?” Âu Dương Điệp lại hỏi, vì sao ngày hôm nay mọi người đều kì quái vậy?
“Tiểu Điệp, bất kể phát sinh chuyện gì cậu đều phải chịu đựng, biết không.

Nhớ kĩ trong bụng cậu còn có đứa bé.” Mã Tiểu Dung rất nghiêm túc nói.
Âu Dương Điệp sửng sốt, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Cô vội vàng hỏi: “ Tiểu Dung, rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Điệp, cậu tới công ty rồi phải ngồi vào phòng làm việc chờ mình.

Không nên kích động, mình lập tức qua đó.” Mã Tiểu Dung nói xong liền ngắt điện thoại.

Âu Dương Điệp bị lời nói của bạn làm cho trong lòng run sợ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhìn đồng nghiệp xung quanh cô mới phát hiện bọn họ đã rời đi, thật là tốt, vừa lúc thấy Lí An đi đến.
“Lí An, chào buổi sáng.” Cô bắt chuyện.
“Chào buổi sáng Âu Dương tiểu thư.” Sắc mặt Lí An kì quái chào hỏi cô, ánh mắt còn mang theo một chút khinh thường.
Âu Dương Điệp sửng sốt, anh ta làm sao vậy? Bình thường anh ta đều gọi mình là Tiểu Điệp mà, còn có sự mảy may khinh thường kia là có ý gì? Vừa định hỏi thì thang máy xuống tới nơi, cô vừa muốn đi vào chợt nghe Vi Thừa An ở phía sau gọi: “Âu Dương Điệp, chờ một chút.”
“Tổng giám đốc, làm sao vậy?” Cô dừng bước.
“Đi lên cùng tôi.” Ánh mắt Vi Thừa An ngưng tụ lại, liếc nhìn cô một cái, bảo cô đi theo mình đáp thang máy chuyên dụng của chủ tịch đi lên phòng làm việc.
“Có phải…?” Âu Dương Điệp cố gắng làm cho mình bình tĩnh hỏi, mơ hồ cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra.
“Em còn chưa biết?” Vi Thừa An kinh ngạc thở dài, tiện tay đem tờ báo trong tập công văn đưa cho cô.
Âu Dương Điệp nghi hoặc nhận lấy tờ báo, tiện tay mở ra, ảnh chụp cùng nội dung trên trang đầu khiến cô nhất thời hút một ngụm khí lạnh.

Ảnh chụp cô và Tư Đồ Thác tay trong tay thân mật, còn có ảnh chụp ở cửa biệt thự.

Mặt trên ảnh chụp có mấy dòng chữ lớn ‘BÍ MẬT CỦA CHỦ TỊCH TƯ ĐỒ’, còn đem ảnh chụp của cô và Lâm Vi để cùng một chỗ, ở phía dưới viết rõ ràng ba chữ KẺ THỨ BA.
“Phịch!” Tờ báo trên tay rơi xuống đất.

Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao ánh mắt mọi người lại nhìn cô đặc biệt khinh thường như vậy.
Cả người lạnh run, đại não trống rỗng.

Sự việc bỗng chốc phơi bày trước thiên hạ.


Cô không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Âu Dương Điệp, trước tiên ngồi xuống bình tĩnh một chút.” Vi Thừa An nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, đỡ cô ngồi xuống.
Âu Dương Điệp đờ đẫn ngồi đó, trong miệng thì thào: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”
Cửa phòng làm việc bỗng chốc bị đẩy mạnh, Tư Đồ Thác sắc mặt cu74c kỳ âm trầm nhẹ nhàng đi vào.

Tờ báo cầm trong tay kia thoáng cái bị quẳng trên bàn: “Thừa An, trong vòng hai giờ tôi muốn biết rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“OK, Thác, tôi đi làm việc này ngay.

Nhất định trong vòng hai giờ sẽ cho cậu đáp án.” Vi Thừa An nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tư Đồ Thác lúc này mới ôm chặt cô vào lòng: “Tiểu Điệp, không cần quan tâm.

Tin tưởng anh, tất cả đều đã có anh.”
“Thác!” Âu Dương Điệp tựa vào lòng anh, ôm chặt thắt lưng anh, suy nghĩ ‘ tất cả ư?’, trong tròng mắt không có ý cười, cô không biết mình nên đối mặt với bọn họ như thế nào?