" Cậu có cảm giác như thế từ khi nào? "
Minh Triết hỏi.
Ảnh Quân không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn hai cô gái đang rót rượu cho bọn họ.
" Hai người ra ngoài đi.
"
Minh Triết hiểu ý, nhẹ nói với hai cô ấy.
" Hể? Nhưng mà bọn em đang rót rượu cho hai anh mà, anh mà đuổi thì bọn em buồn lắm.
"
Cô gái bên cạnh Minh Triết nũng nịu nói.
" Hay là hai anh có muốn gặp bọn em tối nay không? Sẽ vui lắm đấy.
"
Đến lượt cô gái bên cạnh Ảnh Quân lên tiếng.
Cô ta còn cố dụi bộ ng ực đ ẫy đà của mình vào tay anh.
Ảnh Quân khẽ cau mày, giật tay ra.
Lạnh mặt nhìn cô ta rồi đưa mắt nhìn bạn mình giải quyết đám phụ nữ không có liêm sỉ này.
" Cảm ơn, bọn tôi không có nhu cầu.
"
Minh Triết một lần nữa nói.
" Thôi mà, đi cùng với bọn em đi.
"
" Đúng là một lũ ngu ngốc.
"
Ảnh Quân nhìn hai người phụ nữ đó rồi lắc đầu lẩm bẩm trong miệng.
" … "
Minh Triết đột nhiên im lặng không đáp lời họ.
Không biết là do ly hàng dỏm hay là do sức của Minh Triết quá mạnh mà anh đã bóp mạnh ly rượu trên tay anh khiến nó vỡ nát.
Cả hai cô ta thấy chiếc ly trên tay anh vỡ nát thì giật mình sợ hãi.
" Cút m* mày đi hai con đ*! "
Anh nhìn cô gái bên cạnh mình rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh Ảnh Quân.
Lời nói của Minh Triết và vẻ mặt của anh chẳng ăn khớp nhau gì cả.
Anh nở một nụ cười man rợ nhìn họ, và lời nói lại khiến bọn họ rợn cả người.
Trước lời nói của bạn mình, Ảnh Quân không có biểu hiện gì gọi là bất ngờ cả.
Tay vẫn nhàn nhạ uống từng ngụm rượu trong ly mình.
Còn hai cô ta thì sợ hãi, vội vàng đi ra ngoài.
Ngay sau khi bọn họ đi ra ngoài, Minh Triết lấy từ trong túi ra một cái khăn để lau tay.
Cũng hên là không có mảnh thủy tinh nào đâm vào tay anh.
" Đuổi hết đám tép riu ra ngoài rồi, cậu có thể nói rồi đấy.
"
Minh Triết nhìn Ảnh Quân nói.
" Hình như là vài ngày trước.
"
" Cô ấy có điểm gì mà cậu lại để ý thế? "
" Không biết, có tình cảm với ai đó thì cần gì lý do.
"
" Nhưng mà cậu có chắc cảm giác đó là tôi thích Trương Mỹ không đấy? "
Ảnh Quân vẫn còn nghi ngờ, dè đặt hỏi.
Từ trước đến nay cho dù có đủ thể loại phụ nữ vây quanh anh cũng chẳng thèm để ý gì đến họ.
Khi học cấp 3 thì đám phụ nữ đó chỉ để thoả mãn nhu cầu sinh lý cho Ảnh Quân thôi, còn bây giờ thì anh chẳng quan tâm.
" Khoảng 80% là chắc.
Cậu có khó chịu khi có người khác giới tiếp xúc thân mật với cô ấy không? "
" Ừm...có.
Cách đây vài ngày thì chồng cũ của Trương Mỹ đến chờ ngay trước công ty, anh ta có ý muốn quay lại với cô ấy.
"
" Hể? Trông Trương Mỹ trẻ như thế mà đã từng có chồng rồi á?! "
" Ừm.
Cưới nhau được hai năm, vừa ly hôn cách đây vài tháng.
"
" Vậy chồng cũ cô ấy là ai thế? "
" Văn Cửu Mạnh.
"
" Hả?! Cái tên tổng giám đốc Văn Cửu Mạnh ấy hả?! "
Minh Triết bất ngờ nhìn Ảnh Quân.
Tuy không bằng Minh Triết và Ảnh Quân, nhưng Cửu Mạnh cũng là một người có tiếng tăm trong giới.
Chính vì thế, Minh Triết bất ngờ cũng không phải chuyện lạ.
" Ừm.
"
" Huýt~ xem ra cô ấy cũng không phải dạng vừa nhỉ? Cưới cả tổng giám đốc, giờ lại khiến cho vị chủ tịch vạn người mê tương tư.
"
Anh huýt sáo một cái, cười cười nhìn Ảnh Quân.
" Gì mà tương tư chứ.
"
" Thế cái cảm giác đó có khiến cậu khó chịu không? "
" Có.
Nhưng nó khó chịu theo một cách gì đó rất...khó chịu? Khi thấy tên đó ôm Trương Mỹ thì trong người bực bội, chỉ muốn nhanh chóng đấm hắn ta một phát.
"
" ...Nói đơn giản cảm xúc đó của cậu là ghen đấy.
"
" Ghen? Vậy ra đó là ghen à.
Mới biết đấy.
"
Ảnh Quân tay xoa cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào ly rượu sóng sánh.
" Thế cậu có định theo đuổi không? "
" ...Không biết, đã bao giờ theo đuổi ai đâu.
"
" Để tôi chỉ cậu cách này.
"
[.
.
.]
Đến ngày đi làm, khi tất cả mọi người đang tập trung làm việc thì Tử Văn vào thông báo một tin vui.
" Mọi người à, tối nay sau khi tan làm, chủ tịch sẽ mời chúng ta ăn một bữa.
"
" Wow, thật à! "
" Mừng quá.
"
" Bữa nay được ăn một bữa no nê rồi.
"
Mọi người đều bàn tán xôn xao khi nghe Ảnh Quân sẽ đãi mọi người ăn một bữa.
" Em có đi không Trương Mỹ? "
Thanh Hoa quay sang hỏi cô.
" Em nghĩ là em không đi, dạo gần đây em hay tăng ca nên có chút thiếu ngủ.
"
" Oh, vậy à.
Thế em cố gắng ngủ đủ giấc nhé.
"
*Ting*
Cô chưa kịp đáp lại Thanh Hoa thì điện thoại cô nhận được tin nhắn từ số máy lạ.
* Tối nay phải đi ăn.
*
* Ai vậy? *
* Là tôi, Ảnh Quân.
*
* Sao anh biết số điện thoại của tôi? *
* Em nghĩ tôi là ai? Chút thông tin cỏn con đó của em có trong dữ liệu của công ty mà.
*
* ...Nhưng mà, việc đi ăn tối nay, tôi không định đi.
Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.
*
* Không đi thì trừ 50% tiền lương của em.
*
* Cái gì?! Nhưng mà… *
* Quyết định vậy đi.
*
* Khoan đã, Ảnh Quân! *
Dù Trương Mỹ có tiếp tục nhắn gì thêm nữa thì Ảnh Quân cũng không đọc tin nhắn của cô.
Lúc này thì cô nhớ đến lời của Vũ Đình nói.
Phải rồi, phải nhân cơ hội này để tiến gần hơn với Ảnh Quân thôi.
" Em sao thế? "
Thanh Hoa thấy Trương Mỹ nhìn điện thoại chằm chằm thì tò mò hỏi.
" Không có gì đâu chị.
"
" Vậy em không đi đúng không? "
" À, việc đó thì...em suy nghĩ lại rồi.
Em sẽ đi, hiếm khi có dịp chủ tịch đãi mọi người bữa ăn như thế này, không đi thì đúng là phí.
“
Nếu Ảnh Quân đã nói thế thì Trương Mỹ càng phải đi, với cả cô cũng không muốn tiền lương của mình chỉ vì một lý do bé xíu mà trừ một nửa lương của cô đâu.
Đến tối, khi tan làm, ai nấy đều vội vàng đi xuống tập trung trước cửa công ty để chuẩn bị đi ăn.
Quán ăn đó không xa lắm, chỉ cách công ty vài căn nhà thôi.
“ Mọi người cứ tự nhiên gọi thêm món, lúc đặt bàn thì tôi chỉ kêu trước vài món lẩu thôi.
“
Ảnh Quân nói lớn với mọi người.
“ Vâng chủ tịch! “
“ Sướng quá đi, vừa được ăn đồ miễn phí vừa được ngắm Ảnh Quân và Minh Triết nữa.
Nhan sắc của hai người này quả thật là không chê vào đâu được, đúng là bạn thân với nhau có khác.
“
Một cô nhân viên hai tay ôm khuôn mặt đang ửng hồng lên.
“ Aiya, hôm nay tôi phải ăn sạch tiền của chủ tịch mới được.
“
“ Đừng có mơ, cho dù cả dòng họ tám đời của cậu có ăn thì cũng không hết nổi một nửa số tiền của chủ tịch đâu.
“
“ Gọi thêm bia và rượu đi nào! “
Tử Văn nói lớn.
“ Anh nhớ uống ít thôi đấy.
“
Thanh Hoa ngồi bên cạnh nghe chồng mình nói như thế thì lên tiếng nhắc nhở.
“ Anh còn chưa uống giọt nào mà.
“
“ Em chỉ nhắc anh thế thôi.
“
“ Trương Mỹ, em ăn rồi uống chút gì đi.
“
Cô nói với Tử Văn xong thì quay sang nói với Trương Mỹ.
“ Nhưng em không uống được nhiều đâu.
“
Cô cười ngượng nói.
“ Không sao, chung vui với mọi người vài ly cũng được.
“
[.
.
.]
“ Dô! “
Trương Mỹ cầm ly bia hô lớn, cụng ly với mọi người.
" Tửu lượng của Trương Mỹ cũng khá đấy nhỉ! "
Một người nhân viên nam nói với cô.
" Ha ha, tất nhiên...hức...rồi.
"
Trương Mỹ nói với giọng say khướt, nấc cụt trả lời.
" Trương Mỹ, em say rồi.
Đừng uống nữa.
"
Thanh Hoa ngồi bên cạnh, ra sức ngăn cản cô, không cho cô uống nữa.
" Không...hức...có, em chưa có...hức...say mà.
"
Trương Mỹ nhìn cô cười cười nói.
Tửu lượng của cô cũng khá, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại say đến thế này, chắc cô lại lỡ vui quá trớn.
" Em coi kìa, dặn anh không được...hức..uống nhiều, mà anh...hức hức...chưa say...hức...là cô ấy đã say rồi.
"
Tình trạng của Tử Văn cũng như Trương Mỹ, bật cười nhìn Thanh Hoa nói.
Cô nghe thế thì cau mày lườm anh, Tử Văn thấy ánh mắt đó thì lập tức im miệng, không dám hó hé thêm câu nào.
" Còn nói nữa thì tối nay anh ra ngoài đường ngủ đấy.
"
" Ai đó đưa Trương Mỹ về nhà giúp tôi với, tôi phải đưa Tử Văn về rồi.
"
" Không chịu, em...hức...chưa có say.
Em muốn uống thêm nữa.
Phục vụ, thêm...hức…bia.
"
" Thôi nào, đủ rồi em à.
"
" Để tôi đưa Trương Mỹ về cho.
"
Một người nam lên tiếng.
" Không! Để tôi cho.
"
Lại thêm người khác nói.
" Sao lại là hai người chứ, tôi cũng muốn đưa cô ấy về mà.
"
Mọi người ai cũng tranh nhau đưa Trương Mỹ về, không ai nhường ai.
Minh Triết thấy thế thì quay sang thì thầm với Ảnh Quân.
" Này Ảnh Quân, nhân cơ hội này đưa cô ấy về đi.
"
Ảnh Quân định nói gì đó nhưng ánh mắt anh vô tình nhìn thấy một nhân viên nam khác đang dìu cô đi.
Chắc hẳn đây là người sẽ đưa Trương Mỹ về.
Trong lòng anh nảy ra một cảm giác khó chịu.
Ảnh Quân vội đứng phắt dậy, cao ngạo đi nhanh về phía hai người họ.
" Để tôi đưa Trương Mỹ về.
"
Anh đứng trước mặt người đó, lạnh lùng nói.
" Ơ...nhưng mà… "
Anh ta dè đặt nhìn Ảnh Quân.
" Tôi đã thanh toán bữa ăn rồi.
Nếu muốn gọi thêm thì tiền sẽ trừ vào tài khoản của tôi.
"
Nói xong, Ảnh Quân giành lấy Trương Mỹ từ tay anh ta.
Anh bế cô kiểu công chúa rồi thản nhiên đi ra ngoài trước bao ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn anh.
" Nè nè, cô có tin vào mắt mình không vậy?! Chứ tôi là tôi không tin rồi đấy! "
" Cô cũng thấy à, tôi tưởng có mỗi tôi bị hoa mắt chứ.
"
" Trời ơi, lãng mạn quá! Trương Mỹ sướng thật đấy, tôi cũng muốn được như cô ấy.
Chắc lần sau tôi cũng phải uống say như thế để được chủ tịch đưa về quá.
"
" Ha, cô đừng có ảo tưởng nữa.
Cô nhìn lại mình đi, Trương Mỹ còn đẹp hơn người mẫu của công ty mình nữa đấy.
"
" Đúng đó, cái nhan sắc tuyệt trần ấy, còn cả đôi mắt màu xám tro đó nữa, trông lúc nào cũng mang một vẻ mơ mộng.
Ôi, ngay từ ngày đầu tiên Trương Mỹ vào làm, tôi đã bị cô ấy bẻ cong giới tính rồi.
"
" Haiz, chủ tịch giành mất Trương Mỹ rồi.
Rõ ràng tôi mới là người đưa cô ấy về mà.
Tôi đã ngồi ngắm Trương Mỹ suốt cả buổi đấy.
"
Người nhân viên nam ủ rũ nói.
Khi nãy cậu ấy đã sắp được đưa người mình thích đi về, nhưng không ngờ lại có người giành mất.
" Về nhà soi gương lại đi ông tướng, nếu cậu đẹp hơn chủ tịch thì tôi không ý kiến.
"
Minh Triết ngồi đó nghe bọn họ bàn tán xôn xao như thế thì cười lắc đầu.
Xem ra cặp đôi này được mọi người chèo thuyền nhiều lắm đây..