Liên gia là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất ở Kinh đô, cũng là gia tộc Vu sư cực mạnh đứng đầu cả Thiên Triều Hoàng Nhiễm thời bấy giờ, người phụ trách thần miếu, tổ chức nghi lễ tế tự, nghi lễ bói toán xem tinh tượng, Đại quốc sư… Tất cả các Đại Tế Ti của Thiên Triều đều xuất thân từ Liên gia, có quyền lực tối cao. Ngay đến cả Hoàng đế trước khi muốn công bố điều gì, đều phải hỏi qua ý kiến Liên gia trước mới được. Đó cũng là lý do phố phường khắp nơi trong dân gian vẫn ngầm lưu truyền một câu nói, đương quyền đích thực của Thiên Triều không phải ở Thiên Ngu hoàng tộc, mà là Liên gia này. ((từ Ngu ở đây là họ, không phải ý mắng hoàng tộc đâu))
Dọc theo đường đi, Chi Chi liên tục giới thiệu cho Hương Hương biết Liên gia này làm sao mà tài giỏi như vậy, làm thế nào mà có được quyền lực lợi hại như thế. Rồi nói đến chuyện công tử Liên gia đi Ỷ Thiên tu hành, chính là nhờ dựa vào thanh danh của Liên gia. Giả như có thể trở thành sủng vật của hắn cùng đi đến đó, nói không chừng qua mấy năm thôi là được thành tiên rồi. Chi Chi càng nói càng hưng phấn, khoan khoái vỗ cánh đánh một vòng ở phía trước, giống như nàng đã thực sự trúng tuyển rồi vậy. Kỳ thực Hương Hương rất muốn nói, công tử xuất thân từ gia tộc tôn quý như vậy, một sủng vật tầm thường làm sao lọt được vào mắt hắn, người tìm đến Linh Sơn tất là tới tìm chim thú quý hiếm rồi, làm sao thèm để ý đến giống loài bình thường như các nàng, đầy khắp núi đồi đều là tiểu yêu tinh kia kìa. Chi Chi miêu tả Liên gia càng nói càng lợi hại, Hương Hương càng cảm thấy hi vọng thật xa vời.
Vòng qua sườn núi Thanh Vân, tiểu trúc lâu Ẩm Nguyệt Giản đã mơ hồ hiện ra trong tầm mắt. Ẩm Nguyệt Giản là một trong mười cảnh đẹp của Linh Sơn, bên trong có đầm nước sâu, gọi là Quan Nguyệt đàm. Có người nói mỗi buổi tối, sẽ nhìn thấy được ánh trăng tròn trong đầm nước, bất luận là mùng một hay mười lăm, luôn luôn là trăng tròn. Cũng có người nói, có đôi khi còn thể thấy tiên nữ xuất hiện khiêu vũ dưới ánh trăng nữa. Lại có người nói, nếu ở tại nguyệt đàm, dùng một loại tâm pháp nào đó tĩnh tọa ((ngồi thiền)), lập tức sẽ có thể phi tiên.
Nhưng bất luận có bao nhiêu lời đồn đãi, Hương Hương các nàng đều không thể biết được điều đó có thật hay không. Bởi vì Ẩm Nguyệt Giản là nơi Sơn Quân dùng để chiêu đãi khách quý, đã có quy định rõ ràng không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy tiện đi vào quấy rối. Phải biết rằng Sơn Quân rất dễ tức giận, một khi làm ngài ấy tức giận, hậu quả chính là vô cùng nghiêm trọng.
Dọc theo đường nhỏ lát đá từng bước từng bước nhảy về phía trước, trong không gian chung quanh lan tỏa hương hoa nhàn nhạt hòa cùng mùi thơm của cỏ xanh, rất dễ chịu. Hít sâu, tâm tình thoải mái vui sướng. Rất nhanh đã đến trước tòa trúc lâu, Hương Hương vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức bị một con Bạch Hồ có ánh hào quang màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ quanh thân đứng trước tòa trúc lâu làm cho kinh sợ. “A, đó là…” Hương Hương giơ móng vuốt chỉ chỉ về phía xa, hỏi. “Là thú canh giữ Nguyệt Giản sao, liệu nó có cho chúng ta vào không?”
“Không phải đâu!” Chi Chi vỗ vỗ cánh quay đầu trở về, giải thích rằng, “Hẳn là Liên gia công tử mang nó đến, đại khái là một loại vật cưỡi gì đó”.
“À”. Hương Hương chớp mắt, tức thời tỉ mỉ đánh giá lại Bạch hồ kia một phen, tấm tắc nói. “Khí khái quá, không hổ là dòng dõi phú quý”.
Chi Chi vừa nghe, lại giải thích rằng: “Đây cũng không phải là loài mà gia tộc phú quý bình thường có thể có được đâu nha. Hương Hương ngươi không biết chứ, trong thiên địa các loài thú tộc được chia làm bốn loại phàm thú, yêu thú, tiên thú và thần thú. Con Bạch Hồ kia thế nhưng là loài tiên thú đứng hàng thứ ba, hơn nữa chẳng những cao quý mà còn bướng bỉnh, nếu không có quyền có thế sẽ không làm chủ được nó đâu. So với tiên thú lợi hại hơn thì hẳn là thần thú rồi. Từ thời thượng cổ cho đến bây giờ, trong trời đất độc nhất vô nhị, chính là thần lực vô cùng vô tận của tứ đại thần thú…”
Bỗng nhiên trong lòng Hương Hương khẽ động, nói tiếp rằng: “Cái này ta biết, tứ đại thần thú là gồm Thảo Nê Mã (ngựa), Cúc Hoa Tàm (tằm), Nhã Miệt Điệp (quạ), Pháp Khỏa Vưu (trâu), có đúng không?”
Chi Chi kinh ngạc chớp mắt, hỏi: “Hương Hương, ngươi đang nói gì vậy Tứ đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, sao ngươi đến cả cái này cũng không biết thế?”
“Á, vậy Thảo Nê Mã là cái gì?”
“Chưa từng nghe nói qua”. Chi Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói rằng. “Đúng rồi, Thảo Nê Mã là họ Thảo, Hương Hương ngươi cũng họ Thảo, vậy đó có phải là người thân của ngươi hay không?”
“…” Hương Hương hết chỗ nói, mơ hồ cảm thấy đây là chuyện hiểu lầm rất không tốt, vội vã giải thích. “Làm sao có thể, đó là ngựa nha, ta là thỏ, sao có thể là thân thích của ta được”.
Chi Chi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu nói rằng: “Cũng đúng. Bất quá không sao cả, ta giúp ngươi đi hỏi thăm, nhất định sẽ có người biết”.
“Ừ”. Hương Hương chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Hương Hương và Chi Chi tới trước tòa trúc lâu, Bạch Hồ đã truyền đạt tin tức cho chủ nhân ở trong phòng rồi. Hương Hương còn đang nhìn chằm chằm con hồ ly trắng kia, cảm khái cho vẻ đẹp mỹ lệ cùng tao nhã của nó, màn che của trúc lâu khẽ nhúc nhích, từ bên trong lâu lững thững bước ra một gã công tử mặc áo gấm. Khoảng chừng hai bốn, hai lăm tuổi, áo khoác ngoài nhẹ bay, khí chất nhàn tản mà cao nhã. Tóc dài đen như mực được vấn thành một búi đơn giản ở sau đầu, vài sợi tóc tinh nghịch dọc theo đường nét tuyệt đẹp của khuôn mặt bay tới phía trước ngực, càng làm tăng thêm vài phần xuất trần phiêu dật. Hàng chân mày dài đến tóc mai, ánh mắt lưu chuyển, mang theo chút ý cười. “Hai vị, tới đây có chuyện gì?”
Có lẽ là vì kinh sợ khí thế của nam tử anh tuấn, Chi Chi sợ run vài giây mới hoàn hồn lại được, nói: “Ngài chính là công tử Liên gia à? Nghe nói ngài muốn tìm một sủng vật, chúng ta tới là để ứng tuyển”.
Liên gia công tử “Ha ha” cười hai tiếng, nói: “Tin tức của hai vị thật là nhanh, ta chân trước vừa nói xong, còn chưa thông báo xuống dưới, các người đã tới đây rồi. Được rồi, tại hạ Liên Phong Nguyệt, chuyến này đến Linh Sơn quả thực có ý muốn tìm một sủng vật. Hai vị nói một chút xem, nêu các sở trường của mình ra, để xem có phù hợp với điều kiện của ta hay không”.
Nghe hắn báo rõ danh tính, quả thực là người của Liên gia, Chi Chi liền cướp lời nói ngay: “Ta biết nhiều thứ lắm, biết kể chuyện cười, thăm dò tin tức, muốn biết chuyện gì, ta đều có thể tìm ra!”
Liên Phong Nguyệt hiểu ý gật đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Hương Hương, hỏi: “Vậy còn ngươi, thỏ nhỏ?”
Hương Hương cảm thấy thái độ người này có chút ung dung, giống như đang chơi đùa với các nàng vậy. “Ta chỉ bồi Chi Chi tới đây thôi. Kỳ thực ta nghĩ chuyện năng lực ra sao không phải là vấn đề thiết yếu lúc này, mà quan trọng là… chúng ta có đồng ý thay đổi bản thân cho phù hợp với điều kiện của ngài hay không. Cho nên nếu có thể, hi vọng Liên công tử nói rõ ra nhu cầu của ngài là gì”.
Liên Phong Nguyệt nghe vậy, cảm thấy hứng thú nhướng nhướng mày, nói: “Cũng đúng. Thực không dám dấu diếm, cần sủng vật cũng không phải tại hạ, mà là xá đệ Vụ Nguyệt. Đệ ấy từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi cửa nhà, cho nên chuyến đi đến Ỷ Thiên lần này, chúng ta rất không yên lòng, vì vậy mới nghĩ đến tìm một sủng vật bồi đệ ấy. Do đó yêu cầu chính là, thứ nhất đương nhiên phải cần biết cách nói chuyện, có thể giúp đệ ấy giải buồn. Còn phải vui vẻ hài hước, khiến đệ ấy hài lòng”.
Vừa nghe điều kiện này, Chi Chi bật người hưng phấn mà bay lên, nói: “Cái này ta biết, cái này ta biết!”
Liên Phong Nguyệt cười khanh khách nhìn dáng vẻ cao hứng của Chi Chi, tiếp tục nói rằng: “Vụ Nguyệt chưa từng giao tiếp với người ngoài, không rành thế sự, không biết được lòng người hiểm ác đáng sợ, chỉ e đệ ấy sẽ bị kẻ xấu lừa gạt, hoặc sẽ làm hại đến. Do đó yêu cầu thứ hai, chính là phải thông minh hơn người, tinh đời thạo đời, thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, tùy thời đều có thể chỉ điểm cho đệ ấy”.
Về điểm này, Chi Chi hơi khó xử: “Đạo lý đối nhân xử thế, thế nhưng, chúng ta là yêu tinh mà”.
Liên Phong Nguyệt cười mà không nói chỉ nhìn các nàng. Hương Hương hỏi: “Còn… nữa không?” Liên Phong Nguyệt cười nói: “Còn. Bởi vì Liên gia chúng ta là danh môn vọng tộc, vì vậy khó tránh khỏi sẽ có người sinh lòng đố kỵ hoặc là có nguyên nhân gì đó khác, có thể sẽ gây bất lợi cho Vụ Nguyệt. Cho nên yêu cầu thứ ba, chính là muốn pháp lực cao cường, có năng lực bảo hộ đệ ấy. Tốt nhất là có thể tận trung tận lực vì nhiệm vụ, thời điểm tất yếu cũng sẽ dũng cảm hi sinh chính mình, một lòng chu toàn cho đệ ấy”.
“Pháp lực cao cường… Còn hi sinh bản thân nữa…” Chi Chi càng lúc càng rối rắm. Nàng chỉ là một con chim sẻ nhỏ, luận về tu vi, phỏng chừng cũng khoảng vài chục năm thôi, ngay cả hình người còn chưa biến ra được, đừng nói gì đến pháp lực.
“Thế nào, hai vị?” Liên Phong Nguyệt cười như không cười. ((cái này là biểu hiện của khi dễ nà))
Hương Hương ngay từ đầu đã có ý nghĩ người này dáng dấp thực sự là đẹp, bây giờ thế nhưng cảm thấy người này có chút tự cho mình siêu phàm, coi thường kẻ khác, không khỏi sinh lòng chán ghét, nói rằng: “Nói như thế, chúng ta thật đúng là đến nhầm rồi. Bất quá, Liên công tử dường như cũng đã nhầm, không nên đến Linh Sơn tìm sủng vật”.
“A, sao lại nói vậy?” Liên Phong Nguyệt nhướng nhướng mi, bày ra dàng vẻ khiêm tốn xin được chỉ giáo.
“Vào Game Online tìm cho đệ đệ ngài một bà nhũ mẫu có da dày, máu nhiều, công năng cao đi!”.
Hương Hương nói xong liền xoay người từng bước từng bước nhảy đi, Chi Chi bay vòng vo tại chỗ hai vòng, rồi cũng bắt đầu vẫy cánh đuổi theo, hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Game Online là nơi nào vậy, Hương Hương?”
“A…” Đối với danh từ đột nhiên xuất hiện này, thực tình Hương Hương cũng không biết phải nói thế nào. Quanh co nửa ngày, cuối cùng giải thích rằng: “Đại để là bảo hắn làm một giấc xuân thu đại mộng đi ấy”. ((kê cao gối ngủ mơ mà tìm sủng vật hắn cần))
“À”. Chi Chi cái hiểu cái không trả lời.