Luyện yêu sư không lên tiếng.
“Thử đi, Sư huynh! Nói không chừng sẽ thật sự hiệu nghiệm!” Hương Hương gấp gáp chạy tới trước mặt hắn cố gắng phân bua, mạnh mẽ túm lấy hắn từ trên giường kéo đi đến tận gian phòng trong. Ngẩng đầu chỉ vào hai thanh xà nhà trên đầu nói: “Sư huynh, đầu tiên huynh dùng sợi dây thừng thật chắc chắn một đầu cột thanh xà bên này, một đầu cột vào thanh xà bên kia”.
Luyện yêu sư vẫn không nói gì, chỉ vung tay lên, chỗ Hương Hương vừa mới chỉ vào chợt có ánh hào quang lóe lên, lập tức chỗ thanh xà hiện ra một sợi dây thừng. Chất lượng chắc chắn, vừa vặn theo yêu cầu của Hương Hương, trong lòng Hương Hương vô cùng ngưỡng mộ năng lực cao thâm.
“Sau đó, sau đó, Sư huynh bay lên đi, nằm lên trên đó, rồi mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, hít thở, ngồi xuống…”
Trong lúc Hương Hương còn đang thúc giục, Luyện yêu sư đã tung người bay lên, nằm trên sợi dây, động tác liên tiếp lưu loát vô cùng thanh nhàn mà tự nhiên. Hương Hương ở dưới ngưỡng cổ lên nhìn, nói: “Sư huynh, phải nhắm mắt lại, giữ nguyên tư thế này, sau một canh giờ mới bắt đầu có hiệu lực”.
“Sư huynh, nhẫn nại, phải nhẫn nại nha!”
Hương Hương vừa nói, vừa lui lại phía sau, sau đó là lui đến chăn êm đệm ấm trên giường, kéo chăn gấm qua đắp kín người.
Ấm áp quá, thoải mái quá đi.
Cả ngày lặn lội trên núi, Hương Hương mệt đến ngất ngư. Vùi mình trong chăn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Đang mơ màng trong mộng, Hương Hương thoải mái nghiêng người duỗi tay chân, cảm giác như đụng phải cái gì đó cản trở nàng không thể duỗi người, vô cùng không thoải mái. Miệng lẩm bẩm bất mãn mở mắt ra nhìn, bất chợt nhìn thấy một gương mặt ngay bên cạnh, theo bản năng nghĩ đó là Vụ Nguyệt. Hương Hương nũng nịu gọi một tiếng ‘Vụ Nguyệt’, rồi theo thói quen bò tới gần, đầu cọ xát trong cổ hắn. Lựa chọn tư thế thoải mái, đang lúc chuẩn bị ngủ tiếp thì bừng tỉnh lại, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt ba giây.
“Aaa…” vội vàng ngồi bật dậy, chỉ vào hắn oa oa hét lớn: “Sư… Sư huynh! Sao.. làm sao lại… là ngươi?!”
Luyện yêu sư vốn cũng đang ngủ ngon lành, bị Hương Hương kêu to đánh thức giấc ngủ, đôi mắt thuần khiết vô hại mở ra nhìn nhìn nàng, giống như muốn nói: Không phải ta, vậy là ai?
Đương nhiên, trong gian phòng này ngoài Luyện yêu sư ra thì làm gì còn người thứ ba. Hương Hương nâng tay mạnh mẽ chỉ thẳng vào sợi dây thừng đang treo ở bên kia, lắp bắp nói: “Sư… Sư huynh, không phải là… ở bên đó?”
Luyện yêu sư vẻ mặt không biểu cảm nói: “Một, canh giờ, xong”.
“A, ơ…” Hương Hương hoảng loạn tìm từ. “Ý ta là sau một canh giờ, ý tức là, chính là ít nhất một canh giờ…”
Luyện yêu sư “Ừ” một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại.
Hương Hương giật mình, xem ra ý của hắn là, hắn đã ngồi đủ thời gian tối thiểu cần thiết rồi? Ôi trời ơi, bực bội, biết vậy đã nói ít nhất hai canh giờ, không, là ba canh giờ! Á, hay là bốn canh giờ đi, ngủ đủ tám tiếng, vừa đúng!
“Sư… cái đó, ngươi, ngươi có cảm thấy hiệu quả hay không?” Trong lòng Hương Hương âm thầm nghĩ: hừ hừ, nếu nói không hiệu quả, lập tức khẳng định ngay một canh giờ quá ngắn, còn chưa hiệu quả đã ngừng lại, bắt hắn đi tọa thiền tiếp thêm ba canh giờ nữa.
Không ngờ Luyện yêu sư lại nói “Ừ” một tiếng.
“…” Thế này thì Hương Hương không còn cách nào rồi. Kiểm tra chút quần áo của bản thân, đều còn mặc ngay ngắn chỉnh tề trên người, xem ra người này vẫn rất biết quy củ. Bất quá, nam nữ khác biệt. Trước kia nàng ngủ cùng giường với Vụ Nguyệt, đó là bởi vì nàng là thân thỏ, bây giờ đã biến thành người *, vẫn phải chú ý chứ. Đành phải buồn bực bò xuống giường, tìm chỗ khác ngủ.
Kê hai cái ghế dựa vào cạnh nhau, cuộn tròn thân mình nằm trên đó, vừa thì có vừa, nhưng hai chân không thể duỗi thẳng, rất không thoải mái. Được một lúc, phát hiện tư thế này hoàn toàn không có cách nào đi vào giấc ngủ, mở to mắt nhìn ngó. Nhảy xuống, rón ra rón rén đi tới trước giường, lén lút bê chăn xuống. Nhìn nhìn Luyện yêu sư đang an tĩnh ngủ, nhỏ giọng nói: “Sư huynh à, ngươi dùng giường, ta dùng chăn, cái này gọi là phân chia công bằng. Dù sao tu vi của ngươi cao như vậy, cũng đâu biết lạnh đúng không?”
Trải chăn dưới đất, dùng chăn che phủ thân mình như cái bánh chưng, rốt cục lại thư thái. Tiếp tục đi vào giấc ngủ, lật người lại, đi vào trong mơ. Mơ thấy mình đến được Kinh thành, tìm được Vụ Nguyệt. Vụ Nguyệt nói, Hương Hương chúng ta thành thân đi, đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật!
Hương Hương vội vàng gật đầu, nói, được được, chúng ta ngồi máy bay đi!
Vụ Nguyệt nói, máy bay đông người lắm, còn hay bị delay, chúng ta vẫn nên Ngự Kiếm Phi Hành thôi!
Hương Hương phiền muộn, nàng vẫn chưa học được Ngự Kiếm Phi Hành! Vụ Nguyệt nói, ta sẽ ôm Hương Hương bay.
Hai người liền cùng nhau đứng trên thanh Tử Điện, theo gió bay đi. Hương Hương đứng phía trước, Vụ Nguyệt ở phía sau, đón gió thổi, tư thế có hơi giống Jack và Rose kinh điển trong Titanic. Lúc tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, trên tầng mây bỗng nhiên xuất hiện gương mặt to vĩ đại của Liên Phong Nguyệt, âm trầm nói: Con thỏ chết tiệt, đừng mơ tưởng mang theo Vụ Nguyệt bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của ta!
Vừa dứt lời, phía trước bỗng xuất hiện một cơn gió mạnh thổi tới. “Cẩn thận, Hương Hương!” Vụ Nguyệt ôm chặt Hương Hương, nhưng Hương Hương vẫn không cản được, bị cơn cuồng phong thổi trái thổi phải, sau đó lục cục ngã lăn xuống…
Đột nhiên, lưng đụng phải cái gì đó thô ráp, Hương Hương “Ai da” một tiếng, tỉnh lại. Mở to mắt nhìn, phát hiện bản thân ngủ ngủ, thế nhưng lại lăn đến chỗ cái bàn, đụng phải chân bàn rồi.
“Thì ra là nằm mơ!”
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng. Hương Hương dụi mắt đứng lên, Luyện yêu sư đã ngồi xếp bằng trên giường. Tối hôm qua Hương Hương chỉ ăn có một cái bánh bao, lúc này bụng đã thầm kêu, liền đi tới gần nói: “Sư huynh, ta đi gọi bọn họ đem thức ăn tới nhé?”
Luyện yêu sư đáp “Ừ”. Hương Hương liền cáo mượn oai hùm đi ra ngoài kêu đem đồ dùng rửa mặt và cơm vào, còn đặc biệt dặn dò bọn họ đem nhiều điểm tâm một chút. Ánh mắt Tiểu Nhị nghi ngờ nhìn Hương Hương, giống như đang nghi ngờ Hương Hương sẽ ăn vụng, Hương Hương khó chịu trợn mắt nhìn hắn, nói: “Nhìn cái gì! Đừng nhìn ta với ánh mắt đó, tu vi của ta rất cao, đã đến giai đoạn không cần dùng cơm. Ta gọi mấy thứ này, đều là vì Sư huynh của ta muốn ăn thôi. Khó được hắn cảm thấy mấy món kia của các ngươi ngon, muốn ăn nhiều một chút. Đây là vinh hạnh của các ngươi, còn không mau đi chuẩn bị”.
“Dạ, dạ”. Con người đối với người tu hành, nói thế nào thì vẫn có chút kính sợ. Khẩu khí Hương Hương lại cứng rắn, Tiểu Nhị liền vội vàng đáp ứng rời đi. Không quá một phút đồng hồ, bữa sáng phong phú liền được đưa tới. Hương Hương rửa mặt qua loa, gọi Luyện yêu sư ăn cơm một tiếng, bản thân đã ngồi đến trước bàn chọn một chén cháo, một cái bánh bí đỏ, quét hết nửa đĩa dưa muối qua ăn.
Ăn xong, trở lại trước bàn ăn, Luyện yêu sư đang chậm rãi ăn, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Sư huynh, hôm nay chúng ta có đến chỗ của Thành Chủ không?”
“Không”. Luyện yêu sư trả lời rất kiên quyết.
Hương Hương khó xử nhíu đầu chân mày: “Nhưng, Hương Hương đã hứa với Thành Chủ, phải giúp đỡ khuyên Thiếu Thành Chủ trở về, ôi chao?”
Luyện yêu sư liếc mắt lườm Hương Hương, nói: “Ngươi đi”.
Trước ngày hôm qua, Hương Hương còn có thể vô cùng vui vẻ bỏ hắn qua một bên, tự mình đi. Sau đó hỏi đường đến Kinh Thành, nàng sẽ đi tìm Vụ Nguyệt. Nhưng trải qua sự việc hôm qua, khiến nàng khắc sâu hiểu rõ, nàng chỉ là một con yêu quái, ôi chao!
Yêu quái mà xuất hiện ở trong Thành chỗ của con người, bọn họ sẽ xem yêu quái là giống loài vô cùng nguy hiểm mà bỏ chạy. Tuy đã có văn bản quy định rõ ràng, yêu quái không phạm sai lầm sẽ không thu, nhưng cũng không có luật nào quy định rõ, thu yêu chính là phạm pháp! Cho nên có vài người tu hành, thậm chí là Trảm Yêu sử, Hàng Yêu sử của Tam Bích, chỉ vì lợi ích trước mắt, nếu ở trong nhân gian mà nhìn thấy yêu quái đi lung tung liền thu. Cho nên, vì lo lắng cho cái mạng nhỏ, vẫn nên kéo Luyện yêu sư đi chung thì tốt hơn.
Hương Hương đảo tròn mắt, nghĩ ra một chủ ý. Đứng dậy ngồi xuống trước mắt Luyện yêu sư, nghiêm túc nói: “Sư huynh, Sư phụ bảo hai chúng ta thành thân, ngươi đã đồng ý rồi phải không?”
“Ừ”. Luyện yêu sư gật đầu, dáng vẻ rất ư tao nhã.
“Vậy ngươi có biết thành thân là ý gì không?” Hương Hương hướng dẫn từng bước.
“Ừ”.
“Chính là ngươi đi đâu, ta liền đi đó, có đúng không?”
“Ừ”.
“Cũng có nghĩa ta đi đâu, ngươi liền đi đó, có đúng không?”
“…”
“Giờ ta muốn đến chỗ Thành Chủ, ngươi không đi, tức là đi ngược với ý nghĩa của thành thân, cô phụ kỳ vọng của Sư phụ. Ngươi như vậy không phải là làm cho Ỷ Thiên thất vọng hay sao, còn có liệt tổ liệt tông của Tử Đài…”
“…” Luyện yêu sư bị Hương Hương nói một tràng không nói được gì, cuối cùng vẫn bị Hương Hương nửa lôi nửa kéo đi tới Phủ Thành Chủ.