Yêu Thê

Chương 34




Hương Hương chủ động chìa tay giúp đỡ, đối với Kha Thành chủ điều này tuyệt không thể nghi ngờ là lò than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vội vàng mang ơn mời Hương Hương ngồi lên ghế, sai người dâng trà đối đãi như một vị ân nhân. Trước tiên Hương Hương không vội nói lên kế sách của bản thân, mà dùng lý luận phân tích cặn kẽ chuyện này cho rõ ràng: “Ta cho rằng, tình hình hiện nay của Thiếu Thành chủ không phải là vì trúng phải yêu pháp, như vậy chỉ có thể nói đây đơn giản là tuổi trẻ nông nỗi dẫn đến hành động phản nghịch”.

“Tuổi trẻ… nông nỗi?” Kha Thành chủ không hiểu lặp lại lần nữa. Ông ta sống hơn sáu mươi năm, nhưng lại chưa từng nghe qua danh từ kỳ quái bực này.

“À, cái này…” Hương Hương dừng một chút, giả vờ bày ra dáng vẻ của một người học thức uyên bác, giải thích. “Chính là đứa nhỏ lớn lên, qua từng giai đoạn của tuổi tác mà bước vào cuộc sống, mỗi người sẽ có cá tính ngỗ nghịch khác nhau. Biểu hiện cụ thể chính là ý thức độc lập cùng với ý thức của bản thân trở nên mạnh mẽ, cho rằng bản thân là một người trưởng thành, nóng lòng muốn thoát ly khỏi vòng kiểm soát của phụ mẫu, muốn tự quyết định mọi việc của bản thân, không thích phụ mẫu can thiệp. Vì muốn biểu hiện sự ‘thành thục’ cùng ‘phi phàm’ của bản thân, sẽ có khuynh hướng bày tỏ thái độ phê phán trước mọi chuyện. Ông càng không cho phép hắn làm cái gì, hắn lại càng muốn làm cái đó”.

“Tựa như Thiếu Thành chủ bây giờ, Thành chủ lão gia càng không cho phép hắn đi gặp Cầm Tâm cô nương, hắn lại càng muốn đi. Ông càng ngăn cản, hắn liền cảm thấy ông càng đáng giận, mà vị Cầm Tâm cô nương kia càng tốt hơn. Cho nên, Luyện yêu sư… à, Sư huynh ta cũng có nói, vị Cầm Tâm cô nương kia chẳng phải yêu quái, vậy Kha Thành chủ không bằng cứ buông lỏng ra, hoặc nói rõ hơn là chu toàn cho đối lứa, đồng ý với cuộc hôn nhân này là được rồi!”

“Chuyện này… không được”. Kha Thành chủ như gặp phải chuyện khó xử. “Nữ tử này sống một mình nơi thâm sơn, sao có thể là loại nữ nhi trong sạch thuần khiết. Cho dù không phải yêu quái, Kha gia chúng ta cũng không thể chấp nhận một nàng dâu lai lịch không rõ ràng được. Hơn nữa sang năm là Tuấn nhi được mười tám tuổi, phải lên Kinh diện thánh, nhận thánh dụ, chính thức trở thành người thừa kế của Thái Hưng thành. Nàng kia không biết đại cục, không rõ lễ nghĩa, để Tuấn nhi cưới nàng ta, tương lai tai họa ấp xuống sẽ không phải chỉ một mình Tuấn nhi, mà còn là toàn bộ Thái Hưng thành nữa… nếu đúng như vậy, lão phu, chết cũng không nhắm mắt!”

Nói vậy cũng có lý. Hương Hương gật đầu nghĩ nghĩ, nói: “Vậy… Giờ hoặc không có con trai, hoặc tương lai con trai sẽ làm hại Thái Hưng thành, Thành chủ lão gia chọn cái nào?”

Tình huống này quả thực khó xử.

“Chuyện này… chuyện này…” Kha Thành chủ khó khăn rồi. Đại nghĩa làm đầu, ông ta đương nhiên không muốn Thái Hưng thành gặp tổn hại, nhưng đứa con trai yêu thương của ông, cũng thật sự khó có thể bỏ qua, không khỏi lâm vào thế khó xử.

Hương Hương đứng lên, cụ non ra vẻ sành đời vỗ vỗ vai Kha Thành chủ: “Thành chủ lão gia, con người sẽ thay đổi, Thiếu Thành chủ bây giờ không nghe lời, nhưng cũng không có nghĩa tương lai hắn sẽ luôn như vậy, hoặc là có cơ hội làm lại một người mới. Như vậy đi, trước mắt Thành chủ lão gia cứ đồng ý cho bọn họ thành thân, đừng ngăn cản Thiếu Thành chủ đi tìm Cầm Tâm cô nương”.

“Sau đó, chờ đến lúc hắn ra ngoài tìm Cầm Tâm cô nương rồi, liền lén lút đi theo hắn, đến gặp vị Cầm Tâm cô nương kia xem nàng ta là loại người gì, biết người biết ta, hẳn sẽ tìm được biện pháp giải quyết thôi!”

Trước mắt Kha Thành chủ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nghe theo lời Hương Hương nói mà làm.

Việc canh gác ở cổng đối với Kha Tuấn Vĩ được hủy bỏ, hắn liền ngay cả cơm cũng không ăn, lập tức đi ra ngoài. Hương Hương sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, thay đôi giày chạy nhanh mà Hạ Mạt đưa cho, phủ thêm khăn Hoán Thiên Lăng giúp ẩn thân của Liên Phong Nguyệt, rồi chờ sẵn bên ngoài. Hắn chân trước vừa ra khỏi cửa, Hương Hương đã đuổi kịp phía sau.

Ra khỏi đại môn thành Tây, đi đến trước một ngọn núi nhỏ, nhìn thấy tảng đá dưới chân núi ghi rõ chữ ‘Hồng Sơn’. Thời điểm Kha Tuấn Vĩ lên núi bắt đầu nhìn chung quanh, vô cùng cẩn thận, dường như sợ có người theo dõi. Hương Hương âm thầm hé miệng cười trộm, xem đi xem đi, trông chừng thì sao chứ, ngươi cũng không thấy ta!

Đang đắc ý, dưới lòng bàn chân bỗng nhiên ‘rắc’ một tiếng, đạp gãy một đoạn cành cây khô. Hương Hương không khỏi da đầu một trận rét run, thầm kêu: nguy. Quả nhiên Kha Tuấn Vĩ cảnh giác quay đầu lại, tuy hắn không nhìn thấy Hương Hương, nhưng cơ bản đã đoán được có người theo sau rồi. Liền không đi thẳng tới mục tiêu nữa, mà đi vòng vòng trên núi, hơn nữa còn cố tình chọn đường rậm rạp khó đi.

Hương Hương chỉ đang ẩn thân chứ không phải không tồn tại. Đường núi này lại rậm rạp khó đi, có mấy lần Hoán Thiên Lăng thiếu chút bị vướng cành cây kéo tụt ra, suýt lộ chân tướng. Vội vội vàng vàng thu trở về, vừa ngẩng đầu thì phát hiện không còn thấy bóng dáng Kha Tuấn Vĩ ở phía trước.

Mất dấu rồi?!

Hương Hương trợn tròn mắt, tìm vài vòng khu vực xung quanh, không thấy đâu. “Thôi, lần tới lại theo tiếp. Lần này sắp thành công lại thất bại, không ngờ để cho hắn phát hiện, lần tới nhất định phải cẩn thận hơn mới được”. Buồn bực vén Hoán Thiên lăng lên, nhụt chí ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Đi lòng vòng trong núi lâu như vậy, nàng mệt đến hết hơi rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đã rồi xuống núi.

Lấy tay làm quạt cho thoáng không khí, cơn nóng lui đi chút ít, Hương Hương liền lấy cái gương nhỏ ra, đông soi soi, tây chiếu chiếu. Sau trận vận động khuôn mặt trở nên đỏ bừng, lấp loáng mồ hôi, thật sự là kiều diễm ướt át. Đôi mắt sáng mang theo chút ủ rũ, lười biếng mà mê người. Đôi môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng thổi hơi, tràn ngập mê hoặc.

Hương Hương thở dài một tiếng: “Thật không có cách nào, sao mà đẹp quá vậy chứ!” =.=”

Từ sau khi biến hình, Hương Hương liền bắt đầu trang điểm. Chiếc gương lúc nào cũng đem theo bên mình thì khỏi phải nói, rảnh rỗi không có gì làm sẽ đem ra soi, còn vô sỉ soi gương rồi tự mình biểu diễn, tự say mê chính mình. Thứ cho nàng tâm tình của một tiểu cô nương chưa từng được làm mỹ nữ, dù sao trang điểm một chút cũng đâu ảnh hưởng đến tiến bộ xã hội đúng không?

Đang sửa sang lại đầu tóc, bỗng nhiên từ trong gương nhìn thấy sợi dây mây ở phía sau khiến nàng giật mình, hình như trong chớp mắt nó trở nên dài hơn thì phải. Động tác Hương Hương dừng lại, chăm chú nhìn dây mây kia một lúc, không nhúc nhích, nghĩ nghĩ chắc vừa nãy có gió thổi qua thôi. Khôi phục lại tinh thần, tiếp túc sửa sang lại lọn tóc, còn ngẫu hứng cải biên hát một bài ca dao: “Hương Hương là đại mỹ nữ, quốc sắc thiên hương khuynh thiên hạ, đứng đầu bảng không gì sánh bằng, thiên hạ đệ nhất chính là nàng…” Hát hát, cảm thấy không đúng, Ngũ sư tỷ cũng rất đẹp. Không thể cứ khen ngợi bản thân mà hạ thấp Sư tỷ nhà mình được. Nghĩ nghĩ, sửa miệng hát. “Đẹp nhất thiên hạ có hai người, một trong đó chính là nàng!”

Vừa hát xong, hai cánh tay phút chốc căng thẳng, lập tức phát hiện thân thể của mình đã bay lên không rồi. Nhìn lại, đúng là bị hai sợi dây mây quấn vào cánh tay, treo lên cao. “Sao lại thế này?” Hương Hương giãy dụa loạn lên, phát hiện hoàn toàn không thể thoát được. Lập tức muốn đem mấy món bảo bối bản thân có được ra, nhưng đều không dùng được, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu. “Cứu mạng! Có yêu quái hại người! Cứu mạng…”

Câu kêu cứu của Hương Hương còn chưa nói xong, chợt nghe có tiếng người ở trong rừng ‘phụt’ cười. Hương Hương lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng động. “Ai, đi ra! Mau ra đây!”

Tiếng quần áo va chạm vào cây cỏ sột soạt vang lên, một thiếu nữ mặc áo xanh từ chỗ sâu trong rừng rậm bước ra, mái tóc đen không cài trang sức tựa như thác nước tuôn chảy sau lưng. Gió núi thổi qua làm bay bay vài sợi tóc ở chỗ thái dương, lượn lờ trong gió, tạo cảm giác phiêu dật khó nói thành lời.

Kỳ quái chính là, rõ ràng hiện giờ đang vào cuối thu, nàng ta thế nhưng lại đi chân trần, trên cổ chân trắng như tuyết buộc chặt một chiếc khóa vàng nho nhỏ, sáng lấp lánh. Theo bước chân đi, loáng thoáng phản chiếu ánh sáng mặt trời làm chói mắt.

Tuy có thể gọi là mỹ nữ mang vẻ đẹp tự nhiên trong sáng, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.