Yêu Thê

Chương 28




Ở Kinh thành, Liên gia là một trong các Đại quý tộc có địa vị hết sức quan trọng trên cả nước. Gia chủ đương thời Liên Hoài Ngọc, chính là Thúc phụ ruột của Liên Phong Nguyệt và Vụ Nguyệt. Liên gia là một Đại sĩ tộc, nhân khẩu đông, nhưng con cháu ruột chính thống lại chỉ có vài người.

Từ sau khi Liên lão gia Liên Gia Ngôn qua đời, vị trí Gia chủ của ông do con trai trưởng là Liên Bội Ngọc lên tiếp nhận. Liên Bội Ngọc là người thông minh có năng lực, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng bất đắc dĩ trời ghen tị người tài, mới ba mươi tuổi đã qua đời, chỉ để lại hai đứa con nhỏ, chính là Liên Phong Nguyệt và Liên Vụ Nguyệt.

Lúc đó Liên Phong Nguyệt chín tuổi, Liên Vụ Nguyệt thì mới chào đời, cho nên vị trí Gia chủ liền do đệ đệ ruột của ông, Liên Hoài Ngọc, tiếp nhận. Theo truyền thống của Hoàng Nhiễm Thiên triều, người nối dòng là người kế thừa chính thống, lấy việc nối dõi gia tộc làm đầu. Theo lý thuyết, người kế thừa Gia chủ đời tiếp theo phải là con trưởng Liên Phong Nguyệt, chứ không phải Liên Bích Nguyệt, con trai trưởng của Liên Hoài Ngọc. Cho nên Liên Phong Nguyệt ở Liên gia, hay trong triều đình, địa vị đều cực cao. Tuy rằng chưa có chức vụ trong triều đình, nhưng bất kể ai nhìn thấy hắn, đều phải cung kính xưng hô một tiếng: Liên Thất công tử.

((Nôm na là thúc thúc Liên Hoài Ngọc chỉ làm Gia chủ tạm thời, giữ chỗ giùm Liên Phong Nguyệt, sau này khi ông không làm Gia chủ nữa thì phải trả lại cho hắn, chứ không được truyền cho con trai))

Về vấn đề này, Hương Hương đã từng cảm thụ rất rõ. Lúc trước ở trước mặt Linh Sơn quân, chính vì nàng mắng Liên Phong Nguyệt một tiếng mà bị Linh Sơn quân chỉ trích chẳng phân biệt tôn ti, bị xua đuổi ra khỏi cửa. Bởi vậy có thể thấy được, tên Liên Phong Nguyệt cặn bã bại hoại kia rất có thân phận.

Do cha mẹ mất sớm, vị thúc phụ có tư cách trông nom bọn họ nhất lại bận nhiều việc trong gia tộc, cho nên Liên Vụ Nguyệt cơ hồ là do một tay Liên Phong Nguyệt nuôi nấng. Liên Phong Nguyệt đối với đệ đệ duy nhất bẩm sinh tàn tật này cực kỳ sủng ái, gần như nói gì nghe nấy, muốn gì cho ngay.

Chuyện này, Hương Hương cũng đã cảm thụ vô cùng rõ. Lúc trước nàng nhận lời đi cùng Chi Chi tới xin làm sủng vật, Liên Phong Nguyệt rõ ràng triệt triệt để để châm chọc khiêu khích, xem thường các nàng. Sau này Vụ Nguyệt nói thích con thỏ nhỏ, hắn liền chạy tới tìm nàng, nói muốn thử nàng thôi, còn tặng nàng hai món bảo bối để lấy lòng… Như vậy xem ra, chỉ cần Liên Phong Nguyệt tới ngăn cản, vấn đề sẽ được giải quyết?

Nghĩ như vậy, Hương Hương mới an lòng, nhớ tới bản thân đã biến thành hình người *, mà vẫn chưa được nhìn thấy hình dáng của mình ra sao. Hi vọng đừng quá xấu xí, chỉ cầu bình thường, không khiến người nhìn thất vọng là được rồi! Ở trong phòng tìm kiếm một vòng, mới tìm được chiếc gương nhỏ trong phòng của Kỷ Thiển Trần, soi lên… Ôi mẹ ơi, không thể nào?!

Sợ bản thân nhìn nhầm, vội vàng dùng ống tay áo mạnh tay lau chà trên mặt kính, soi lần nữa… oa oa oa… Trời ơi, không thể nào, đây là ta?! Lại dùng sức chà lau, lại mạnh mẽ soi thêm lần nữa… A a a, là thật!

Hương Hương nhịn không được nhếch miệng cười ngây ngô, A ha ha! Ta, Thảo Hương Hương, không ngờ lại biến thành một đại mỹ nhân tuyệt thế! Gương mặt trái dưa tinh tế, da thịt trắng bóng như tuyết, làn mi cong cong, ánh mắt sáng ngời, mũi đẹp tinh xảo, thật sự là càng nhìn càng đẹp mắt! Thấy thế nào cũng hoàn mỹ!

Aaa, thật sự kinh hỉ, không uổng công thời điểm biến thân chịu khổ sở chết đi sống lại. “Đại mỹ nhân, đại mỹ nhân! Hương Hương là một đại mỹ nhân!” Hương Hương vui sướng cao hứng nhịn không được giơ gương hoa chân múa tay, lại không dám cười quá lớn tiếng, sợ Vụ Nguyệt nghe được. Bởi vì hắn hình như không quá vui với việc nàng biến thành hình người * này.

Kỷ Thiển Trần từ ngoài cửa tiến vào, liền thấy Hương Hương đang ngốc nghếch giơ gương nhảy múa trong phòng, miệng còn lầm bầm khiến người ta dở khóc dở cười. Nhớ đến trước đó không lâu, nàng còn khóc như một còn mèo tam thể, lúc này thế nhưng cao hứng quên hết tất cả rồi. Đứng ở cửa, nhịn không được dội nước lạnh nói: “Ngươi không biết diện mạo này của ngươi, trông có chút quen mắt sao?”

“A, có sao, giống ai?” Hương Hương giơ gương, trái soi soi, phải soi soi. Ôi chao, đây là con gái nhà ai, dáng vẻ đẹp mắt như vậy, tựa như tiên nữ trên trời! Trong lòng đang ngây ngất, bỗng nghe tiếng Kỷ Thiển Trần nhàn nhạt bỏ thêm một câu: “Giống Nhiên Hương sư huynh”.

Hương Hương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, cuống quít chạy ra cửa nhìn xung quanh, may mắn Vụ Nguyệt không có đây, nếu để hắn nghe được, khẳng định sẽ lại không vui. Nhanh chóng chạy tới kéo tay Kỷ Thiển Trần, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nói lung tung, nơi nào giống Luyện yêu sư Sư huynh chứ, một chút cũng không giống!”.

Kỷ Thiển Trần có chút buồn cười xem Hương Hương lừa mình dối người, nói: “Tuy rằng tướng từ tâm sinh, nhưng ít ít nhiều nhiều sẽ giống với người cuối cùng nhìn thấy lúc biến thân. Hơn nữa thời điểm ngươi biến hình gặp nguy hiểm, là Nhiên Hương sư huynh dùng máu của bản thân giúp ngươi vượt qua kiếp nạn mà?”

“A, có sao? Không có đâu?” Hương Hương đong đưa đầu, nàng chỉ nhớ Luyện yêu sư không ngừng uy nàng uống thuốc, đâu có uống máu nhỉ?

Thấy nàng có vẻ mơ hồ, Kỷ Thiển Trần nhịn không được gõ đầu nàng một cái, nói: “Không có thì không có, đi nấu cơm, chờ nếm thử tay nghề của ngươi đó”.

“A, được!”

Hương Hương định sẽ nấu vài món ăn, nàng nghĩ đến giấc mơ được ăn thịt suốt gần một năm qua, rốt cuộc có thể thực hiện rồi. Nhờ Kỷ Thiển Trần xuống núi mua chút thịt cá về, thế là cả một bàn lớn đầy đồ ăn các món như thịt nướng, cá mè chưng, gà xé nướng. Kỷ Thiển Trần nhìn, nhíu nhíu mày nói: “Ta mua chính là phần lương thực dùng cho ba ngày đấy”. Ngụ ý chính là, sao ngươi lại đem toàn bộ nguyên liệu đi nấu hết vậy.

“A…” Hương Hương vội vàng vỗ vỗ ngực nói. “Ta ăn, ta ăn, cam đoan tuyệt không lãng phí!”. Một năm, chợt thấy nhiều thịt như vậy, nhất thời kích động, nên đem ra nấu hết. Để tránh lãng phí, chỉ có thể ‘phù phù phù phù’ dùng sức ăn, vừa cố gắng ăn vừa gắp thức ăn vào chén của Vụ Nguyệt.

“Mùi vị không tệ”. Kỷ Thiển Trần khích lệ nói. “Xem ra việc Hương Hương biến thành người * cũng có chút tác dụng”.

Hương Hương vừa nghe, không vừa ý, miệng ngậm đầy thức ăn thì thầm nói: “Chẳng lẽ lúc Hương Hương là thỏ, lại không có chút hữu ích nào sao?”

Kỷ Thiển Trần mím môi nói: “Ta đâu nói thế”.

“Sư tỷ rất quá mức rồi…”

Lúc thức ăn được nấu xong, kỳ thực Hương Hương muốn mời Luyện yêu sư qua bên này ăn chung. Dù sao cũng nhờ có hắn giúp nàng thực hiện nguyện vọng này, hơn nữa lúc biến hình, nếu không phải có hắn ở bên cạnh giúp đỡ, mạng nhỏ của nàng chưa chắc đã có thể bảo toàn, điều này mọi người đều có thể hiểu được. Nhưng mà Vụ Nguyệt không thích, quên đi.

Luyện yêu sư bình thường nhìn có vẻ chân thật, ngơ ngơ ngác ngác, cho nên Hương Hương kỳ thực không hề cảm thấy hắn cố ý hại nàng, bị sư môn bức hôn, bất quá quả thật cũng tại nơi hắn, nàng mới không thể không đi nhờ tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia giúp đỡ, cho nên hắn xứng đáng không được ăn ngon.

Cố sức nhai, gắng sức nuốt, rốt cuộc cả bàn thức ăn lớn coi như được giải quyết xong, Hương Hương ăn no liền ra sân tản bộ, tiêu thực tiêu cơm, thuận tiện luyện tập một chút. Đã lâu không cần dùng hai chân đi như thế này, cảm thấy thật hào hứng, bình thường đều phải nhảy nhảy. Đang cao hứng thì Lam Thiên Sách tới, đi cùng còn có Liễu Y Vân sư bá, trong lòng Hương Hương trầm xuống, vội vàng bước tới hành lễ: “Sư phụ, Sư bá”.

“Hương Hương”. Lam Thiên Sách gật gật đầu. “Không sao là tốt rồi, tu vi của ngươi không đủ, gượng ép biến hình là chuyện rất nguy hiểm. May mắn có Nhiên Hương sư điệt ở bên cạnh giúp đỡ, mới có thể thuận lợi. Bất quá hắn và ngươi đã lập huyết thệ, thay ngươi đón nhận kiếp nạn nên bị thương nặng, đoán chừng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hồi phục. Hương Hương có thời gian thì đi thăm thú các nơi đi”.

Nghe nói Luyện yêu sư bị trọng thương, Hương Hương lúc này kinh ngạc một chút, ngập ngừng đáp lời “Dạ”. Quay đầu lại, liếc thấy Vụ Nguyệt đang từ trong nhà bước ra, nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải. Luyện yêu sư vì giúp nàng mới bị trọng thương, về tình về lý, nàng hẳn là nên đến thăm, nhưng Vụ Nguyệt sẽ không vui, vậy… hay là lén đi thôi?

Thuận tiện khuyên Luyện yêu sư nên từ chối việc hôn sự này. Hắn là Luyện yêu sư của Tử Đài, nếu hắn cũng lên tiếng kiên quyết phản đối, Ỷ Thiên hẳn cũng sẽ không biết xấu hổ mà ép buộc hắn kết hôn đâu? Đương nhiên rồi, Bích Tôn của Tử Đài cũng không phải chỉ để ngồi không, sẽ không trơ mắt nhìn đệ tử của chính mình bị đá vào củ khoai lang nóng bỏng tay là nàng đây.

Ý, mình thực sự hỏng bét đến nước này sao? Hương Hương gãi gãi đầu, có phải quá tự hạ thấp mình rồi không?

Vốn tưởng rằng Lam Thiên Sách sẽ đề cập đến chuyện hôn sự, không ngờ ông lại không nhắc gì tới, vậy Hương Hương cũng không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể giấu ở trong lòng, một mặt lại không nhịn được ôm ý nghĩ may mắn. Có phải là mấy người Vụ Nguyệt và Sư tỷ suy nghĩ quá nhiều hay không, Sư phụ thật ra không hề có ý kia, hoặc là, chuyện muốn nàng thành thân với Luyện yêu sư gì đó, chỉ là một câu nói đùa thôi.