Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 42




Quá thời gian ăn cơm trưa không lâu lắm, trên đường Cổ Đình Tây dẫn Đường Lan Thanh đi tới phòng thể dục thay quần áo thì nhận được rất nhiều loại ánh mắt mà không rõ hàm ý từ các học sinh khác quăng tới, hắn cúi đầu hơi đánh giá người trong lòng, khẽ hỏi: "Hay là... Để ta ôm ngươi đi? Ngươi có thể đem mặt chôn trong ngực ta, như vậy liền không ai có thể nhìn thấy ngươi."

"Ngươi đây là muốn bịt tai trộm chuông***hay là muốn diễn kịch thần tượng như mấy nam thần, nữ thần?" Đường Lan Thanh thoáng lui lại một chút, nàng đem áo khoác đồng phục ở trên vai mặc vào. Sau đó kéo khóa lên một nửa, đem dây buộc tóc tháo xuống. Mái tóc đen mượt có chút rối tung thuận thế mà rơi xuống, Đường Lan Thanh tự nhiên mà đem tóc vén ra phía sau tai, rồi  lấy chiếc khăn trên tay Cổ Đình Tây lau tóc.

***tự lừa dối mình hoặc dối mình không dối được người

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu lên người Đường Lan Thanh, trong lúc vô tình cũng tiếc lộ sự lười biếng của nàng qua nhất cử nhất động, nhìn cô gái trước mặt bận chiếc áo khoác của chính mình, vạt áo lỏng lẻo che đi đầu gối nàng, thân thể vốn nhỏ nhắn nay tựa hồ lại càng trở nên nhu nhược thêm mấy phần.

Cổ Đình Tây phảng phất giống như mười tám năm nay lần đầu tiên nghe được trái tim của mình nhảy lên mãnh liệt như vậy, toàn bộ mạch máu đều mở ra. Nếu như có thể, hắn hi vọng cảnh tượng trước mặt này mỗi ngày đều có thể diễn ra.

***giữa trưa, tầm 12h

Đường Lan Thanh khó chịu mà lau tóc hai lần, sau đó tùy tiện đem khăn mặt đeo trên cổ, thấy người bên cạnh sững sờ thì ghét bỏ đạp hắn một cước "Có đi hay không."

"Khụ! Đi." Cổ Đình Tây lúng túng dùng mu bàn tay vuốt vuốt chóp mũi, cười gượng đi theo bên cạnh nàng, hắn hoài nghi chính mình khi nãy có phải hay không là luyến đồng phích***¹ hoặc cũng có thể là luyến muội tình kết***², tựa hồ có chút giống như cái ca ca muốn mỗi ngày đều có thể chiếu cố muội muội đi... Tuy rằng hắn không có em gái ruột, nhưng là hắn đã sớm đem Đường Lan Thanh coi như em gái ruột mà đối xử, nếu không thì tại sao mọi thứ thuận theo nàng như vậy a.

***¹yêu thích nhi đồng

***² tình cảm yêu thích đối với muội muội.

Sau khi nghĩ thông suốt Cổ Đình Tây tâm huyết dâng trào trêu ghẹo nói "Tiểu muội muội, kêu một tiếng ca ca  nghe xem, kêu ca ca, ca ca mua kẹo ăn ngươi ăn"

"Không ăn, không cần gọi nha." Đường Lan Thanh một chút tình cảm cũng không lưu, thẳng thừng từ chối, nàng đi tới khúc quanh, lúc đi ngang qua cửa kính thì đột nhiên dừng chân lại.

Cổ Đình Tây cũng theo nàng dừng lại, cười trêu nói "Như vậy mua cho ngươi kem ngươi thích ăn thế nào?"

Đường Lan Thanh hai mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm về phía trước, thở ra từng chút từng chút hơi thở, quay người lại đồng thời nhẹ giọng nói "Phân Khối, ngươi về trước đi."

Dứt lời, nàng hướng về khúc quanh lúc nãy mà đi, liếc mắt nhìn bên tay trái cũng chính là cửa kính ở đối diện bên phải, Đường Lan Thanh chậm rãi chuyển đầu qua nhìn về phía bên phải. Nếu đã muốn đuổi tới, vậy vừa nãy tại sao lại như vậy thờ ơ, không chút tình cảm?

Cố Hoài Cẩn đứng lại ở bên mặt nàng, nhìn thấy ánh mắt né tránh của nàng,  chính mình tâm trạng lập tức chìm xuống, há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi. Đơn giản cái gì cũng không nói, đi được mấy bước thì thấy nàng bé ngoan theo sau chính mình, cuối cùng quyết định dẫn nàng hướng về phòng thay đồ mà đi, Cố Hoài Cẩn dùng dư quang quét mắt nhìn bốn phía, thấy bóng dáng Cổ Đình Tây ở cầu thang trước cửa đại sảnh mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Thời điểm gần đến cửa phòng thay đồ, Đường Lan Thanh bước nhanh vào cửa trước tiên, nàng đi thẳng đến tủ quần áo của chính mình, sau đó đứng yên ở trước tủ quần áo, chờ sau khi Cố Hoài Cẩn đi vào thì đưa tay đóng cửa, mở ra tủ quần áo.

Cố Hoài Cẩn tựa ở cửa, đứng khoanh tay trước ngực, thấy động tác vừa mở tủ ra liền đóng lại của nàng, lông mày nhíu lại "làm sao?"

"Y phục của ta lúc trước mang về giặc, hôm nay quên mang theo." Đường Lan Thanh sắc mặt không tốt nắm tay Cố Hoài Cẩn đi ra ngoài, trên đường đi trầm mặt nhắn tin cho Cổ Đình Tây, đến khi về đến nhà Đường Lan Thanh vẫn chưa từng nói một câu.

"Ta đi tắm rửa." Đường Lan Thanh nói xong câu đó liền buông tay cái hai người đang nắm lấy nhau ra, chân vội vã bước trở về phòng, cầm lấy quần áo vọt vào phòng tắm. Nàng cố ý đồng thời ra mở ra vòi nước bồn rửa tay cùng vòi sen, chính mình thì ngồi ở một bên nôn khan, trong đầu hình ảnh con chuột chết ướt nhẹp, bên cạnh nó là cái đuôi màu trắng nhúc nhích qua lại, làm cách nào cũng không biến đi được.

Dọc đường đi nhận ra biểu hiện không bình thường của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn dự định đến an ủi khi đứng cửa phòng tắm thì nghe được tiếng vang nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, nàng mặt âm trầm gọi điện thoại cho Diệp Hoan, nghe được bên kia đáp lời thì sắc mặt càng thêm âm trầm. Cố Hoài Cẩn qua loa đáp lời vài câu thì cúp điện thoại, đi vào bếp nấu một ấm nước, nàng dùng hai cái bát luân phiên rót nước ra, đến khi nước hơi hơi nguội một chút thì bưng vào đặt trong phòng ngủ.

Nghĩ đến dáng dấp bị xối ướt của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn mở ra ngăn kéo, lấy máy sấy trước đây mình để vào, ở bên trong đồ vật trước kia đặt nơi nào, thì hiện tại vẫn ở nguyên chỗ ấy. Đuôi lông mày giương lên, nàng lấy ra máy sấy sau đó đặt trên bàn trang điểm, ánh mắt thật sâu nhìn cửa phòng tắm một chút, liền ra ngoài ngồi xuống ghế salông trong phòng khách.

Đường Lan Thanh sau khi tắm xong, lau đầu đi ra ngoài, liếc mắt liền thấy thấy máy sấy cùng chén nước ấm đang bốc hơi, nàng quét mắt nhìn gian phòng không phát hiện bóng dáng Cố Hoài Cẩn, lập tức không thèm để ý tóc vẫn đang ướt hoảng loạn chạy ra ngoài.

Bởi vì Đường Lan Thanh một lòng nghĩ  chạy đến xem đôi giày đặt ở ngoài cửa, cho nên nàng hoàn toàn không để ý thấy ánh mắt đang nhìn chính mình ở sô pha, đợi đến lúc nàng nhìn thấy hai đôi giày đặt nguyên vẹn ở cửa thì mới kinh ngạc xoay người.

Giờ khắc này Cố Hoài Cẩn cũng nghe được động tĩnh đứng lên hướng về phía của nàng đi tới, thấy nàng đứng ở cửa xoay người lại thì mới dừng bước, nhìn biểu hiện hoảng loạn trên mặt nàng vẫn chưa biến mất khiến cho con ngươi Cố Hoài Cẩn khẽ run, muốn mở miệng nói một chút lời quan tâm nhưng khi ra khỏi miệng lại là lời nói không liên quan "đang làm cái gì?"

"Ta cho rằng ngươi đi rồi." Đường Lan Thanh thật lòng trả lời, bất tri bất giác cảm thấy chính mình nói lời không nên nói, thì liền bỏ qua đề tài này "sao ngươi không nghỉ trưa đi?"

"Ừm." Cố Hoài Cẩn về phòng ngủ cầm lấy áo ngủ, đang chuẩn bị mở cửa phòng tắm ra thì bị Đường Lan Thanh ngăn lại, nàng nhíu mày "sao vậy?"

Đường Lan Thanh trừng lớn hai mắt, không thể tin tưởng hỏi "Ngươi ngủ ở đây?"

"Không cho?"

"Không, không có..." Đường Lan Thanh hoảng loạn  buông tay ra, uỷ khuất xẹp xẹp môi, không muốn gặp mình cũng là nàng, muốn giữ mình lại cũng là nàng, chính mình cái gì cũng phải răm rắp nghe theo... Quên đi, ai kêu nàng muốn đem nàng  sủng lên trời, Đường Lan Thanh rất rõ ràng Cố Hoài Cẩn đối với nàng mà nói có bao nhiêu trọng yếu, cũng  sớm biết chính mình đối với nàng trình độ sủng nịch đã vượt xa mức độ tưởng tượng của mình.

Yêu đến mức tận cùng, trả giá bao nhiêu, những chi tiết nhỏ bé tựa hồ đều có thể bỏ qua không để ý, từ đáy lòng chỉ muốn thỏa mãn đối phương.

Uống một chén nước ấm vào bụng, Đường Lan Thanh thân thể căng thẳng đã tốt hơn rất nhiều, nàng hơi hơi thổi khô tóc, sau đó nhìn cái giường hai người to lớn hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là ngồi vào trước máy tính mở game ra, đăng nhập vào.

So với để Cố Hoài Cẩn tránh né trước, chi bằng chính mình chủ động một chút, tránh không tiếp xúc.

Nàng mở khung bạn tốt ra, thấy hai chữ "Thải"*** đang sáng  thì liền phát tin nhắn.

***trong Tiếng Trung là hai chữ

( Private chat) Tiêu Nhục Thư: Ở đâu? Ta đi cùng ngươi.

( Private chat) Thải: Tân Thủ Thôn, đang ở ngoài đánh sói đói, sau đó đánh thủ lĩnh.

Thải là bị nàng kéo tới cùng chơi trò chơi này, vốn là định đem Cổ Đình Tây cũng kéo lên, nhưng nghe nói hắn đã chơi rồi nên đành thôi, nàng cũng không có hỏi hắn ở sever nào. Nhiều người cũng là để thêm náo nhiệt thôi, nếu hắn đã đang chơi thì không cần thiết cứng rắn bắt hắn phải từ bỏ sever đang chơi qua đến sever của nàng.

Tiêu Nhục Thư một đường dùng khinh công bay thẳng đến bên cạnh người chăn ngựa, lựa chọn địa đồ đi tới Tân Thủ Thôn, sau đó liền để xe ngựa mang nàng tự động đi tới, thừa dịp đang rảnh, Đường Lan Thanh đứng dậy đem dây điện của máy sấy quấn lại sau đó đặt lại chỗ cũ. Đến khi Cố Hoài Cẩn thay quần áo, rửa mặt xong đi ra, Đường Lan Thanh đã ngồi ở trước máy tính, năm ngón tay đặt trên bàn phím thao tác thật nhanh.

Tiêu Nhục Thư đứng trước mặt quái vật khổng lồ, rít gào một tiếng, đất dưới chân bị nàng chấn động đến mức chia năm xẻ bảy, trong tay song kiếm biến thành thất thương, khi thì biến thành chưởng đánh vào quái vật trong thân thể, đại chưởng gào thét  nhanh chóng xoay tròn cắt chém quái vật trước mặt, quái vật khổng lồ gào thét thê thảm, thân thể bị chém khiến nó ngã gục xuống đất, trên đất rơi xuống một hòm báu hoàng kim.

Tiêu Nhục Thư lấy ra quạt giấy, đứng trước mặt thi thể quái vật phe phẩy quạt giấy, ra dáng một bộ công tử văn nhã thư sinh, cùng với hình tượng dũng mãnh gϊếŧ địch khi nãy hoàn toàn khác xa.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Mời gọi ta Tiêu thiếu gia.

( Đội ngũ) Thải: Tránh ra, cản trở ta mở rương.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Hảo thương tâm... Lại nói ngươi bao nhiêu không dùng, lại dùng tên thật làm tên game.

( Đội ngũ) Thải: Thật là giả, giả là thật, giả là thật thì thật cũng là giả.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Cũng được à, ha ha...

Thải mở xong hòm báu trở về thôn trang trả nhiệm vụ, Tiêu Nhục Thư chủ động đi sau lưng nàng, khi đánh quái thì liền dùng vũ khí cùng chiêu thức có phạm vi công kích rộng, rảnh rỗi thì lại tiếp tục cầm quạt giấy phe phẩy. Đường Lan Thanh vẫn chăm chú trên game, sợ chính mình sơ suất một chút sẽ khiến cô gái nhỏ bé đi bên cạnh mình nằm trên sàn, cho nên nàng không có nhận ra, Cố Hoài Cẩn đang đứng phía sau nàng sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

Cố Hoài Cẩn híp mắt nhìn tên thành viên đội ngũ, thân thể lui lại nằm dài trên giường, nàng nhắm mắt, nghe được bên trong phòng ngủ âm thanh bàn phím bùm bùm cùng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khẽ càng thêm rõ ràng của Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn trầm giọng nói "Đường Lan Thanh."

"Hả?" Đường Lan Thanh nghiêng mặt, đem lỗ tai thoáng hướng về phía Cố Hoài Cẩn hất hất, con mắt vẫn chưa từng rời màn hình.

"Ngươi gõ bàn phím rất ồn"

"Ồ... Xin lỗi... Ngươi ngủ đi, ta không gõ phím bàn." Đường Lan Thanh vào đội ngũ đánh xong một câu sau cùng, thì liền đem toàn bộ chức năng đổi thành dùng chuột click.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta không dùng bàn phím, có thể sẽ đánh chậm một chút.

( Đội ngũ) Thải: Tốt.

Đường Lan Thanh mím môi dùng tay trái chống cằm, rất là ra sức nhấn chuột, nhưng không mấy phút thì lại nghe được âm thanh lành lạnh của Cố Hoài Cẩn "Đường Lan Thanh."

"Hả?"

"Ngươi đè chuột xuống quá mức rất ồn."

"Ò... Xin lỗi..." Đường Lan Thanh xẹp dưới miệng, yên lặng ở trong đội ngũ gửi đi một câu "phải thoát" sau đó liền đem máy tính đóng.

Đường Lan Thanh ngồi tại chỗ  nhìn màn hình đang tối dần, do dự hồi lâu không biết có nên lên giường không, cuối cùng quyết định m nằm nhoài trên bàn máy tính chợp mắt.

"Đường Lan Thanh."

"Hả?" Rầu rĩ đáp lại một tiếng, Đường Lan Thanh đứng dậy quay đầu nhìn người nằm trên giường, bốn mắt chạm vào nhau "ta không làm ồn..."

Vỗ khoảng không trên giường ngủ, Cố Hoài Cẩn nhìn nàng trầm mặc không nói.

Đường Lan Thanh hiểu rõ đứng lên nằm dài trên giường, mới vừa đắp kín chăn, liền bị Cố Hoài Cẩn ôm vào trong ngực, bên tai chỉ nghe tiếng nàng ôn nhu nói "Hảo hảo ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ."