Bước qua cánh cửa vào trong một căn nhà , một ngôi nhà đẹp!! Thật sự đẹp lắm , nhưng càng đẹp bao nhiêu thì sự cô quạnh càng nhiều bấy nhiêu.Sự cô quạnh ấy như sẵn sằng bao phủ bao phủ, xâm chiếm bất cứ ai bước vào trong. Từng lớp bụi , màng nhện phủ đầy trên mặt bàn, ghế , khung cửa sổ , trên mặt tủ… và phủ đầy toàn bộ nghóc nghách trong nhà. Như một căn nhà hoang , không được ai quét dọn, không ai chăm chút. Trong phòng ngủ của căn nhà ấy có một người con gái cuộn mình trong chăn co mình trong một góc của giường . Đầu tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao, toàn thân trắng bệch khô khốc thiếu sức sống.Đôi mắt sưng húp vô hồn,ánh nhìn xa săm không định hướng, cuồng thâm trên mắt rất đậm không biết đã bao nhiêu ngày cô gái này chưa ngủ và đã khóc bao đêm. Tại sao một cô gái ở tuổi ăn tuổi chơi vô lo vô nghĩ mà giờ đây lại nằm góc như xác sống, tất cả cũng vì vụ tai nạn kinh hoàng ấy.Vụ tai nạn ấy đã cướp mất cha mẹ và người em ruột thương yêu của nó.Mỗi đêm nó lại thầm oán , sao ông trời quá bất công lại cướp đi mất 3 người nó yêu nhất mà chỉ cho nó ở lại. Tại sao bố mẹ lại bỏ rơi nó nơi xã hội bất công? Tại sao không phải là nó ra đi mà lại là em nó?....
-Trời à , ông thật nhẫn tâm, lại quá ác độc. (hứ)(cười đểu) Sao lại gọi là tai nạn được phải gọi là tử nạn,chết hàng loạt mới đúng chứ.Tất cả là tại ông á , trời à !Tại ông hết ! Để họ đi khác nào cắt từng khúc ruột, cắt hết tim gan tâm can tôi, khác nào bảo tôi chết.. À đúng rồi có cách rồi , chỉ cần chết đi là có thể thấy mẹ cha , có thể ôm ấp con em bé nhỏ của mình , có thể đoàn tụ.
Dòng nước mắt lại lăn dài . Nó lại khóc dòng nước mắt như không ngưng chảy được nữa . Một ý nghĩ điên rồ, mày á Băng mày ngu lắm . Cha mẹ mày em mày ra đi để mày có thể được ở lại, để cho mày có quyền được sống. Thế mà giờ mày lại đòi chết . Liệu khi mày chết rồi xuống gặp cha mẹ ,cha mẹ có vui mừng không hay lại cho mày mấy cái tát vào mặt rồi đuổi đi. Mày biết tính cha mẹ mình mà , dữ lắm nha Băng ! nó cười , nụ cười đã mất đi từ khi vụ tai nạn ấy xảy ra, một nụ cười thật sự.Từ nụ cười nhẹ rồi nó chợt cười lớn, cười đến tận mang tai. Nó đã quyết định nó phải cười, cười bù cho mấy ngày nó nằm xó nhà và cười cho tương lai của nó. Nó được sống nên nó phải sống , sống thật vui vẻ , phải sống cho cha mẹ và em nó nữa .Nhưng giờ nó phải ngủ đã, ngủ để chuẩn bị cho dấu chấm xuống đoạn của cuộc sống nó.Đó là giấc ngủ cần thiết để nó kéo lại tinh thần.
Nó tên là Phạm Hoàng Thảo Băng, học lớp 11, xinh nhưng không thuộc dạng quốc sắc thiên hương cũng có thể nói là bình thường, học tạm được, thuộc cung xử nử nên tính y như xử zậy.
Hôm nay là một ngày đẹp, không khí trong lành,bầu trời trong xanh, từng tia nắng sớm len lỏi qua những khe cửa. Nó động mình thức dậy, vươn vai ngáp dài. Ngồi tựa mình vào giường nó ngẫm lại những ngày vừa qua :
- Sự giằng xé trong mình mấy ngày qua đã được trút bỏ. Giờ phải sống thật tốt . Chuyện đã qua rồi mà, thì kệ nó luôn đi….(Hắt xì) Ôi nhà gì dơ zậy trời, mẹ mà thấy mẹ la chết lun quá… Thui dọn nhà đã.
Nó bước vào phòng vscn xong, mặc cái tạp giề ùi bắt tay vào lau dọn .Đúng thật là nhà nó không to nhưng toàn là gỗ trạm trổ công phu.Riêng việc lau cái lamri (ai ko pít lên mạng tra nha) không là cũng đuôi sắc đuối rồi. Nên tận 11h trưa nó mới dọn xong. Bụng kêu ọt ọt nó quyết định sang cô hàng xóm mua đồ về nấu ăn. Thấy nó sang cô vui lắm, từ khi cha mẹ nó mất có thấy nó ra ngoài đâu chỉ rúc trong nhà . Ai đến thăm cũng đóng chặt cửa không tiếp khách . Ngay cả ông bà của nó cũng phải ra về. Mọi người cũng lo lắng liệu nó có nghĩ quẩn không . Giớ thấy nó chịu qua mua đồ về nấu là cô mừng quá rồi . Tí nữa phải báo cho ông bà của nó và mọi người trong khu biết mới được. Quay trở về nhà nó nấu một bữa thịnh soạn rồi ngồi vào bàn ăn .Nó ăn rất nhanh , thật sự nó đói lắm rồi . Khi bắt đầu cảm thấy nó đôi tay cầm đũa như khựng lại. Dòng nước mắt lại tuôn rơi, hình ảnh bữa cơm gia đình như ùa về .Vội lau nước mắt ,xua tan đi quá khứ .Đôi mắt chợt lướt qua tờ lịch .Nó thốt lên:
-Oh !! Vậy là đã khai giảng được hai tuần rồi. Chắc phải đi học lại thôi.
Nghĩ là nó đã nghỉ 2 tuần nhưng thực sự nó đã nghỉ học được 4 tuần. Nên ngày mốt nó sẽ đến trường vì hôm nay là thứ bảy mà.
Còn bây giờ ngủ đã. Nó muốn ngủ vì nó sợ , sợ cái không gian yên tĩnh bao trùm lên nó, nó sợ nó lại nhớ cha mẹ và nhỏ em.Nhưng trời đâu để nó yên. Chìm vào giấc ngủ nó lại mơ lại vụ tai nạn ấy như những thước phim tua chậm rồi bàng hoàng tỉnh giấc.Nó lại khóc, không biết từ bao giờ nó lại yếu đuối đến mức này, nhưng giờ đây nó không thể nào làm cho những giọt nước mắt ngừng rơi.Bỗng nó nghe thấy tiếng ai đó kêu mình từ ngoài vọng vào. A!!! Bà!!! Nó chạy thật nhanh ra ngoài, sa vào lòng bà mà khóc, giờ nó muốn khóc, khóc hết nước mắt để sau này nước mắt khỏi phải rơi.Bà vuốt đầu nó rồi cùng nó vào nhà. Bà bảo :
-Cha mẹ và em con đã mất rồi, bà biết con buồn lắm.Bà cũng vậy, giờ bà chỉ còn mình con nên về sống với ông bà nha con, được không?
Gạt đi giọt nước mắt nén đau buồn nó trả lời:
-Bà! Con không muốn rời khỏi đâu, con muốn ở lại đây một mình được không bà.
-Không được, ở đây một mình ai chăm sóc cho con, không làm như vậy được..
-Con lớn rồi mà bà, tự chăm sóc bản thân con có thể làm được, ở đây có quá nhiều kỉ niệm đẹp đối với con, với lại con cũng muốn tự lập cho cha mẹ con thấy nên bà cho con ở lại đi.