Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 217




Chương 217

“Là ai, có phải là người nuôi lươn không?”, Mục Long ra vẻ đoán mò nói.

“Nói hươu nói vượn!”, Hoàng Thiện nghe thấy thì không bình tĩnh nổi nữa, thở hổn hển nói.

“Giang Thiên Vũ chính là đệ đệ của Giang Thiên Tứ, thiên kiêu của nội môn, Giang sư huynh từng dặn dò ta, muốn ta chăm sóc Giang Thiên Vũ, mà bây giờ, ngươi lại dám chặt đứt một tay của hắn ta trên Sinh Tử đài, sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?”, Hoàng Thiện dùng ánh mắt uy hiếp đánh giá Mục Long.

Mục Long nghe xong thì lập tức bật cười, cười đến mức có chút bừa bãi.

“Theo như lời ngươi nói, đáng lẽ ra ta nên bị Giang Thiên Vũ chém chết trên Sinh Tử đài hay sao? Nếu như thật sự có suy nghĩ như thế thì ta đây không thể không hoài nghi, ngươi thực sự là lươn thành tinh, đầu óc không được trọn vẹn”.

“Hẳn là ngươi cũng biết, những lời này của ngươi là đang đùa với lửa!”, trong cơ thể Hoàng Thiện ẩn ẩn xuất hiện một cỗ khí tức nóng bỏng.

“Không, ngươi sai rồi, không phải là ta đùa với lửa, mà là…”, Mục Long nói đến đây thì bỗng nhiên nhỏ tiếng lại.

“Hửm?”, trên mặt ba người hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Lươn”, cuối cùng Mục Long phun ra hai chữ.

Rốt cuộc Hoàng Thiện cũng không nhịn được nữa, chân nguyên toàn thân giống như lửa cháy mãnh liệt, trực tiếp thiêu đốt bên ngoài cơ thể, dưới ánh đỏ chiếu rọi của Liệt Hỏa Chân Nguyên, khuôn mặt hắn ta càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ.

“Không biết sống chết, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân đánh bại được Giang Thiên Vũ thì có thể thoải mái hoành hành, không chút kiêng dè ở ngoại môn hay sao?”

“Hiện giờ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đứng thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, làm sao có thể biết được sự khủng bố của mười vị trí đầu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, vì sao Hoàng Thiện ta lại được xếp thứ tám!”.

Cái tên Hoàng Thiện này cũng có tu vi Tích Cung cảnh, chân nguyên toàn thân nóng bỏng như lửa, dường như có thể thiêu đốt tất cả, vô cùng bá đạo, hung mãnh, Mục Long có cảm giác hắn ta còn mạnh hơn so với Giang Thiên Vũ kia vài phần.

“Dáng vẻ tức giận này của ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị nướng lươn sao?”, Mục Long lẳng lặng cảm nhận hơi thở chân nguyên nóng rực của Hoàng Thiện, không chút dao động nói.

“Vô liêm sỉ, ta giết ngươi!”

Hoàng Thiện tức giận gầm lên, hắn ta bay thẳng đến chỗ Mục Long, tung ra một quyền.

Hôm nay, vốn dĩ hắn ta muốn dạy cho Mục Long một bài học, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta đã bị Mục Long liên tục đùa giỡn, đường đường là người đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, từ lúc tạo nên tên tuổi đến giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn ta, Mục Long mới chỉ đứng thứ mười hai, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.

Thế nhưng, ngay khi Mục Long chuẩn bị đánh trả thì sâu trong Tụ Linh tháp bỗng nhiên truyền đến một âm thanh như có như không vang vọng.

“Trong Tụ Linh tháp, không được tranh đấu!”

Lời nói còn chưa dứt, tất cả sức mạnh đã bị tan biến vào hư vô, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người Mục Long và Hoàng Thiện cũng bị giam giữ tại chỗ, không thể nào động đậy.

Sau đó, trên hư không, một bóng hình từ từ xuất hiện, đôi chân giẫm lên hư không, từng bước bước tới.

Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, thân hình mạnh mẽ, dũng mãnh, trên người không có chút sức mạnh dao động nào nhưng lại có thể đi lại tự nhiên, rõ ràng là một thân tu vi đã trở lại nguyên trạng, đạt đến trình độ siêu phàm.