Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 191




Chương 191

“Hội Thiên Vũ, ta vốn không muốn trêu chọc các ngươi thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ, các ngươi lại vội vàng đến khinh nhục ta như vậy, là bởi vì thấy ta mới vừa đến ngoại môn, nên các ngươi nghĩ ta chỉ là một quả hồng mềm, mặc cho người nắn bóp hay sao?”

“Đến cả sự uy nghiêm của Hộ Giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên mà ta còn không sợ, huống chi ngươi chỉ là một Giang Thiên Vũ, hôm nay, dù hội Thiên Vũ có là đầm rồng hang hổ đi chăng nữa, ta cũng muốn quậy cho các ngươi gà bay chó sủa mới thôi.”

Mục Long nghĩ thầm, sự quyết tâm trong lòng hắn bị một người như vậy khiêu khích, nếu hắn không làm cho kẻ đó phải đẹp mặt thì chẳng phải là vô cùng ấm ức hay sao.

“Đại… Đại… Đại ca, bớt giận, bớt giận, coi như ta cầu xin ngươi, hội Thiên Vũ quá lớn mạnh, ngươi một mình lẻ loi, ngàn vạn lần không thể lấy trứng chọi đá”, Kim Bá Thiên thấy Mục Long nói một không hai, dứt khoát muốn chủ động đi gây chuyện với hội Thiên Vũ, sự điên rồ của hắn khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hắn ta mới nhắc nhở Mục Long như vậy.

“Ai nói ta một mình lẻ loi?”, Mục Long nói xong, nhìn từ đầu đến chân Kim Bá Thiên, sau đó nở một nụ cười quỷ dị.

“Cái gì, không phải chứ?”, Kim Bá Thiên bị nụ cười của hắn dọa sợ tới mức lui về phía sau ba bước, hắn ta lắc đầu liên tục, vậy mà Mục Long lại muốn kéo hắn ta theo cùng, đây cũng không phải là chuyện đùa.

“Chẳng phải ngươi vừa nói là có cùng chí hướng với ta, vừa gặp mà như đã thân thiết từ rất lâu rồi sao? Mập mạp, bây giờ là lúc kiểm chứng tình huynh đệ của chúng ta đấy”, Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, lời nói của hắn đầy thấm thía.

“Ôi mẹ ơi, cái chuyện cùng chung chí hướng mà ta nói không phải là chuyện này, nếu như làm không khéo là hai chúng ta sẽ xong đời thật đó, nếu không thì như vầy, ta sẽ cổ vũ tinh thần cho ngươi, tận sâu trong tâm can của ta sẽ cầu nguyện cho ngươi thành công, đại ca, ta sai rồi, ta không đi có được không?”, Kim Bá Thiên hồn nhiên hỏi Mục Long.

“Ngươi nói thử xem?”, Mục Long vẫn tỏ ra ngây thơ như trước, hắn cười hì hì rồi nhìn Kim Bá Thiên, Mục Long không hề uy hiếp hắn ta, chỉ có điều trong tay hắn cầm một thanh chiến kích màu vàng nhạt, chỉ vào Kim Bá Thiên mà thôi.

“Mập mạp, chẳng phải ngươi nói là muốn thành lập một thế lực mới, sau đó ta làm lão Đại, ngươi làm lão Nhị hay sao? Bây giờ, cơ hội đã tới rồi đó, ngươi không muốn đổi sang nơi khác để ăn thịt sao? Một nơi rộng rãi, sáng sủa hơn chẳng hạn”, Mục Long tiếp tục nói.

“Nhưng mà… ta…”, hai bàn tay mập mạp của Kim Bá Thiên đặt ở trước ngực, ngón tay xoắn xít, trông có vẻ vẫn còn đang do dự.

“Sợ cái gì? Ngươi chính là người đang nắm giữ Bá Thiên tuyệt học, hơn nữa, ta lại chưa từng nói là ngươi phải chiến đấu anh dũng, ta chỉ muốn nhờ ngươi dẫn đường cho ta mà thôi, có cần phải sợ đến vậy không? Ta mới tới đây, không biết phải đi đường nào cả”, Mục Long tỏ vẻ phiền muộn, nói.

“Ồ? Dẫn… Dẫn đường à… sao ngươi không nói sớm!”

Vừa nghe thấy Mục Long nói muốn nhờ dẫn đường, Kim Bá Thiên hết run ngay.

Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt, hai con dao thái màu vàng xuất hiện ở trong tay, hắn ta bước ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy chưa được an toàn cho lắm, nên lại lấy thêm hai cái nồi màu đen thật to từ trong túi trữ vật ra, một cái treo trước ngực, một cái treo phía sau lưng để tự bảo vệ mình, trên đầu còn đội một cái chén lớn bằng đồng thau, trông hắn ta giống như một người đầu bếp oai phong lẫm liệt.

Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Mục Long trợn mắt há mồm đầy kính nể: “Ngươi đúng là một thiên tài đó, vậy mà cũng có thể làm thành một bộ áo giáp được, nể thật sự?”

Kim Bá Thiên đi phía trước dẫn đường, bộ trang phục và đạo cụ trên người khiến hắn ta trông không khác gì một cái nhà bếp di động, Mục Long nhìn theo bóng lưng của Kim Bá Thiên, nhịn không được mà liên tưởng đến một loài vật có tên là “con rùa”.