Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 190




Chương 190

“Nếu không thì sao?”, Mục Long cười hỏi.

“Nếu không phải như vậy, nếu cảnh giới của ngươi cao hơn một chút, thì thực lực của ngươi nhất định sẽ mạnh hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau lập ra một cái hội gì đó, ngươi làm lão Đại, ta làm lão Nhị, chiêu binh mãi mã, sau đó xưng vương xưng bá ở ngoại môn”, Kim Bá Thiên nói tiếp, trong đôi mắt bị híp lại vì béo của hắn ta ánh lên những tia sáng mạo hiểm.

Nghe thấy vậy, mắt Mục Long sáng ngời, cười nói: “Đúng là một ý tưởng tuyệt vời, cuối cùng thì ngươi cũng có chút mục tiêu để theo đuổi rồi”.

“Aiz, ta cũng chỉ nói khoác thôi, có mục tiêu để theo đuổi thì có ích lợi gì chứ, điều quan trọng là không đủ thực lực, bây giờ còn trêu vào hội Thiên Vũ nữa, thủ lĩnh Giang Thiên Vũ của hội chính là một tên sát tinh đích thực, trong cả cái ngoại môn này, những kẻ dám trêu chọc người của hắn ta, đều đã chết sạch cả rồi”, mặt Kim Bá Thiên đầy vẻ kiêng kỵ, nói.

Nghe vậy, Mục Long hơi kinh hãi, nghe Kim Bá Thiên giải thích, hắn mới biết được rằng tên Giang Thiên Vũ này cũng có chút thủ đoạn.

Cùng lúc đó, tại ngoại môn, hội Thiên Vũ.

Một thanh niên tuổi tầm hai mươi, mặc bộ quần áo màu đen đang ngồi trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc từ tử đàn linh mộc. Trong ánh mắt của hắn ta dường như trời sinh đã có chứa một loại hơi thở hung ác và nham hiểm, khiến cho những người nhìn vào đôi mắt ấy đều phải cảm thấy sợ hãi.

Người này chính là thủ lĩnh của hội Thiên Vũ, Giang Thiên Vũ, có hai người đang đứng ở phía dưới, bọn họ chính là hai người vừa bị Mục Long dạy cho một bài học khi nãy, Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn.

“Phế vật!”

“Tống Lăng Kiệt, ngươi cũng được coi như nhân vật có uy tín và danh dự ở bên trong ngoại môn, vậy mà ngươi lại thua một kẻ mới chân ướt chân ráo, vào chưa được bao lâu, hắn ta lại mới chỉ là Bích Cung cảnh tầng một, đúng là nhục nhã!”

Nghe Giang Thiên Vũ quát lớn, Tống Lăng Kiệt cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể khúm núm trước mặt hắn ta, về phần Mạnh Phi Hàn, ngay cả tư cách để được Giang Thiên Vũ răn dạy cũng không có.

“Thôi, dù sao thì ngươi cũng là người của hội Thiên Vũ, tuy rằng việc này cực kỳ mất mặt, nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng liên quan đến thể diện của hội, nếu như bị người khác bắt nạt mà không đánh trả thì ai cũng nghĩ rằng hội Thiên Vũ của chúng ta yếu đuối, dễ bắt nạt!”

“Truyền lệnh của ta xuống, nói tên Mục Long kia quỳ ba ngày ba đêm trước cửa hội để chịu đòn nhận tội, đợi ta ra khỏi tháp Tụ Linh rồi sẽ xử lý hắn sau”, Giang Thiên Vũ tuy còn trẻ tuổi, nhưng mỗi khi giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất vương giả tự nhiên, giống như hắn ta sinh ra đã có sẵn.

Hắn ta nói xong, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Ngay sau đó, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp ngoại môn.

Hầu hết đệ tử ngoại môn đều biết trước khi Giang Thiên Vũ tiến vào tháp Tụ Linh đã từng ra lệnh yêu cầu Mục Long phải quỳ trước cửa hội ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội.

Mục Long vừa mới đến ngoại môn, hắn vốn chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng bởi vì chuyện này mà làm ngoại môn trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mọi người đều đang tìm hiểu thử xem rốt cuộc tên Mục Long này là thần thánh phương nào, mà lại không biết chết sống, dám trêu chọc Giang Thiên Vũ.

Trong Đạo Lư, tất nhiên Mục Long cũng nghe thấy tin tức này rồi, là người của hội Thiên Vũ tự mình đến nơi ra lệnh cho Mục Long trong thời gian một nén nhang, phải quỳ gối trước cửa hội.

“Muốn ta quỳ ba ngày ba đêm để chịu đòn nhận tội?”, nghe thấy vậy, chỉ trong nháy mắt, lửa giận trào dâng trong lòng Mục Long.

Quả nhiên lòng dạ của tên Giang Thiên Vũ này thật ác độc, nếu Mục Long làm theo những gì bọn họ nói, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng nghìn hàng vạn người, quỳ gối ba ngày ba đêm, sau này, hắn làm sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?